(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 155: PHIÊN NGOẠI 1 – NHẬT KÝ CỦA HARRY.
—o0o—
Thứ tư, ngày 15 tháng 1.
Leslie ầm ĩ cả một buổi tối, từ khi biết lật thì mỗi tối càng ầm ĩ, tuy thằng bé đã không còn kiểu ngủ 1 2 tiếng là dậy uống sữa nữa, nhưng không thể nào ngủ ngon cả một buổi tối, tuy thế cũng không như tối qua, chỉ ngủ một tiếng rồi ầm ĩ cả đêm.
Trẻ con tám tháng đã bò được, thi thoảng Tom thích nắm tay Leslie để thằng bé đứng lên, tôi nhìn mà hoảng sợ, đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không biết xương cốt có thể đứng thẳng được không. Nghe nói đến một thời điểm nhất định trẻ con sẽ tự bò đứng lên, tôi và Tom đều không có kinh nghiệm trong việc nuôi con, lúc trước tới khoảng một tuổi thì Lucius mới có thể đi vài bước, tôi vẫn cảm thấy tám tháng là hơi sớm, lúc nói với Tom thì cậu ấy lại cười nói không có vấn đề, thật sự khiến tôi rất muốn đánh cậu ấy một trận.
Nhưng hiếm khi đêm qua đã ầm ĩ đêm nay Leslie còn tinh thần như vậy, bò khắp phòng, vài lần đụng sô pha cũng không giảm hứng thú.
Tom đang ngủ trên sô pha, trẻ mới sinh sẽ tỉnh dậy vào ban tối khóc đòi sữa, Tom không thể không tỉnh lại cùng tôi, mắt cậu ấy thâm quầng hết cả, còn tôi thì bình thường. Chẳng qua tôi biết, tuy Tom hay cằn nhằn trẻ con ầm ĩ nhưng vài tối tôi thấy cậu ấy tự dậy kiểm tra tã của con, có khi tôi ngủ rất sâu thì cũng là cậu ấy dậy đút sữa cho con.
Từ khi Leslie biết bò, quả thật Tom từng muốn bao dụng cụ trong nhà lại, nhưng ông Malfoy nói như vậy không tốt cho trẻ con, phải đụng, biết đau thì chúng mới có thể biết nơi này không đi qua được. Tom và tôi thấy cũng đúng, nhưng không thể không bịt lại các cạnh nhọn của sô pha, trẻ con đùa da mềm, đụng vào đầu cũng không tốt, nghĩ nghĩ, tôi đổi hết những dụng cụ dễ dàng bị đau đi.
Thứ ba ngày 19 tháng 5.
Hôm nay là sinh nhật Leslie được một tuổi, hiếm khi cơn mưa hai ngày được dừng lại, cảm giác ánh nắng chiếu lên không tồi, ra ngoài mua ít đồ, định tối nay tổ chức tiệc.
Leslie đã có thể đứng dậy, nhưng đi vài bước sẽ ngồi xuống, sau khi thảo luận tôi và Tom quyết định trải thảm, không phải để tránh cho thằng bé ngã mà sợ lúc thằng bé đi tới đi lui liều lĩnh ngồi xuống làm mình bị thương. Lần đầu tiên thằng bé buông tay Tom thử đi, là vì không có sức nên ngồi bệt xuống, cú đó khá nặng, cộng thêm thằng bé cố ý ngồi lại càng khó chịu, lúc ấy khóc làm tôi và Tom mệt chết.
Nhưng giờ thằng bé đã rất ít khóc, thừa dịp rảnh đang nấu cơm tôi đi ra ngoài một lần, Tom đang ngồi trên sô pha đọc báo, Leslie nửa đi nửa bò trong phòng khách rộng rãi, từ khi thằng bé biết đi thì những thứ dư thừa đều được bỏ vào kho, một số trò chơi dễ dàng bỏ vào miệng cũng được cất.
Nhóc con này cũng quật cường, Tom ngồi trên sô pha không để ý, thằng bé tự mình đi trên thảm, đôi khi đi được vài bước mệt rồi ngồi xuống, lúc muốn đứng lên thì khó hơn, tôi thấy nước mắt thằng bé đang chực trào ra, nhưng nửa ngày sau vẫn chưa rơi xuống, nhóc con này biết cách dùng tay chống, nhưng vì còn nhỏ, đi vài bước rồi lại ngồi xuống.
Tôi lắc đầu, nhóc con này quật cường không biết là giống tính ai.
Thứ hai ngày 1 tháng 8, mưa rào có sấm chớp.
Một tuổi ba tháng, Leslie đã có thể mở miệng nói.
Thật ra thằng bé gọi rất khó nghe, từ “papa” không rõ gần như bị chìm vào tiếng sấm, lúc bắt đầu tôi và Tom cũng không chú ý, cho đến khi thằng bé kêu một lần nữa, rồi còn lắc lư đi tới kéo ống quần tôi
Thằng bé lại gọi, lúc này rõ hơn lần trước, nhưng có lẽ vì lần này không bị tiếng sấm ảnh hưởng chăng.
