(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 65: CÂN NHẮC.
Harry.Potter.(character).full.1157913
—o0o—
Harry bay phía trên Rừng Cấm. Rừng cây rậm rạp hoàn toàn không ngăn được người còn linh hoạt hơn cả Snitch như anh, anh nhìn học sinh phía dưới thường thường sợ tới mức không biết nên xử lý thế nào khi một sinh vật huyền bí nào đó đột nhiên nhảy ra, tâm trạng anh cực kỳ vui sướng.
Mà những học trò xui xẻo phía dưới nghe thấy tiếng cười sung sướng của Harry ở trên không thì đỏ mặt. Thật sự là quá mất mặt rồi, biết sinh vật huyền bí đó là gì nhưng lại không nhớ nổi cách xử lý chúng khiến họ cực kỳ bất đắc dĩ.
“Hì hì, các trò, nếu các trò không nghĩ ra thật thì gọi sách giáo khoa từ trong phòng ngủ là một lựa chọn không tồi nha, thầy biết sách giáo khoa của các trò không bị nhét vào đáy hòm mà.” Harry ở trên không tăng giọng nói.
Đó là một ý kiến không tồi, rất nhiều người vươn đũa phép ra muốn gọi sách mình về, nhưng đáng tiếc làm sao, không mấy người thành công.
Có một số không nắm giữ được thần chú triệu tập, mà rất nhiều người không nắm giữ chắc chắn mà không gọi được sách giáo khoa của mình, càng nhiều người là… không còn nhớ rõ sách giáo khoa năm nhất của mình đã ở nơi đâu. Đối với thứ muốn gọi về dù sao cũng phải có một vị trí đại khái mới có thể triệu tập nó không phải sao?
Harry ngồi trên chổi tiếp tục lắc đầu.
Tuy thực lực bọn nhỏ thời kỳ này bình quân khá mạnh, nếu muốn tốt nghiệp thì chỉ cần học thêm chút chiến thuật gì đó là được, nhưng Harry không chỉ hy vọng điều đó. “Các trò cố lên,” Anh cười nói với bọn nhỏ chật vật bên dưới, “Lần đầu tiên huấn luyện bên ngoài, thầy không phiền nếu các trò trễ mấy phút so với quy định đâu.”
Ôi, một câu nói kia tương đương với bom nổ.
Giáo dục Slytherin quyết định không cho phép họ không hoàn thành nhiệm vụ mà bị trễ thời gian, còn các Gryffindor lại chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thất bại với một nhiệm vụ vô cùng đơn giản, một số học trò Durmstrang tổ hợp lại càng không cho phép mình xảy ra tình huống ấy.
Đồng thời họ cũng hiểu được hôm nay đi theo giáo sư Yren đến lớp bên này là một quyết định cực kỳ sáng suốt, vì họ không phải đều lưu loát tiếng Anh, rất nhiều người chỉ biết giao tiếp đơn giản, vài người thậm chí còn hoàn toàn không biết tiếng Anh.
So với việc tới lớp nghe giáo sư nước Anh giảng bài mơ hồ lãng phí thời gian thì không bằng tới bên này tiến hành huấn luyện, vừa nâng cao thực lực vừa tránh xấu hổ khi giao tiếp.
Harry bay vài vòng trên phạm vi anh quy hoạch, vài tổ học trò đều không thể đi được vài bước lên trước. Dù sao cũng là lần huấn luyện bên ngoài đầu tiên, Harry cũng không yêu cầu cao, sinh vật huyền bí được sắp xếp cũng vô hại, nhưng không thể xử lý chúng bằng một cách chính xác, các học trò cũng không thể đi tới, Harry đã viết yêu cầu với họ trên biển chỉ dẫn. Mà bản thân Harry tuần tra trên không, đương nhiên họ cũng không dám lướt qua sinh vật này mà đi. Hơn nữa như vậy cũng không đạt được hiệu quả huấn luyện.
“Hì hì, bạn à.” Bên kia, Ron cũng “tuần tra” trở về, rời rạc ngồi trên chổi, “Nhìn họ như vậy thật là vui.”
“Hừ.” Harry hừ một tiếng, “Trước kia chẳng phải cậu cũng vậy à?”
“Vì thế thấy người còn ngốc hơn cả mình thì đương nhiên mình vô cùng vui vẻ rồi.” Ron cười lộ ra hàm răng trắng bóng, vô cùng thoải mái, Harry cảm thấy nếu để những người phía dưới nhìn thấy nụ cười trên nỗi đau của người khác này thì chắc họ sẽ đập cho Ron một trận rồi mới lên lớp – cho cậu cười khi người ta đau khổ đó.
