(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 1: GIÁO SƯ VÀ TRỢ GIẢNG PHÒNG CHỐNG NGHỆ THUẬT HẮC ÁM MỚI.
—o0o—
“Nghe nói, kỳ này chúng ta có giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới đúng không?” Trong lễ đường Hogwarts, Tom ngồi ở vị trí tượng trưng cho thủ tịch Slytherin, ngón tay nhàn nhã gõ bàn.
Học trò mới còn chưa tới, nên giờ vẫn là thời gian nói chuyện phiếm.
“Cũng nên thay rồi, tài năng của giáo sư Zettvil, nói thật, không dám khen ngợi.” Abraxas ngồi cạnh Tom, khẽ cười nói, “Nếu không phải giáo sư phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trước đó chết ở rừng rậm Qatar thì hiệu trưởng cũng chẳng vội vàng nhận đơn xin của giáo sư Zettvil đâu. Hy vọng trải qua một năm ông ấy có thể tìm được một giáo sư giỏi hơn giáo sư Zettvil một chút, nếu không chúng ta phải lo lắng về cuộc sống năm thứ bảy sắp tới rồi.”
Dù sao thì cuộc thi Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là mục quan trọng nhất khi thi tốt nghiệp, nếu thi rớt thì rất nhiều cánh cửa việc làm đều đóng lại với họ, nhất là khi mình còn đang quyết chí vào Bộ Pháp thuật nữa chứ.
“Nói tới hiệu trưởng, tôi đoán là ông ấy cũng sắp về hưu rồi.” Tom đưa mắt hướng tới lão hiệu trưởng đang ngồi trên dãy bàn giáo sư, “Kỳ trước tôi cũng nghe ông ấy nói, mặc dù coi Hogwarts là nhà nhưng ông ấy vẫn thích chơi đùa với đám cháu chắt của mình hơn, nên mấy năm sắp tới ông ấy sẽ về hưu, nếu hiệu trưởng nóng lòng thì có thể chính là năm nay…”
“Vậy người kế nhiệm ông ấy…” Abraxas có ý nhìn một chỗ trống trên dãy giáo sư, nơi đó không phải chuẩn bị cho giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám còn chưa tới, mà là chuẩn bị cho giáo sư Biến hình đang đi đón học trò…
“Giáo sư… Albus Dumbledore.” Tom chậm rãi nói, trong giọng nói luôn bình tĩnh lại mang theo chút mỉa mai, Abraxas biết, đó là vì giữa Tom và giáo sư Dumbledore không vừa mắt nhau.
“Đến lúc đó trong Hogwarts…” Sợ rằng Slytherin sẽ không tốt lắm?
“Một hiệu trưởng xuất thân từ Gryffindor, chẳng lẽ có thể quản lý chuyện trong Slytherin sao?” Tay Tom chậm rãi ngừng gõ, nhưng nếu Dumbledore thật sự trở thành hiệu tưởng, sợ rằng hành động của mình sẽ gặp cản trở nhất định, như vậy, kế hoạch xây dựng thế lực của mình, chắc phải tiến hành nhanh hơn, mặc dù y không biết rốt cuộc hiệu trưởng sẽ về hưu khi nào, nhưng dự phòng sẽ tốt hơn.
Lúc này, cửa lớn lễ đường bị đẩy ra, một người trẻ tuổi tóc nâu dẫn một đám phù thủy nhỏ đi vào, trên mặt thầy mang theo nụ cười ấm áp. Bên Gryffindor có rất nhiều học trò chào hỏi thầy, học trò Gryffindor tương đối tùy ý, bên Slytherin, không ai nghĩ khi họ gặp giáo sư Slughorn cũng không lễ phép được như vậy.
Giáo sư Dumbledore đặt một cái mũ rách nát lên trên ghế, bên Slytherin, tất cả mọi người im lặng ếm cho mình một cái không nghe thấy.
Đùa chứ, tiếng hát của cái mũ này còn vang hơn cả tiếng gầm của quỷ khổng lồ, bọn họ cũng không muốn màng nhĩ của mình bị tàn phá đâu.
Bên Slytherin, họ vừa mới ếm xong không nghe thấy, Mũ Phân Loại bắt đầu gào tướng lên.
Nhìn dáng vẻ ba Nhà khác nhẫn nhịn, người Slytherin bên này chậm rãi lắc đầu.
Năm dưới thì không nói, năm trên bị ngộ độc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không khôn ra tí nào sao?
Những học trò mới dường như bị thanh âm kinh khủng này dọa, chúng đã vốn căng thẳng lại càng nặng nề hơn.
