(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 59: LẠI MỘT LẦN THI ĐẤU TAM PHÁP THUẬT.
Tom.Marvolo.Riddle.full.1595056
—o0o—
“Oa oa…” Các học trò nước Đức và nước Pháp tới khiến bọn nhỏ cảm thán.
Harry dở khóc dở cười nhìn chúng, “Các trò được rồi, ít ra nên rụt rè một chút, các trò chưa từng thấy người ngoại quốc hay là chưa từng thấy phương thức du lịch khổng lồ này hả?”
Bọn nhỏ Gryffindor hơi ngạc nhiên sờ sờ đầu, “Giáo sư à, đừng cười nhạo tụi con.”
“Được rồi, cái đám nhóc các trò,” Harry sờ sờ đầu đứa nhỏ gần mình nhất, cười dạy dỗ, “Dù các trò đang nghĩ gì thì chỉ được nghĩ trong bụng, nói cách khác, cẩn thận thầy tới gây rắc rối cho các trò đó.”
Bọn nhỏ bị giáo sư uy hiếp không được tự nhiên bĩu môi, nhưng đôi mắt lại là ý cười không thể che dấu.
“Harry, thầy và bọn nhỏ thật thân thiết.” Albus ở một bên mỉm cười mà nhìn Harry vui đùa với bọn nhỏ.
“Chúng rất đáng yêu.” Harry thành thực nói.
Albus cười cười, không nói thêm gì, mà đợi giáo sư và học sinh Durmstrang cùng Beauxbatons đi tới rồi giơ hai tay chào đón bọn họ.
“Tôi biết ông sẽ tiếp nhận Hogwarts mà,” Hiệu trưởng Beauxbatons bà Fegeat Odis thân thiết nói với Albus, vốn muốn ôm ông nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy lạnh lẽo. Bà hơi hoảng sợ run rẩy, cảm giác này kỳ lạ như ai đang cầm đũa phép để phía sau bà, đỉnh đũa phép ấy lại tập trung một luồng sức mạnh khiến cả người bà nổi da gà. Vì thế, vốn phải là cái ôm nhiệt tình lại gượng ép chuyển thành cái bắt tay lễ phép.
Albus vẫn cười hiền hòa, cử chỉ ông có lễ hôn lên mu bàn tay bà Odis. Sau đó, ông khẽ khàng nhìn cái tên thần sắc tự nhiên kia, rồi mới mời họ vào lễ đường.
Harry dẫn bọn nhỏ Gryffindor đi theo sau bọn họ, tay phải thường thường gõ đầu một đứa nhỏ hành động khác thường, chúng rụt lui đầu, sau đó le lưỡi với Harry. Harry không biết làm thế nào, chỉ đành lắc đầu, bật cười.
Mà một số bọn nhỏ Slytherin, phức tạp nhìn một giáo sư đang vui đùa với một đám học sinh.
Các học sinh Gryffindor thường hoạt bát hiếu động, những học trò năm bảy sắp thành niên cho tới giờ vẫn còn ở trong giai đoạn nhi đồng của học sinh năm nhất, không hề có cái gọi là trưởng thành, chỉ cần có vẻ không tốt thôi thì họ có thể liên hợp lại ném toàn bộ hồn ma Hogwarts đi. Dù là ai nhậm chức chủ nhiệm Gryffindor đều bó tay với bọn nhỏ này. Trừ khi đuổi chúng ra khỏi trường, nếu không kể cả có cấm túc suốt cả thời đi học thì chúng cũng không ngoan ngoãn được.
Ngay Albus Dumbledore đang làm hiệu trưởng Hogwarts, nghe nói cũng là chủ nhiệm duy nhất có thể quản lý được bọn nhỏ này từng ấy năm tới nay, nhưng cũng không thể đè nén được tính hiếu động của chúng.
Tuy nhiên chỉ một tháng Harry Evans làm chủ nhiệm, tất cả mọi người đều nhận ra được sự thay đổi của Gryffindor. Không phải nói họ không hề đùa dai, cũng không phải nói họ ngoan ngoãn, tất cả mọi người đều biết nếu muốn một đám Gryffindor ngoan ngoãn được thì chỉ có một khả năng, đó là Mũ Phân Loại có vấn đề.
Đó là một bầu không khí, dường như bầu không khí bên Gryffindor thay đổi hơn trước rất nhiều, trước kia Gryffindor đều lén giáo sư làm một số chuyện đau đầu, nhưng mà giờ… chắc đây sẽ là một giáo sư duy nhất thảo luận nội dung đùa dai với học sinh nhiều năm như vậy ở Hogwarts nhỉ?
Lần đầu tiên thấy họ thảo luận những điểm quan trọng trong trò đùa, rất nhiều người đều khiếp sợ. Giáo sư này không ngăn chúng lại thì thôi, lại còn giúp chúng?