“Tom bên kia thế nào?”
“Mình còn chưa nhìn,” Ron chuyển hướng chổi, “Giờ chúng ta đi xem?”
“Đừng để họ phát hiện ra chúng ta, nếu không họ sẽ cho rằng có giáo sư đi theo nên không cần lo lắng.” Harry nói xong rồi ếm cho mình một thần chú ảo ảnh.
“Biết rồi, nhưng mấy người kia đều theo chủ nghĩa độc lập, cậu lo lắng cái gì.” Ron bĩu môi dùng thần chú ảo ảnh cho mình, “Cậu rất che chở cho Tom.”
“Mình nào có?”
“Có cần mình nêu ví dụ cho không? Hừ hừ…”
Hai giáo sư phía trên đang cãi nhau, quán quân ba trường phía dưới thì cẩn thận đối diện với hoàn cảnh chung quanh. Sở dĩ đường đi họ phức tạp hơn, có thể nhìn ra từ con đường khá nhỏ bên cạnh và bụi gai thi thoảng sẽ xuất hiện, Harry không chỉ chọn cho họ một con đường khó đi mà còn gia tăng một ít vật cản trên đường.
Ít nhất thường xuyên đi tới Rừng Cấm Tom chắc chắn trong rừng không có đám bụi gai này. Chắc là Harry đã dời qua.
Tom giơ đũa phép nhìn hoàn cảnh xung quanh, mà hai người bên cạnh y cũng đang giơ đũa phép cảnh giác.
Bọn họ đã đi được năm phút nhưng trên đường không có gì, không gặp được sinh vật huyền bí cũng không có thực vật hệ pháp thuật, ba người không cho rằng Harry chỉ cho họ lòng vòng đến mục đích, chắc chắn sẽ có cái gì xuất hiện. Nhưng trong quá trình chờ đợi, vì không biết nên mới càng khiến người ta lo lắng.
Tom hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng của mình. Đây chỉ mới là bắt đầu, tiết này còn một tiếng, hiện tại nếu y nản thì y xong đời.
Người bên cạnh cũng ngừng lại, họ biết nếu cứ tiếp tục thế này thì không được, ba người tạm thời dừng một giây mới đi lên phía trước.
Tom thoáng đi phía sau hai người một chút, y không phải kẻ ngốc, khi đối mặt với “nguy hiểm” nào đó, y không thích đứng mũi chịu sào, Slytherin luôn có thể lợi dụng hoàn cảnh xung quanh để bảo vệ mình. Đôi khi không dư tới hai ba giây cũng có thể khiến họ phản ứng kịp từ sự cố bất ngờ – dù sao không phải đã trải qua chiến tranh như Harry, không thể nào phản ứng ngay khi có sự cố, ít nhất họ cũng có thể tìm được biện pháp trong vài giây, đối với bọn nhỏ lúc này thì đã là một chuyện rất giỏi rồi.
Tom biết dụng ý của Harry, trong quá trình này quan sát đối phương, quen thuộc hành động và phản ứng khi có chuyện xảy ra của đối phương, hơn nữa phải học tập khuyết điểm của bản thân từ đối phương.
Kiêu ngạo như Tom đương nhiên sẽ khinh thường lén dùng thần chú với những người này để đạt được thắng lợi, tuy năng lực của y đủ để y hạ lời nguyền rồi không có ai phát hiện nhưng y không làm vậy. Y vẫn nhớ lời Harry nói lúc đó.
“Đừng nghĩ giành chiến thắng, Tom à, giành chiến thắng không phải là giỏi nhất, thắng những quán quân được lựa chọn cùng với trò, thì trò mới là người chiến thắng thực sự.”
Nói thật Tom vẫn không hiểu hết lời này, vì trong mắt y, giành chiến thắng tương đương với chứng minh thực lực của y, mà thắng các quán quân khác và giành chiến thắng rốt cuộc không giống chỗ nào?
Đều là thắng mà, không phải sao?
Tom thật cẩn thận quan sát mọi thứ chung quanh. Đột nhiên, hai người trước mặt y thoáng dừng, rồi cấp tốc lùi về sau. Tuy không biết gặp phải cái gì nhưng phản ứng đầu tiên của Tom chính là lùi theo, đồng thời ếm cho mình một Protego.