“Tom, Leslie biết nói!” Tôi vui mừng.
“Lúc một tuổi một tháng Lucius đã biết phát âm, trước đó tôi còn lo Leslie sẽ chậm một chút kìa.” Tom cất sách rồi đi tới.
Nghe nói rất nhiều trẻ con hơn một tuổi là có thể phát ra những âm đơn, nhưng muốn thật sự nói rõ thì chắc phải đợi thêm một thời gian nữa, tôi và Tom không biết những đứa trẻ khác thế nào, so sánh duy nhất cũng chỉ có Lucius mà tôi đã từng giúp chăm, tuy thời gian Leslie phát âm chậm hơn Lucius, nhưng hôm nay thằng bé đã có thể nói, khiến tôi yên tâm rồi.
Thứ tư ngày 24 tháng 3, trời đầy mây.
Rất khó được mấy ngày Leslie thích ở gần tôi, từ lúc thằng bé bắt đầu tập đi thì thằng bé không còn thích tôi và Tom ôm nữa, trẻ con biết đi luôn thích tự đi khám phá thế giới chung quanh, không thích người lớn nắm tay, nhưng dạo này thằng bé lại thích tới gần tôi.
Nghĩ đến, lúc ấy Lucius cũng như vậy, sau khi tập đi còn không cho tôi và Abraxas ôm, nhưng sắp tới hai tuổi thì có một thời gian nhóc rất thích tới gần Abraxas, chỉ cần Abraxas xuất hiện thì chắc chắn nhóc ấy sẽ nhào qua ngay.
Nghĩ đến thì giờ Leslie cũng không khác Lucius lúc đó là mấy.
Lúc ôm thằng bé tôi còn cảm thán. Từ sau khi Leslie biết đi tôi cũng ít ôm thằng bé hẳn, phần lớn đều là khi mệt mỏi thì đúng lúc Tom về, rồi ôm thằng bé dỗ ngủ.
Hiện tại ôm thằng bé, tôi còn nghĩ mấy tháng trước còn rất nhẹ, không ngờ giờ lớn rất nhanh.
Chủ nhật ngày 29 tháng 11, tuyết rơi.
Chiều tối qua tuyết mới tạm dừng rơi trưa nay lại tiếp tục, Lucius bọn họ ở trong nhà, nghe nói là nặn người tuyết.
Tuy Lucius vẫn giữ vẻ thong dong, nhưng đôi mắt nhóc bán đứng nhóc ấy, thằng bé vẫn còn là trẻ con, vẫn còn chưa biết cách kiểm soát được cảm xúc.
Nếu vài đứa trẻ đều ở đây thì tôi sẽ đón Severus về, mấy năm nay thằng bé sống với Roy rất được, nghe nói đã mở miệng gọi Roy là “ba” rồi, có thể đi ra khỏi bóng ma quá khứ luôn là điều tốt.
Một đám người ở ngoài nặn người tuyết thì tôi ở trong làm trà bánh cho họ, nghĩ Leslie tỉnh lại sẽ muốn ăn thứ gì đó, nhưng lúc ấy chỉ cảm thấy hôm nay hình như Leslie ngủ trưa hơi lâu, cho đến khi Sirius nói cơ thể Leslie rất nóng tôi mới thấy không ổn.
Không biết Leslie đã sốt từ lúc nào, đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần thấy thằng bé đỏ cả người vì sốt thì tôi sẽ cảm thấy tim mình như bị dao cứa.
Trẻ con, vì sao lại bị bệnh chứ?
Trước kia vì đủ các nguyên nhân mà tôi liên tục vào bệnh thất, số lần phát sốt nhiều hơn bạn cùng lứa, tôi hiểu hết sự khó chịu vì sốt, tôi cũng hiểu độc dược khó uống thế nào.
Bận cả một buổi chiều cũng khiến thằng bé giảm sốt, lúc viết nhật ký còn cảm thấy tay mình đang run, đạo lý quan tâm sẽ loạn không phải là không biết, nhưng thật sự gặp phải thì làm sao có thể kiểm soát tư duy được chứ?
Thứ sáu ngày 14 tháng 2.
Leslie gần ba tuổi, tôi bắt đầu dạy thằng bé dùng thìa ăn.
Tay thằng bé còn mềm, đôi khi còn không cầm được thìa, tuy tôi đã cho cái nhỏ nhất.
“Ba… con không biết.” Khi thằng bé không cầm được thì sẽ mếu nhìn tôi, ý muốn từ bỏ.
“Không sao cục cưng à,” Tôi khẽ nói với thằng bé, “Nào, xem ba làm thế nào, con xem, rất đơn giản đúng không?”
Tôi làm mẫu cho thằng bé vài lần, tuy thằng bé muốn từ bỏ, nhưng vì tính cách quật cường, sau vài lần cố gắng cuối cùng cũng có thể xúc được một miếng thịt bò nhỏ trong bát cho vào miệng.
“Leslie thật là giỏi.” Tôi khích lệ.