Rất nhiều người không thể tin được bởi hành động đó của Harry, sau đó họ dần dần nhận ra, làm vậy Harry có thể tiếp xúc được với các học trò, có đôi khi, thậm chí anh còn có thể ngăn cản trò đùa dai của bọn nhỏ mà không phải để bọn nhỏ chỉ đồng ý rồi lại làm lén sau lưng.
Đó cũng là một mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, qua nhiều năm như vậy, có rất ít người có thể làm được điều này. Phải nói, phần lớn các giáo sư đều có thể là một người hiểu học sinh, nhưng có rất ít người có thể được các học trò coi là bạn.
Tất cả mọi người đều thừa nhận, nhà Gryffindor, thật sự đang xảy ra thay đổi.
Harry cãi nhau ầm ĩ với đứa nhỏ trong hàng ngũ, anh có vẻ giống là một học sinh năm trên khiến người ta nhìn cũng phải lắc đầu.
Đột nhiên Harry ngừng lại, nghi hoặc quay đầu.
“Sao vậy, Harry?” Ron đi theo Harry đẩy anh.
“Cảm thấy có cái gì đó.” Harry nhíu mày, “Thôi, chúng ta đi thôi.”
Vừa nãy… hình như anh cảm thấy được nỗi ai oán, nhưng mà, anh không đắc tội ai mới đúng, sao lại có cảm giác này nhỉ? Harry hơi khó hiểu nghĩ. Người anh đắc tội cũng không có ở thế giới này, mà cảm giác vừa nãy… thật sự là kỳ lạ.
Harry quên đi cảm giác vừa nãy, có lẽ chỉ là ảo giác của anh mà thôi?
Học sinh Beauxbatons và Durmstrangs lẻ loi phân tán tại vị trí khác nhau ở bốn dãy bàn, mà giáo sư tới cùng họ, ngoài hai hiệu trưởng – Harry vô cùng ngạc nhiên vì Grindelwald lại trở thành hiệu trưởng Durmstrangs trong thời gian ngắn ngủi như vậy, vì anh nhớ tại mấy ngày trước người này vẫn đang ở thung lũng Godric mới đúng – ngồi cạnh Albus, còn hai vị giáo sư khác ngồi ở bên Slughorn.
Slughorn quen nhiều người, ông giao tiếp khá rộng, hai vị giáo sư này quen ông ta cũng không kỳ lạ, Harry và Ron vẫn ngồi ở bên kia, đây cũng là một thói quen, dễ dàng che dấu mình không làm người khác chú ý, một khi có tình huống nào thì ở vị trí của họ cũng có thể xem xét ngay.
Anh may mắn bọn nhỏ Gryffindor nghe lời anh, dù gì từ khi ngồi xuống, anh nhìn qua, vài học sinh nước ngoài ngồi bên Gryffindor cũng không có cảm xúc nào khó chịu cả.
Slughorn đang tuyên dương thành tích gần đây của ông và tin tức mới nhất sau khi ông liên lạc được với học trò cũ, người này người nọ lại có thành tích gì khiến Bộ Pháp thuật chú mục. Ông cũng ám chỉ rất có thể ông sẽ trở thành giáo sư chỉ đạo của quán quân Hogwarts. Mọi giáo sư đều nghe hiểu.
Có lẽ các học trò còn đang đoán ai sẽ là quán quân, nhưng với các giáo sư thì danh hiệu này sớm đã có kết quả rồi.
Sau khi Charlus tốt nghiệp thì hiện giờ Gryffindor chỉ có một mình Moody đủ tư cách cùng Tom tranh, nhưng các giáo sư cũng biết, Moody không được. Không phải nói Moody không có thực lực, trên thực tế tuy tổng hợp từ thành tích thì Tom đều vượt Moody nhưng dựa vào thao tác thực tế thì Moody đã có trình độ của Thần Sáng.
Sở dĩ nói Moody không được là vì Moody không thể lo lắng chu toàn như Tom. Tom có thể chuẩn bị một cách kỹ càng trước khi làm một việc, y thực hiện phức tạp đến mức khiến người ta phải nghẹn họng. Nhưng, Thi đấu Tam Pháp thuật phải cần một quán quân như vậy.
Tuy rằng bài thi là giữ bí mật, chỉ vào ngày thi đấu thì họ mới biết được nội dung, điều này thử thách năng lực phản ứng và năng lực khẩn cấp của một người. Đúng là Moody phản ứng rất tốt, nhưng trong mắt các giáo sư, có sự chuẩn bị đầy đủ càng có thể khiến người ta bình an vượt qua trận đấu.
Gần như mọi giáo sư cũng đều đặt danh hiệu quán quân Hogwarts lên đầu Tom. Mà Slughorn làm chủ nhiệm của Tom, hơn nữa dựa vào tình cảm của họ thì gần như tất cả mọi người đều đã nhận ra quán quân và giáo sư chỉ đạo của Hogwarts rồi.