Sau khi họ đứng lại mới phát hiện vùng đất phía trước họ đang xoay tròn chậm rãi hòa tan, rồi biến thành một khu đầm lầy phạm vi lớn. Biển chỉ dẫn bên cạnh cũng đang hiện ra vài từ. Yêu cầu Harry là họ phải nghĩ cách vượt qua đầm lầy mà không được dùng pháp thuật với nó.
Harry ngồi ở chổi nhìn ba người phía dưới, họ chỉ suy nghĩ một phút đã nghĩ được cách, lợi dụng cây cối bên cạnh cấu tạo thành một cái cầu gỗ đi qua.
“Mình đã nói đề bài của cậu quá dễ.” Ron ở bên cạnh nói.
“Cách bài thi còn vài tuần nữa, họ có thời gian.” Harry nhún vai nói.
“Đúng vậy, còn vài tuần, đủ để họ quan sát mọi hành động của đối phương.” Ron nói, “Nhưng mình nói nè, bạn à, cậu không sợ lúc đó thói quen của Tom sẽ bị người khác phát hiện ra chứ? Dù sao không nói tới ai khác, Moody cũng là Thần Sáng, bản thân cũng không phải là người đơn thuần, mình nhớ sau khi trò ấy tốt nghiệp không lâu đã trở thành Thần Sáng rồi.”
“Nhưng Ron à, cậu quên một điều,” Ở nơi Ron không nhìn thấy Harry đang cười, “Slytherin am hiểu ngụy trang, mà Tom giờ đang là thủ tịch nhà Slytherin.”
“A, con rắn gian xảo kia.” Ron chậc lưỡi, “Được rồi được rồi, mình biết cậu đang giúp người kia mà, chỉ hy vọng phương pháp giáo dục hiện tại của cậu sẽ không phải là thủ pháp gây tai họa cho giới phù thủy ngày sau là được.”
“Ron…” Harry nhíu mày, “Mình…”
“Mình biết cậu không đành lòng,” Ron nhún nhún vai, “Cậu đồng ý với Tom làm giáo sư chỉ đạo của y không phải là muốn thay đổi y sao? Nhưng Harry à, đôi khi rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra theo hướng cậu nghĩ, cậu có thể thay đổi vận mệnh của hiệu trưởng có lẽ chỉ là may mắn, với Tom, cậu đừng quên, lúc này y đã có một Trường Sinh Linh Giá.”
Harry nhìn Tom vẫn thoáng đi sau hai người phía dưới, mắt tối sầm. Đúng vậy, anh nhớ, nghỉ hè năm thứ năm, Tom thành công chế tác Trường Sinh Linh Giá, nếu không thì nghỉ hè năm thứ sáu cậu ấy sẽ không xuất hiện tình huống linh hồn dao động pháp lực biến mất.
Nếu muốn thay đổi vận mệnh của Tom, muốn ngăn Tom trở thành Chúa tể Hắc ám thì quyển nhật ký kia sẽ trở thành một vật chướng ngại, thậm chí có thể nói, chỉ cần Tom luôn nhớ mình có một Trường Sinh Linh Giá này thì chính là một trở ngại.
Tuy nhiên dù có tìm thế nào thì Harry vẫn không thể tìm được quyển nhật ký kia, lúc này Tom chỉ tin tưởng được vài người, hẳn quyển nhật ký vẫn ở trong tay Tom mới đúng.
Lần trước vội vàng cảm nhận hơi thở trên cái cúp kia rất kỳ lạ, nhưng Harry biết đó không phải là Trường Sinh Linh Giá, có vẻ Tom đã định thử làm một Trường Sinh Linh Giá mới nhưng thất bại.
Suy nghĩ này khiến Harry tạm thời bình tĩnh lại, chỉ cần Tom không tiếp tục phân tách linh hồn mình thì mọi chuyện còn có thể cứu vãn.
“Harry, cậu xem kìa.” Ron chợt lên tiếng, kéo Harry bừng tỉnh.
Harry nhìn xuống phát hiện vài bóng đen đang chạy tới Rừng Cấm.
“Ron, cậu xem bọn nhỏ nhé.” Harry thả ra một Thần Hộ mệnh về lâu đài, sau đó cưỡi chổi đuổi theo mấy bóng đen kia.
End 65 –
THẦY TỐT BẠN HIỀN
Đằng La Luyến Nguyệt
Dương Minh Yên
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});