(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 91: GIA TỘC BLACK ĐẾN THĂM.
—o0o—
“Anh vẫn luôn biết.” Tom đi đến trước mặt Harry, “Anh biết tôi đang làm những gì, biết vì sao tôi lại tìm những tư liệu kia, anh biết tất cả về tôi.” Y cười lạnh nhìn Harry, “Ngay từ đầu, anh đều cười cợt tôi.”
Mà Harry bị y chất vấn chỉ im lặng nhìn y. Sự lạnh lùng trong mắt Harry, không hề ít hơn Tom. “Tôi biết.” Harry cười nhạo, “Nhưng tôi không cần phải tuyên truyền những gì tôi biết với xung quanh, chẳng lẽ tôi muốn tất cả mọi người trong trường biết Tom Riddle cậu đang làm Trường Sinh Linh Giá? Hay là tôi nên chạy đến trước mặt cậu nói cho cậu biết rằng Trường Sinh Linh Giá rất nguy hiểm để cậu từ bỏ?”
Đây là lần thứ hai Tom nhìn Harry lạnh lùng như thế, mà lần đầu tiên chính là khi Harry cắt ngang y dùng pháp thuật hắc ám trong Rừng Cấm. Y chợt nhớ tới, sở dĩ lần đó Harry lạnh lùng nhìn y, có lẽ là vì biết y đang làm gì.
Đúng vậy, những gì Harry biết không cần phải nói cho y, chẳng lẽ Harry phải chạy tới trước mặt mình nói với mình việc chế tạo Trường Sinh Linh Giá nguy hiểm thế nào sao? Nhưng… Tom không thích cảm giác này, tất cả những gì mình làm đều đã bị người ta nhìn thấy, mà giờ mình mới biết được. Cái loại cảm giác như bị rình mò, nhìn chòng chọc từ trước tới giờ…
“Harry, vậy giờ nên làm gì.” Ron chưa bao giờ chen vào việc giữa Harry và Tom, anh luôn muốn cách xa Riddle hết sức có thể, Harry xử lý chuyện giữa cậu ấy và Riddle như thế nào không phải chuyện anh cần quan tâm.
“Chúng ta đưa Bell về nhưng hắn vẫn có thể tìm vật thay thế khác, Ron, chúng ta đi.” Pháp lực Veela, máu và cơ thể phù thủy hắc ám, cực kỳ giống với pháp thuật sống lại của Voldemort lúc trước. Cái khác là, Voldemort mất đi cơ thể, hơn nữa để thay đổi khốn cảnh không thể chạm vào Harry mà lựa chọn máu của Harry và xương cha mình, còn bên này…
Trường Sinh Linh Giá đầu tiên Tom tách ra, không có cơ thể, bị Tom khống chế. Chắc hắn muốn thoát khỏi trói buộc của Tom nên mới lựa chọn pháp lực Veela và máu phù thủy hắc ám.
Vì khi Tom phân tách còn chưa trưởng thành nên hắn không thể sử dụng máu và pháp lực phù thủy thành niên, dù sao, một mảnh linh hồn không trọn vẹn, với máu và pháp lực phù thủy thành niên thì Harry đoán hắn không khống chế nổi. Hơn nữa Tom là chủ thể, nếu mảnh linh hồn kia gây náo động quá lớn thì dù Tom còn chưa quen cách khống chế Trường Sinh Linh Giá hắn vẫn làm Tom cảnh giác.
Phù thủy bên trong Knockturn kia chắc là sau khi hắn sử dụng sức mạnh Veela mê hoặc rồi dùng Lời nguyền Độc đoán, mà mảnh linh hồn trong quyển nhật ký không có cơ thể, có thể bám vào đối phương, đây mới là lý do vì sao vị phù thủy hắc ám kia lại nói mình cảm thấy linh hồn bị đè nén.
Harry đưa Bell về nhưng không có nghĩa là mảnh linh hồn có ý thức đó sẽ bỏ qua. Hắn đã thoát khỏi quyển nhật ký bám vào Tử Xà, hiện tại xem ra, hắn đã thoát khỏi Hogwarts, hoặc là… hắn sẽ tham gia bài thi thứ ba.
