(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 112: PHÁP LỰC TĂNG TRƯỞNG.
—o0o—
“Lord,” Nhìn Tom như đang ngơ ngẩn, Izanas kêu một tiếng.
“Các ngươi cần cái gì thì tự lấy, không cần phải rắc rối.” Tom nói.
Rồi sau đó, hầu hết thời gian y đều chú ý phù thủy hắc ám biến mất bốn năm rồi đột ngột xuất hiện. Đối phương nhìn có vẻ không khác nhiều so với bốn năm trước, Tom cảm thấy có lẽ hắn chỉ tình cờ xuất hiện trong này, dù sao hội đấu giá của phù thủy hắc ám ở nơi này là chuyện thường, ngay cả phù thủy nước Anh như y cũng có thể chạy tới nước Pháp, vì sao đối phương lại không thể chứ? Chỉ là, người này, là kẻ cuối cùng gặp Harry.
Đến ngày hôm nay, nói thật Tom vẫn không muốn thừa nhận y muốn biết rốt cuộc Harry đã có chuyện gì trong lúc đi vào khu rừng đó. Nhưng không ai nói cho y, Harry và Ron biến mất, rõ ràng là về thế giới của mình, Winter cũng không cần thiết phải nói cho y, dù sao ông ta nợ Harry chứ không phải Tom.
Sẽ không tìm ra manh mối nào từ hắn đâu, Tom nghĩ vậy. Hoặc là, Tom đang ép mình không đi tìm kiếm manh mối có liên quan tới Harry. Harry đã rời khỏi, thế là đủ rồi.
Ba giờ sáng, rốt cuộc Tom chờ được thứ mình cần. Quá trình đấu giá coi như thuận lợi, tuy thứ này quý hiếm nhưng không phải ai cũng mong chờ. Mà sau khi lấy được thì Tom nên rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến hay sao, y ở lại. Y thuyết phục mình chỉ là muốn xem màn đấu giá tiếp theo. Nhưng có lẽ vì bản thân quá chú ý, có lẽ vì Winter ngay ở trong tầm mắt của y, hoặc là vì y không thể nào xem nhẹ hắn, trong quá trình đấu giá tiếp theo, y vẫn luôn chú ý tới đối phương.
Y thấy đối phương hầu như không di chuyển trong suốt quá trình đấu giá. Chẳng lẽ hắn chỉ tới xem cho vui? Làm sao có thể có phù thủy hắc ám rảnh rỗi như vậy, nếu không phải thực sự có nhu cầu thì rất ít người sẽ tới hội đấu giá như này.
Năm giờ sáng, hội đấu giá sắp kết thúc. Tử thần Thực tử được Tom dẫn theo luôn ngạc nhiên, sau khi Tom lấy được thứ mình muốn cũng không rời đi ngay, có lẽ họ cảm thấy Tom còn cần lấy ít gì đó, nhưng rõ ràng, cho đến khi sắp chấm dứt thì chủ nhân của họ cũng không hề nảy sinh hứng thú với cái gì.
Mà Tom lại chú ý tới, khi vật đấu giá cuối cùng xuất hiện thì sự không để ý trên mặt Winter đã biến mất. Winter đến vì nó. Mà vật cuối cùng này là một dược liệu.
Đó là… thổ phong liên, sinh trưởng ở đỉnh núi lạnh nhất, nơi sinh trưởng phải được bao trùm bởi tuyết băng cả năm, chúng nảy mầm rất nhanh nhưng lớn thì rất khó, một trăm gốc cây thổ phong liên cũng chỉ có một gốc mới trưởng thành được, phải ngắt lấy khi nở hoa mới có hiệu quả. Lúc nó nở hoa thì chắc chắn là mùa lạnh nhất, vì toàn thân tuyết trắng, nhìn thì giống như bông tuyết, có đôi khi mọi người đi ngang qua nhưng không thể nào nhận ra rốt cuộc đây là thổ phong liên hay là tuyết nữa.
