(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 68: HERMIONE CHO PHÉP.
Hermione.Granger.full.673097
—o0o—
Harry không ngờ có thể liên hệ được với Hermione. Vì cùng là giáo sư chỉ đạo, anh và Ron đều tham dự vào quá trình thảo luận của vài vị hiệu trưởng và bộ trưởng, nhưng đến cuối buổi, địa điểm thi đấu vẫn không thay đổi, họ chỉ tăng mạnh phòng bị bên cạnh Rừng Cấm, đơn giản là họ không quy hoạch chỗ sâu trong Rừng Cấm làm sân đấu.
Bố trí sau đó thì anh và Ron không được tham gia. Vì không yên lòng về phía Rừng Cấm, anh để Ron tới Rừng Cấm tìm hiểu thật kỹ. Rồi sau đó anh một mình về hầm. Nhưng không ngờ vừa trở lại hầm không bao lâu thì túi không gian của anh rung mạnh lên.
Là liên hệ bởi gương hai mặt, có người đang liên lạc với anh. Suy nghĩ ấy khiến Harry dần bình tĩnh lại từ sự căng thẳng vừa rồi. Anh lấy gương hai mặt ra, bên trong gương xuất hiện khuôn mặt của một cô gái.
“Harry.” Giọng nói đó như xa xôi từ phía chân trời, từ xa tới gần, khi tới bên tai cũng đã tiêu tán đến mức gần như không nghe thấy, nhưng Harry nghe được, anh nghe được tiếng gọi từ một người đến từ một thời không khác, tiếng gọi đến từ người thân.
“Hermione.” Anh khẽ gọi tên bạn mình, người đối diện có thể không nghe được anh nói gì, nhưng từ khẩu hình Hermione vẫn hiểu được ý của Harry.
Có lẽ liên lạc từ hai không gian khác nhau nên không ổn định, lúc đầu giọng nói giữa hai người không thể truyền tống tới nhau, cho đến khi Harry phát hiện Hermione mặt tái nhợt mới nhận ra chắc chắn liên lạc đã sử dụng cái gì đó, mà còn lấy nguồn là pháp lực của Hermione, nên mới khiến sắc mặt Hermione không ổn.
Harry nghĩ nghĩ, truyền pháp lực của mình vào gương hai mặt. Trong dự kiến, sắc mặt của Hermione tốt lên nhiều. Tuy vẫn luôn là cô cố gắng nhưng không có nghĩa là Harry không biết gì, không đoán ra cái gì.
Cô cảm ơn cười cười với Harry, uống chút nước, hai người họ thăm dò một lát mới phát hiện được có thể truyền tống giọng nói qua.
“Bây giờ các cậu ở đâu có nguy hiểm hay không mình liên lạc thế này có gây rắc rối gì cho cậu không?” Mang theo phong cách nói chuyện của Hermione, hàng loạt từ ngữ nói ra không ngừng, cũng không biết là vì muốn nhanh chóng biết tình hình của Harry dạo này hay là lo lắng liên lạc một cách liều lĩnh như thế sẽ gây rắc rối cho Harry nữa.
“Hermione, đừng lo, mình không sao.” Harry ngồi trên ghế salon, “Hiện tại bên này rất an toàn, không xảy ra chuyện gì, thư mình gửi về không biết cậu có nhận được không. Mình đang ở một không gian khác, mà không gian này khác với thời gian bên kia của chúng ta, mà rất nhiều người dường như giống như lịch sử mà chúng ta biết, tuy nhiên mình nhận ra, tương lai phát triển sẽ có thể khác nhau, tính cách cũng cách nhau nhiều, nên mình đoán chắc chỉ là một không gian cùng loại mà thôi.”
“Mình không nhận được thư cậu, nhưng Thần Hộ mệnh của cậu tới cạnh mình, mơ hồ nghe được một ít lời cậu nói nhưng không bao lâu thì biến mất.”
Cũng may pháp lực Harry mạnh, Thần Hộ mệnh có thực thể khác hẳn với Thần Hộ mệnh làn sương để bảo vệ, lá thư này không thể thừa nhận các tình huống đột phát trong quá trình truyền tống không gian, ngược lại vì sức mạnh nên Thần Hộ mệnh của Harry lại tránh thoát sự đè nén và xé rách giữa khe hở không gian, nhưng muốn chống lại thì hao phí đi quá lớn pháp lực, nói cách khác, theo pháp lực của Harry thì hẳn Thần Hộ mệnh sẽ tồn tại một số ngày.
“Giờ chúng mình đang dùng trận pháp đặc biệt, mình tìm thấy từ phòng sách Malfoy, nghĩ các cậu khi rời đi mang theo đồ bên này, nếu gương hai mặt của cậu không có vấn đề gì thì có thể liên lạc được.” Không ngờ cô thành công.
“Hermione, cậu là một cô gái thông minh.” Harry khích lệ.