“Tìm Dumbledore?”
“Không,” Harry dừng một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tom vẫn không có phản ứng khi họ rời đi, y chỉ đứng đó, cúi đầu, ngập tràn lo lắng, “Chuyện Trường Sinh Linh Giá… đến nghỉ hè rồi nói.” Không phải anh không có cách nào đối phó với Trường Sinh Linh Giá kia. Chuyện liên quan tới Trường Sinh Linh Giá… nên để Tom tốt nghiệp đã.
Ron quay đầu nhìn Tom, lại nhìn nhìn Harry, cuối cùng không nói gì rồi rời đi. Harry luôn có chính kiến riêng của mình.
“Đi thôi.”
“Cậu có thể đoán được hắn ở nơi nào không?”
“Không.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào…” Cách ván cửa, tiếng nói đã nhỏ dần dần biến mất, Tom ngẩng đầu, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm ván cửa, vẻ mặt gần như dữ tợn.
Sau khi Harry phát hiện y làm Trường Sinh Linh Giá ở Rừng Cấm làm quan hệ của cả hai lạnh băng, vốn vì Tom xúc động, bầu không khí giữa hai người dần dần dịu đi không lâu thì quan hệ của họ lại chìm vào lạnh lẽo. Nhưng lúc này đây không giống như lần trước Harry tức giận mà Tom không biết làm sao, dường như hai người có suy nghĩ tránh né chuyện này, Harry không muốn nói, mà Tom cũng không muốn hỏi.
Một ngày lại một ngày, thời tiết càng lạnh, y và Harry cứ như đã kết thúc, y là học sinh, Harry là giáo sư, sau tháng 4 mỗi người mỗi ngả, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại. Những lời đã nói ở Phòng Yêu Cầu đó, cũng giống như sự cố của hai người ở con đường mòn thung lũng Godric lúc trước, cứ thế bị quên đi.
“Giáo sư.” Bell đã rời khỏi bệnh thất, mà chuyện đầu tiên cậu làm chính là đi tìm Harry, “Ngày đó… cám ơn thầy.”
“Trò không có việc gì là tốt rồi.” Harry nhẹ nhàng nói.
“Giáo sư, thầy là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của trường này, như vậy chắc chắn thầy rất hiểu về pháp thuật hắc ám, thầy có để ý con làm phiền thầy một chút không?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Tom đứng đó, nhìn hai người dần dần đi xa, quan hệ của Harry rất tốt, dù chuyện này khiến Harry bị bại lộ là Xà Khẩu nhưng khí chất của riêng Harry đã chinh phục được bọn nhỏ. Đối với Gryffindor mà nói, Harry có phải là Xà Khẩu hay không thật ra cũng chẳng có gì quan trọng lắm, họ thích Harry, chỉ vì Harry là Harry. Gryffindor luôn nhiệt tình và chân thành như vậy, họ vĩnh viễn không biết cách lập kế hoạch rồi hành động như Slytherin, cùng là Xà Khẩu, ở Slytherin và Gryffindor, là hai sự tồn tại hoàn toàn khác.
Ngày 14 tháng 2, toàn bộ Hogwarts nhuốm một màu hồng. Các con cú mang theo socola và thư tình, vội vội vàng vàng trong lễ đường Hogwarts.
Harry nhận được rất nhiều quà, khi anh đi vào bàn ăn, một đống cú bay tới, quả thực khiến anh sợ hãi, thậm chí trên mặt bàn Ron cũng có không ít socola.
“Oa, hình như thầy nhận được không ít đâu, Harry.” Dumbledore nhìn quà trước mặt Harry, nháy mắt mấy cái nói.
“Cái này…” Harry hơi ngại ngùng gãi đầu, không nói gì. Có vẻ anh hơi ngượng ngập, nhưng lại thản nhiên đối diện Dumbledore trêu chọc.
Vào Valentine, Tom là quán quân Hogwarts năm nay, là Thủ Lĩnh Nam Sinh xuất sắc nhất Hogwarts, socola y nhận được cũng không ít, nhưng y vẫn chỉ hiền hòa mà xa cách nhìn mọi người. Y làm chuyện của y, Harry làm chuyện của Harry, giữa hai người như không có bất cứ xung đột gì. nhưng tình huống đó mới khiến y ghét nhất.