Nó không chỉ có hiệu quả tuyệt hảo về mặt độc dược, mà cũng là dược liệu vô cùng tốt để làm phụ trợ, chỉ cần phù thủy hắc ám cầm nó biết được nên dùng thế nào thì sẽ không sao. Cách dùng của nó rất nhiều, dường như mỗi một lĩnh vực khác nhau thì phù thủy hắc ám đều có thể sử dụng nó. Nghĩ vậy, đối phương đến vì nó cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Nhưng dù thế, y vẫn cảm thấy không thích hợp.
“Mulciber.” Y lên tiếng.
“Lord,” Đối phương nhanh chóng cúi đầu, “Ngài có gì phân phó.”
“Đi theo hắn.” Y chỉ vào Winter, “Không được để bị phát hiện, các ngươi chỉ cần biết hắn ở đâu là đủ rồi.”
“Xin tuân theo phân phó của ngài.” Mulciber nói xong mau chóng biến mất, chuyện theo dõi thế này, nhiều người lại thành trói buộc.
Tom dẫn Izanas rời khỏi phòng đấu giá.
Một buổi tối không ngủ, dù là ai cũng thấy hơi mệt mỏi, nhưng Tom rất tỉnh táo, gặp Winter ở phòng đấu giá là một bất ngờ, nhưng bất ngờ này lại làm y khó hiểu mà cố chấp theo đuổi chuyện năm đó.
Y chưa từng mâu thuẫn như thế này bao giờ, y muốn quên quá khứ, thậm chí y đã bắt đầu chuẩn bị cho Trường Sinh Linh Giá thứ hai của mình, chỉ cần chuyến đi nước Pháp này chấm dứt, y có thể có một bắt đầu mới.
Nhưng ngay giây nhìn thấy Winter, y không thể nào ngăn mình vọng tưởng, y phải biết được sự thật năm đó, dù lòng y đã kết luận Harry đi rồi. Nói cho cùng, y là người, không phải là đồ não tàn sau khi cắt linh hồn mình. Y, không thoát được khúc mắc này, không thoát khỏi được sự trói buộc của tình cảm.
Vào buổi sáng, sau khi Tom mới dùng xong bữa sáng, Mulciber đã trở lại.
“Lord,” Đối phương đi tới, “Đã xác định được vị trí của hắn, nhưng chúng ta không thể xác định được hắn ở đó hay chỉ là tạm thời.”
“Thật sao?” Rõ ràng lúc đầu người nọ ở Knockturn nước Anh, nhưng lại ở đây lâu như vậy, “Vậy thì sau bữa sáng, chúng ta có thể đi dạo, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Vâng.”
Dù bên Tom có quyết định thế nào thì bên này Winter mang theo thứ mình lấy được về nhà.
Trong nhà im ắng, vì vẫn là rạng sáng, khi ông đi vào thì nơi này còn rất tối, nhưng hiển nhiên ông cũng không định đi thắp đèn, mà mang đồ của mình trực tiếp đi vào một căn phòng. Bên trong rất trống, một quan tài thủy tinh lớn đang đặt ở giữa, mà người nằm bên trong, đúng lúc là Harry mà bốn năm rồi Tom vẫn không đợi được. Thậm chí anh vẫn còn mặc áo choàng mà bốn năm trước họ gặp nạn ở khu rừng Morlock.
Trong quan tài thủy tinh, Harry nằm trong chất lỏng trong suốt, nhìn như là phù thủy bình thường, nhưng pháp lực thoáng vờn quanh người lại khiến người ta không hiểu ra chuyện gì.
Winter lấy được 10 đóa thổ phong liên, ông ném 5 đóa lên người Harry, còn dư thì biến thành bột phấn rắc lên chất lỏng bên cạnh anh. Đối phương như đang ngủ say.
Bắt đầu từ bốn năm trước, ngay lúc đó trận pháp mở ra Harry trực tiếp cứu ông một lần, nhưng sự ảnh hưởng đủ khiến Harry mê man trong một thời gian dài, đáng nhắc tới chính là sau khi ông cứu Harry hấp hối rồi trở về khu rừng kia, đầu sỏ gây nên chuyện này đã tử vong ngay tại chỗ. Sau đó ông mới nghe được, hai người này là người yêu, cũng là anh em, vì họ hãm hại em trai nên bị đuổi khỏi gia tộc, mặt người anh là do bị pháp thuật đánh ngược nên mới bị hủy, họ chạy tới đây chắc là tìm dược liệu chữa trị cho hắn. Sau khi tin tức họ tử vong truyền ra, thậm chí gia tộc họ cũng không phái người tới nhặt xác, thi thể hai người kia chắc đã biến thành cơm trưa cho dã thú rồi.