Harry nghe Slughorn nói chuyện với người khác, cúi đầu nhìn nước bí đỏ trong cốc mình. Sau đó anh nhìn sang bên Tom một cái, bất ngờ thấy Tom cũng đang nhìn anh. Đôi mắt sâu thảm phản xạ ánh nến, khiến Harry cách khá xa không thấy rõ cảm xúc trong mắt Tom.
Tom chú ý tới tầm mắt Harry, nâng cốc với anh.
Harry mỉm cười, cầm cái cốc nước bí đỏ uống hết. Được rồi, anh không nên suy nghĩ việc này, trước khi mời mình chắc Tom đã lo lắng chuyện của Slughorn rồi.
Chỉ tiếc, Slughorn còn không biết Tom đã mời mình, nói cách khác, nếu biết thì tối nay ông đã không ám chỉ mình rất có thể là giáo sư chỉ đạo quán quân Hogwarts lần này mà là tới tìm mình – hoặc là Tom hỏi một câu chăng?
“Nói thật,” Ron tới gần Harry, “Ông ta nói như vậy, thật sự không sao chứ?”
“Ý cậu là gì?”
“Khi tên quán quân được công bố, mà Tom tuyên bố giáo sư chỉ đạo của mình thì sắc mặt của ông ta sẽ không dễ coi như vậy đâu?”
“Nhưng có vẻ cậu đang vô cùng chờ mong chuyện này xảy ra?” Harry liếc Ron một cái.
“Mình không phải là…” Ron than thở một chút, Harry mơ hồ hiểu được chuyện gì. Ron còn đang để ý thời điểm đi học năm đó, Slughorn tổ chức bữa tiệc chỉ mời Hermione và Harry đây mà.
“Mình nói này…” Harry còn chưa nói xong Albus đã đứng lên.
“Hoan nghênh,” Ông nói to rõ ràng, “Hoan nghênh các vị khách quý của chúng ta.” Harry quay đầu đi, cách một ánh nến, dường như anh thấy được ông cụ nhiều năm trước kia, cũng đứng ở vị trí đó, cũng nhiệt tình và tươi cười chào đón những vị khách đường xa.
Anh khi ấy, vẫn còn là một đứa nhỏ, dù đã trải qua rất nhiều trong ba năm học tập tại trường trước đó, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh sẽ đứng ở trong trận đấu long trọng như vậy, trở thành một người bị chú ý và nghị luận.
“Hiện tại, hãy để chúng ta nhìn rõ Chiếc Cốc Lửa!” Ông búng tay một cái.
Một người đàn ông đi từ cửa tới, ông ta mặc một áo choàng chính thức, vẻ mặt nghiêm túc. Trong tay ông cầm một cái hòm bằng gỗ, trên đó khắc văn tự mà Harry không hiểu, từng vòng từng vòng khiến người ta choáng váng.
Dumbledore chờ ông tới gần rồi cảm ơn, người đàn ông gật đầu, không nói chuyện, đặt cái hòm trong tay lên cái giá Dumbledore biến ra.
Ba vị hiệu trưởng đồng thời đứng dậy, ếm thần chú lên cái hòm, họ đọc thần chú vô cùng rõ ràng, mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy.
Đó là quá trình kiểm tra Chiếc Cốc Lửa. Nếu Chiếc Cốc Lửa bị làm gì đó trong khi chuyển tới, thì thần chú họ ném ra sẽ bị bắn ngược lại, nếu Chiếc Cốc Lửa được vận chuyển từ nước Đức vẫn ở trong hòm này thì họ có thể thuận lợi mở hòm, lấy Chiếc Cốc Lửa ra.
Hòm được mở ra thuận lợi, Chiếc Cốc Lửa chậm rãi nổi lên trong luồng sáng đỏ, đợi khi tới gần miệng hòm thì ngừng lại. Ba vị hiệu trưởng cùng ếm thần chú lên Chiếc Cốc Lửa lần nữa. Miệng chiếc cốc bùng lên một ngọn lửa màu lam, các hiệu trưởng lại ném từng thần chú vào phía trên, mỗi một thần chú đều được nhấn mạnh rõ ràng. Đây là đang thiết lập phòng ngự trước mặt mọi người, ngăn chặn mọi khả năng làm bừa.
Sau một lát, Albus nói với một đám học sinh rục rịch, “Trước bữa tối ngày mai, các trò đều có thể đưa tên mình vào trong, hiện tại, để chúng ta nhiệt tình chào đón một mùa Thi đấu Tam pháp thuật lại tới nào!”
End 59 –
THẦY TỐT BẠN HIỀN
Đằng La Luyến Nguyệt
Dương Minh Yên
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});