Mà trong đám socola này, có một con cú mang theo một bức thư, đang chậm rãi rơi xuống trước mặt Harry, lịch sự nâng chân mình lên, đưa thư tới trước mặt Harry.
“Đây là…”
“Black.” Harry cắn cắn môi. Anh vốn tưởng rằng Black sẽ không tìm mình, nhưng giờ có vẻ anh đã nghĩ gia đình kia quá đơn giản rồi. Black vĩnh viễn sẽ không bỏ qua một ai uy hiếp địa vị của họ, mấy ngày nay vì không thấy hành động nào mà Harry dần dần thả lỏng, lúc này, lại nhói lên.
“Họ nói gì?” Ron nhíu mày. Nói thật, ngoài Sirius, Ron không có cảm tình gì với gia tộc Black, nhất là bà lão Black phía sau tấm màn ở số 12 quảng trường Grimmauld làm anh quá ấn tượng. “Cả nhà Black đều là kẻ điên” gần như là ấn tượng của anh về gia tộc Black.
“Lát nữa sẽ tới gặp mình.” Harry cười lạnh, “Mình nên cảm ơn họ lễ phép thay vì trực tiếp tới tìm mình không nhỉ?”
“Gặp?” Ron nhíu mày, “Mình cảm thấy họ không có lòng tốt gì.”
“Vĩnh viễn không được coi thường Black, giống như vĩnh viễn không được coi thường Malfoy vậy.” Harry cất thư đi, lấy ra một tấm da dê viết thư cho đối phương, anh không thể từ chối đối phương tới, tất cả mọi người đều biết, Black tới vì anh là Xà Khẩu. Harry lựa chọn tiếp đối phương ở trong hầm.
Vào buổi chiều, đối phương đúng hẹn đi tới Hogwarts. “Chỉ mong chúng tôi không làm phiền hai vị.” Người đi đầu Black lễ phép nói với Harry.
“Đương nhiên là không,” Harry trả lời, “Chỉ là Valentine thôi mà.”
“Ừm, người trẻ tuổi cần phải có Valentine, trừ khi chuyện này không hề lạc thú.” Theo lời mời của Harry, đối phương ngồi xuống salon.
Black tới có ba người, dẫn đầu chắc là người viết thư, phía sau ông ta có một nam và một nữ mà Harry không hề có ấn tượng.
“Thật sự xin lỗi, trước đó chúng tôi không biết thầy Evans lại là người thừa kế Slytherin, chúng tôi xin lỗi vì đã tới thăm muộn một năm.” Nếu là năm trước họ biết đối phương là Xà Khẩu, chỉ sợ họ sẽ thừa dịp Harry còn chưa có nền móng gì ở Hogwarts mà ra tay với Harry rồi, dù sao thì thân phận người thừa kế Slytherin này thật sự rất có lực uy hiếp.
“Ngài nhiều việc như vậy, không rảnh rang là rất bình thường.” Harry ghét giao tiếp với Slytherin, anh cảm thấy mình không thể nào quen được với cách nói này, nhưng đôi khi, anh lại không thể không dùng phương thức đó để ngụy trang bản thân, khi mà đối phương vừa nhìn đã có vẻ mưu ma chước quỷ.
“Nói thật, lúc này chúng tôi tới đây là có một yêu cầu quá đáng.” Đối phương cười khẽ nói, “Tôi biết thầy Evans là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám, nhưng nếu Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám xuất sắc như vậy thì… chắc chắn pháp thuật hắc ám cũng không kém là bao, trong gia tộc có một đứa trẻ rất có thiên phú về mặt này, không biết… thầy Evans có bằng lòng miễn cưỡng nhận đứa trẻ này làm học đồ không?”
Đây là… lời mời anh gia nhập thế lực gia tộc Black sao?
– End 91 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ←← tôi phát hiện, họ còn chưa có tình yêu cuồng nhiệt mà đã bắt đầu chiến tranh lạnh rồi.
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});