Mà Ron đi cùng họ, biến mất ở phụ cận, mấy năm nay không phải ông chưa từng nghĩ đi tìm anh, nhưng đáng tiếc không có manh mối gì cả, hơn nữa người có ơn với ông là Harry chứ không phải Ron, sau mấy năm không tìm thấy Ron thì ông cũng dần dần từ bỏ chuyện tìm kiếm.
Harry hôn mê bốn năm, toàn dựa vào Winter mới có thể sống sót. Nhưng những năm gần đây, ông lại phát hiện pháp lực trên người Harry lại không hề im lặng do Harry ngủ say, mà đang thong thả vận chuyển, còn có xu hướng tăng thêm.
Không sai, pháp lực anh đang tăng trưởng.
Lúc vừa mới xảy ra tình huốn này, Winter không thể tin nổi. Ông tỉ mỉ kiểm tra rồi mới xác nhận Harry không phải là tên nhóc uống Dược tăng tuổi lừa gạt ông. Nhưng ai đã thấy phù thủy trưởng thành, vào thời kỳ mạnh nhất pháp lực lại tăng lên chứ? Dù có dùng vật phẩm cấm cũng không thể nào đúng không?
Chỉ là, sự thật bày ra trước mặt ông, pháp lực Harry tăng lên, mà còn thong thả và ổn định.
Đây là một chuyện không tin nổi, Harry nằm đó, ý thức thì hôn mê, độc dược ông dùng vốn được cơ thể Harry hấp thụ hết, những độc dược màu xanh lục giờ trong suốt, dược hiệu được hấp thụ, ảnh hưởng năm đó tuy khiến Harry có hiện tượng bị thương nặng nhưng giờ Harry khôi phục rất tốt, qua một thời gian nữa chắc Harry có thể tỉnh lại.
Nhưng không đợi đến lúc Harry tỉnh lại thì ông đã phát hiện không ổn. Có người đang rảnh rỗi ở cạnh ông.
Không, có lẽ không phải là rảnh rỗi! Ông biết người này.
“Lại gặp nhau rồi, ngài Riddle.” Ở cửa ông vừa lúc gặp Tom đang nhàn nhã đi tới, nhướng nhướng mày chào hỏi.
Gần đây ông có thể cảm giác được có người vẫn ở bên cạnh ông, chắc là có kẻ đang giám thị, có lẽ là do người này sai khiến. Nhắc mới nhớ, lúc trước Harry bị thương ông cũng không thông báo cho người này, khi Harry hôn mê giúp Harry tìm kiếm bạn anh đã là ngoài nguyên tắc, còn việc Tom có thể lo lắng hay không thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ông, ông cũng không cần phải đi lo cho tâm trạng Tom. Vì thế những năm gần đây ông cũng không liên lạc với Tom.
“Tuy đột ngột, nhưng có lẽ chúng ta nên nói chuyện một chút.” Tom nhíu mày.
“A?” Winter cười khẽ, “Tôi không biết là chúng ta có cái gì để nói.”
“Tôi muốn biết, năm đó đã xảy ra chuyện gì.” Tom cũng không nhường, “Vì sao Harry của tôi lại rời đi.”
“Harry… của anh?” Winter cũng không biết chuyện giữa Tom và Harry, nhưng ở góc độ của ông, phù thủy hắc ám này quá để ý tới Harry.
“Là của tôi…” Dù không ở thế giới này, Harry cũng là vật sở hữu của y.
“Haha…” Winter có lẽ muốn trào phúng vài câu, nhưng trong nhà bỗng nhiên truyền tới âm thanh, cướp đi sự chú ý của mọi người…
– End 112 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: otz một đám người muốn cho Harry xuất hiện lại muốn ngược Tom, Harry không ra thì Tom có thể hắc hóa được sao (╯‵□′)╯︵┻━┻
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});