“Mình cũng thấy vậy,” Hermione chưa bao giờ xấu hổ khi được Harry và Ron khen ngợi, “Nhưng thời gian của chúng ta không nhiều lắm, mình cũng không biết có thể trò chuyện tới lúc nào, đây không phải là vấn đề pháp lực mà là giữa hai không gian sẽ có chướng ngại vật, Harry, hiện tại cậu nghe mình nói ngắn gọn này.”
Vốn trong đôi mắt Hermione toàn là tin tức khi nhìn thấy Harry, rồi chớp mắt trở thành nghiêm túc.
Vì có Harry đè nặng trước đó, có Hermione và Draco, Kingsley anh hùng chiến tranh tiến vào Bộ Pháp thuật tiến hành một loạt chế độ cải cách, sau chiến mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt, Tử thần Thực tử đều bị quăng vào Azkaban, chế độ trông coi của Azkaban cũng được cải cách, rất nhiều người phát hiện không thể nào chỉ dựa vào Giám ngục.
Vì chiến tranh khiến giới pháp thuật bị phá hủy nặng nề, nên dưới sự đề xướng của Kẻ Được Chọn, tất cả mọi người đều mang mục tiêu phục hưng là chủ yếu, nói cách khác, những Tử thần Thực tử bị ép buộc và uy hiếp tham gia bên Voldemort sẽ được xử nhẹ.
Thật ra ngoài Tử thần Thực tử điên cuồng như Bella Lestrange thì sau khi sống lại Voldemort cũng không có vài kẻ trung thành, trợ thủ đắc lực của hắn – Lucius đã sớm có ý khác, lại càng khó chịu vì hắn ép ấn dấu hiệu cho Draco, sớm đã gục qua còn Snape lại bị con rắn của hắn cắn chết, Bella Lestrange chết bởi bác gái Weasley, mà những kẻ tàn dư thì chỉ là ô hợp.
Đối với Tử thần Thực tử trung thành Voldemort thì phần lớn đều bị phán án chung thân hay giam giữ vài chục năm, sau chiến, Bộ Pháp thuật muốn dẫn đầu với những kẻ này, dù sao chúng không phải không có gia tộc thì là bị gia tộc từ bỏ, còn dư thì e ngại tương lai gia tộc mà không thể không tham gia bên Voldemort. Với những người đó thì bộ Pháp thuật xử nhẹ hơn.
Dù sao vào thời kỳ này, Bộ Pháp thuật cần mượn tài lực và lực kêu gọi từ gia tộc máu trong. Nhưng có vài người không thức thời.
Không hẳn mọi Gryffindor đều lỗ mãng hữu dũng vô mưu, ví dụ như Lupin, hay như Hermione. Đương nhiên, cũng không phải mọi Slytherin đều có âm mưu rồi bình tĩnh, ví dụ như Crabbe hay như Goyle.
Khi Draco tiếp nhận gia tộc Malfoy, dù có Lucius chỉ đạo, còn phạm vào rất nhiều sai lầm, huống chi những kẻ vừa mới tiếp nhận gia tộc lại không có năng lực. Có người khơi mào ở giới pháp thuật, gã là Slytherin, đương nhiên cũng không thể mượn Slytherin ngoài Tử thần Thực tử để mở đầu, ngược lại gã mượn những nhân viên trong bộ Pháp thuật, nói là bên trong có rất nhiều Gryffindor, là đang muốn đưa quyền lợi theo hướng Gryffindor.
Rõ ràng nếu người trong nhà bị tước đoạt quyền lợi thì sẽ đỏ mắt ghen tị, nhưng Gryffindor còn lỗ mãng nhanh mồm nhanh miệng không suy xét hậu quả nữa.
Ngay lập tức có người phản bác Slytherin đưa ra rất nhiều kẻ xấu, không giam toàn bộ Slytherin vào Azkaban đã không tồi rồi, còn muốn tham gia vào Bộ Pháp thuật à.
Có lẽ người nói chỉ là nhanh mồm nhanh miệng không có ý tranh giành, nhưng sau khi nói ra lại tạo sự rung chuyển không nhỏ trong giới pháp thuật.
Sau chiến phần lớn mọi người vì được Kẻ Được Chọn kêu gọi và Bộ Pháp thuật lôi kéo đều ưu tiên trùng kiến, nhưng không đi trả thù không có nghĩa là không có hận thù, không có nghĩa là xung đột biến mất.
Harry đã lâu không xuất hiện trước mặt mọi người, một ngày trước khi Hermione liên lạc với Harry, Hermione mơ hồ cảm thấy mọi người đã không còn bình tĩnh.
“Đám ngu ngốc kia.” Harry mắng.