“Bây giờ, khi thầy gọi đến ai thì người đó lên đây để tiến hành phân loại.” Dumbledore cầm một tấm da dê, khi mỗi học trò tới trước mặt thầy, thầy sẽ nở nụ cười khích lệ chúng.
Mắt Tom tối lại, nụ cười khích lệ này cho tất cả mọi người ở Hogwarts nhưng lại keo kiệt cho mình, cũng vì khi thầy đón mình ở cô nhi viện đã nhìn thấy cảnh ấy…
“Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới còn chưa tới.” Abraxas nhìn chỗ trống trên dãy bàn giáo sư, thấp giọng nói, “Tom, cậu có chú ý không, nơi đó có hai chỗ.”
“Chẳng lẽ hiệu trưởng mời hai vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sao?” Đối với một chỗ trống khác, Tom cũng không thể đoán ra.
“Đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết sao…”
Chỉ chốc lát sau, Lễ Phân Loại kết thúc, Tom nhìn nhóm phù thủy nhỏ được phân tới Slytherin, dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã hiểu được thế nào là lễ nghi quý tộc, giờ phút này chúng đang ngồi ở vị trí của mình yên lặng không nói. Tom gật đầu một cái, năm nay bọn nhỏ được phân tới dường như nhiều hơn năm ngoái.
“Được rồi bọn nhỏ.” Hiệu trưởng Armando Dipper đứng lên, phát biểu lời chào đón như thường lệ.
Đang lúc hiệu trưởng tuyên bố khai tiệc thì cửa lễ đường lại một lần nữa được mở ra, hai phù thủy khoác áo choàng đen, đội mũ đen đi vào.
“Xem ra, giáo sư mới của chúng ta đã đến rồi.” Abraxas nói một câu lại khiến phù thủy trung tâm Slytherin dừng một chút, sau đó tất cả họ đưa mắt nhìn hai bóng dáng đang đi lên dãy bàn giáo sư.
“A, các thầy đã tới rồi.” Hiệu trưởng nhìn hai người, nở nụ cười.
“Mưa bên ngoài thật lớn.” Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, mũ áo kéo xuống, họ cũng thấy rõ dáng vẻ của người tới.
Người nói chuyện có một mái đầu rối bù, còn khiến người ta phải cau mày hơn cả James Potter bên Gryffindor, nhưng anh ta lại có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt xanh biếc rạng rỡ như ngọc phỉ thúy thượng đẳng. Mà vị bên cạnh anh ta, có một mái tóc màu đỏ, so với người bên cạnh nhàn nhã ung dung, thì anh ta có vẻ hơi uất ức một chút.
“Chỉ mong chúng tôi không đến quá muộn.” Người nọ tiếp tục nói.
“Dĩ nhiên là không, các thầy đến đúng lúc lắm.” Hiệu trưởng Dipper cười nói, ông kêu hai người ngồi ở hai chỗ trống rồi nói, “Có một tin tức xấu muốn nói cho các trò, giáo sư Zettvil đã nói cho thầy biết, so với cuộc sống ở trường học thì thầy ấy thích đi mạo hiểm hơn, cho nên kỳ này thầy ấy đã đệ đơn từ chức, tiếp tục hành trình mạo hiểm của mình.”
Học trò phát ra một trận hoan hô, có thể tiễn cái người ngu ngốc đó đi, thật sự là một chuyện quá tốt.
Tiếp tục mạo hiểm? Ai tin chứ.
Bọn nhỏ đã biết năng lực của tên kia cũng không tin tưởng lý do người kia từ chức, ông ta là bị học trò Gryffindor phá đám đến mức sợ mới phải rời khỏi Hogwarts, một giáo sư không đối phó nổi với học trò, căn bản không cần thiết phải ở lại trường làm gì.
Hiệu trưởng giả vờ như không nghe thấy tiếng hoan hô, ông tiếp tục nói, “A, thầy biết các trò sẽ rất nhớ thầy ấy, nhưng cùng lúc đó, chúng ta có một tin tốt, đó chính là chúng ta chào đón giáo sư Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám mới, giáo sư Harry Evans, và trợ giảng của thầy ấy, Ron Evans.”
Bọn học trò vỗ tay ầm ầm, so với dáng vẻ ngu ngốc của giáo sư Zettvil kia thì hai giáo sư Evans này – nhất là giáo sư Harry Evans thoạt nhìn cực kỳ tự tin và hiền hòa – có cảm tình hơn nhiều.