“Mình đã ra mặt giải quyết, nhưng không biết có thể làm tới mức nào. Vì có Fudge nên giờ mọi người không quá tin vào Bộ Pháp thậut, dù rất nhiều người lập công lớn trong chiến tranh vào Bộ Pháp thuật cũng không thể cứu vãn lại hình tượng của Bộ Pháp thuật trong lòng mọi người, nếu cậu không xuất hiện thì mình lo sau này sẽ xảy ra chuyện.” Hermione lắc lắc đầu, Harry phát hiện cô gầy đi nhiều.
Nghĩ tới Hermione phải vừa nghĩ cách giải quyết chuyện lo âu hiện tại vừa phải nghĩ cách liên lạc với anh, mà anh và Ron không suy nghĩ chu đáo như Hermione, trong lúc liên lạc không làm được gì.
“Mình cảm thấy liên hệ giữa chúng ta hẳn sẽ phải chịu sự hạn chế từ không gian, sau lần trước mình gửi thư cho cậu, nếu muốn dùng lại cách đó thì không được, lần sau có lẽ chúng ta không thể tiếp tục dùng gương hai mặt.” Hermione nói nhanh, tốc độ nói chuyện của cô ngược hẳn với tốc độ đọc sách – khi đọc sách cô nhìn kỹ từng từ, vừa hiểu vừa thuộc lòng nội dung, nhưng khi cô nói lại nhanh tới mức khiến người ta nghĩ chỉ cần xoay người thôi thì cô có thể mở ra đề tài tiếp theo rồi.
Vì thời gian không có nhiều, Hermione nhanh chóng hỏi tình trạng gần đây của Harry và Ron, Harry cố gắng miêu tả kỹ tình hình mình bên này cho Hermione, bao gồm cả thái độ của mình với Tom và việc tham gia vào vận mệnh Dumbledore.
Sau khi nói xong anh lập tức im lặng, chờ Hermione răn dạy. Không ngờ, Hermione im lặng một lúc lâu, chỉ khe khẽ thở dài.
“Harry, cậu làm đúng.” Cô nói.
Harry giật mình mở to mắt.
“Các cậu đang ở một không gian khác chứ không phải dùng cái Xoay Thời Gian, những người nơi đó không nên đi lên vận mệnh mà chúng ta biết.” Hermione khẽ nói, “Cậu làm rất tốt, Harry à.”
“A, Hermione, mình nghĩ cậu sẽ mắng mình một trận.”
“Đồ ngốc, chỉ cần không khiến cậu và Ron gặp nguy hiểm thì sao mình lại đi ngăn cản cậu làm chuyện mình muốn làm chứ.” Hermione bất đắc dĩ nhìn anh, “Cậu muốn làm gì thì cứ đi làm, muốn giật giây ai thì cứ giật giây người đó, các cậu không phải lùi lại về quá khứ, không cần phải lo không gian bên này bị ảnh hưởng, mình chỉ có yêu cầu, Harry, cậu và Ron phải cam đoan mình an toàn.”
Lời đó thật sự tương đương với một lệnh đặc xá cho Harry. Trong chiến tranh, Hermione nhiều mưu kế thật sự khiến Harry có một thói quen phần lớn đều nghe theo ý của cô, sau khi tới đây, một là không nghĩ sẽ có liên quan gì nhiều tới thế giới này, hai là không nhận được chỉ thị chính xác từ Hermione nên Harry gần như là thờ ơ với mọi chuyện nơi đây.
Hiện giờ lời của Hermione không hề xung đột với những gì mình đã làm, Harry vô cùng vui vẻ. “Ôi, Hermione à, cậu bảo làm sao mình không yêu cậu cho được.”
Thời niên thiếu chuyện đúng đắn nhất anh đã làm, một là ngồi cùng toa xe với Ron vào năm nhất, hai là vào ngày xảy ra sự cố Halloween thì trăn trở đi tìm Hermione. Giờ ba người đã là bạn bè kề vai, sao anh lại không yêu họ chứ?
“Đó là đương nhiên rồi, mình luôn rất tự tin vào bản thân.” Hermione kiêu ngạo nâng cằm, rồi cô bật cười trước.
Lúc này gương hai mặt lóe lóe, không đợi hai người nói thêm thì liên hệ bị cắt đứt.
Harry thở ra một hơi. Tuy còn chưa nói một vài chuyện nữa nhưng có thể biết được tình huống hai bên đã là bất ngờ rồi, hơn nữa anh còn được Hermione cho phép, về sau làm việc cũng có thể thả lỏng hơn, chỉ tiếc khi Hermione gửi tin thì Ron không có ở đây, khi về chắc tên kia lại ồn ào rồi.
Harry nở nụ cười không biết làm thế nào cất gương hai mặt đi, quay người lại ngạc nhiên thấy Tom đứng ở cửa dường như đang muốn đi tới. Trái tim anh chợt nhảy lên.
– End 68 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có vẻ Hermione là một chất xúc tác nếu Tom có thể chịu đựng được Harry yêu người khác mà không làm gì, thì truyện này ta sẽ cho none cp, hừ hừ
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});