“Mặt khác, vì giáo sư Slughorn năm nay muốn chuẩn bị cuộc thi khảo hạch lớn của Hiệp hội Độc dược nên thầy ấy đã từ chức chủ nhiệm Slytherin với thầy, vì thế giáo sư Harry Evans sẽ trở thành chủ nhiệm Slytherin, các học trò Slytherin phải hòa thuận với chủ nhiệm của mình nhé.” Ông cố ý liếc dãy bàn Slytherin, ý bảo bọn nhỏ không phải vì giáo sư mới tới mà không nể mặt họ, ông biết bọn nhỏ Slytherin rất kiêu ngạo.
Bọn nhỏ Slytherin có chút đờ đẫn.
Đổi chủ nhiệm?
Cứ thế đột nhiên đổi chủ nhiệm?
Mà ở dãy bàn giáo sư, Harry cũng sợ hết hồn vì tin tức bất thình lình này, “Hiệu trưởng, chẳng qua tôi chỉ là giáo sư mới tới, ý tôi là, ngoài tôi ra thì chắc phải còn giáo sư khác thích hợp hơn tôi trở thành chủ nhiệm, dù sao kinh nghiệm của tôi còn thiếu.”
Harry khiêm tốn được các giáo sư khác có cảm tình, nhưng chỉ có Harry và Ron mới biết được vì sao Harry phải khiêm tốn như vậy.
Nếu để Harry trở thành chủ nhiệm Gryffindor, Harry sẽ hết sức vui vẻ mà tiếp nhận, nhưng nếu là Slytherin thì…
Râu bạc Merlin chứ, muốn một Cậu bé vàng Gryffindor trở thành Slytherin? Lời nói đùa xuyên lục địa hử?
“Harry, vì thầy thích hợp nhất.” Hiệu trưởng cười nói, “Coi như giúp tôi một chuyện, chờ giáo sư Slughorn làm xong khảo hạch năm nay thì thầy từ chức cũng không muộn.”
“Cái này…” Harry cắn cắn môi, luôn luôn mềm lòng cậu nhìn cầu xin ở đáy mắt ông cụ, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, “Được rồi.”
“Harry…” Ron ở bên cạnh đẩy anh một cái, khẽ ghé vào lỗ tai anh nói, “Cậu muốn trở thành thủ lĩnh của đàn rắn độc?”
“Ron, cậu là trợ giảng của mình đó.” Harry nghiến răng, “Nên, không chỉ mình, mà là cả hai chúng ta.”
Ron xoay lưng, làm động tác trợn trắng mắt, “Harry, cái này quá kinh khủng.”
“Mình biết, nhưng còn kinh khủng hơn, cậu ăn trước đi, mình sợ sau khi mình nói cậu không ăn được nữa.” Sau khi nói xong Harry không nói gì nữa, trước mặt anh đã bày đầy thức ăn, bôn ba một ngày anh cần một chút thức ăn để dạ dày mình thoải mái một chút, nên điều anh cần làm bây giờ là phải ăn bữa tối của mình.
Ron nhìn Harry không muốn nói thêm, anh cũng cầm lấy dĩa ăn.
Đến nay anh còn không dám tin, một trận pháp lại kéo anh và Harry đến không gian khác, nhưng không gian này cũng đang diễn ra theo lịch sử của họ. Hơn nữa, theo Harry điều tra, họ đúng là đi tới “quá khứ” đã trôi qua ở không gian của mình, tới giai đoạn Voldemort còn niên thiếu.
Merlin ơi, thật quá đáng sợ, lúc ấy sau khi nghe xong anh rất không có tiền đồ ngã xuống bất tỉnh, ngay cả Harry cũng không thể nhúc nhích.
Mà sau khi anh tỉnh lại, Harry tự nói với mình, họ phải dùng tên giả tới làm giáo sư ở Hogawarts.
Merlin ơi, đây là chuyện mà anh chưa từng dám tưởng tượng, anh cho rằng mình không trở thành Thần Sáng thì sẽ trở thành cầu thủ Quidditch, nhưng mình lại trở thành giáo sư, hơn nữa lại còn làm giáo sư ở Hogwarts khi Voldemort còn đang thiếu niên.
Đây thật là quá kích thích.
Ron hoảng hốt ăn xong bữa tối, nhưng sau khi ăn xong, Harry lại nói cho anh một chuyện kích thích hơn nữa.
Làm chủ nhiệm mới, họ phải đi nói chuyện với học trò Slytherin mới.
Nói cách khác, họ phải đi tới hang rắn.
– End 1 –
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});