Thằng bé nở nụ cười.
Có lẽ là vì đã thành công nên cả tối thằng bé đều cố gắng học cách dùng thìa ăn cơm, tôi ở cùng thằng bé, thịt bò được tôi dùng thần chú giữ ấm, đặt từng miếng vào trong bát thằng bé.
Nhưng thịt bò rất ít, nhóc con kiên trì học hai tiếng, đến lúc thịt bò đã được ăn xong thì ngược lại thằng bé còn chưa no, trước khi ngủ tôi lại cho thằng bé uống ít sữa, rồi mới yên tâm ôm bé đi ngủ.
Chỉ khổ Tom, vốn cậu ấy còn muốn cùng tôi trải qua lễ tình nhân, tiếc là cả tối tôi đều bị Leslie quấn lấy, nhưng nhìn thằng nhóc chậm rãi lớn lên, cũng coi là niềm vui trong cuộc sống.
Thứ sáu ngày 19 tháng 5.
Sinh nhật Leslie bốn tuổi, lần bạo động pháp lực nghiêm trọng nhất của thằng bé từ trước tới nay làm tôi sợ hãi.
Thằng bé đột nhiên bạo động, quá trình ngắn ngủi nhưng hiệu quả lại không nhỏ. Những thứ chung quanh đều bị phá hủy, Leslie thấy mình làm hỏng thì khóc lớn.
Tôi an ủi thật lâu mới khiến thằng bé ngừng khóc, nói thật cảm xúc sau khi bị bạo động pháp lực như vậy không có lợi cho thằng bé, nhưng ngoài việc an ủi thì tôi không có cách nào khác, thằng bé khóc làm trái tim tôi cũng hoảng loạn.
Có lẽ là bạo động pháp lực ban trưa làm tinh thần mỏi mệt, sau khi ăn cơm chiều thì thằng bé buồn ngủ.
Tom thấy lạ, tôi mới nhớ phải nói chuyện này với cậu ấy.
Nghĩ nghĩ, chúng tôi quyết định có thể cho Leslie tiếp xúc với độc dược, trước kia là vì lo lắng có hại cho việc đang hình thành tuần hoàn pháp lực cho thằng bé, trừ khi bị ốm nếu không chúng tôi cũng sẽ không cho thằng bé uống độc dược, nhưng hiện tại bạo động pháp lực nghiêm trọng thế này thì tôi nghĩ thằng bé cần một ít độc dược để làm quen với pháp lực.
Thứ tư, ngày 25 tháng 12, đại tuyết.
Lucius trở về nhà để ăn lễ, chúng tôi nhận được lời mời của Abraxas.
Leslie cực kỳ hứng thú với Hogwarts, quấn lấy Lucius hỏi lấy hỏi để, năm tuổi là lúc thằng bé tò mò với mọi thứ chung quanh, đôi khi tôi kể lại chuyện xưa trước khi đi ngủ, thằng bé lại vô cùng hứng thú với tất cả những chuyện khó tưởng tượng trong câu chuyện, càng không ngừng hỏi tôi, tôi luôn lo lắng với lòng tò mò này thì về sau thằng bé có thể là Ravenclaw hay không.
Cũng không phải nói Ravenclaw không tốt, thế nhưng tôi và Tom, một Gryffindor một Slytherin, nếu Leslie vào Ravenclaw thì cũng cảm thấy không được tự nhiên. Hiện tại nghĩ lại, tôi thấy tôi như hiểu vì sao Sirius vào Gryffindor thì cha mẹ chú ấy lại phản ứng lớn như vậy rồi.
Tâm trạng phức tạp ấy xem như tôi đã cảm nhận được trước thời gian.
Nhưng Tom nói, tính cách tìm tòi đến cùng cũng không khác Slytherin lắm, đây là cậu ấy đang an ủi tôi rằng Leslie rất có thể là một Slytherin sao?
Không, an ủi này cũng không tốt, trên thực tế tôi rất muốn cưng Leslie là một Gryffindor hơn.
Thứ bảy, ngày 26 tháng 7.
Leslie rất hiếu kỳ về Tina, chỉ là Tina mới sinh được ba ngày, lúc tôi ôm bé thì bé đang ngủ, anh trai nhìn thấy thì giật giật, cảm giác không thoải mái.
“Em gái thật nhỏ.” Leslie mở to mắt nhìn tôi.
“Ừ, em rất nhỏ, rất dễ khóc, Leslie đã 6 tuổi, là ngời lớn, phải bảo vệ em gái.” Tôi cười nói với thằng bé.
Leslie nghiêm túc gật đầu, tôi và Tom chỉ có thể cười với vẻ ông cụ non này của thằng bé.
Nhắc mới nhớ, sinh Tina thuận lợi hơn Leslie, tôi vẫn còn nhớ sự đau đớn khi sinh Leslie lúc ấy, có lẽ vì Tina chỉ là một người, mà Leslie thì mang theo anh trai – hoặc chị gái thằng bé – một sinh mạng cùng sinh ra chăng.
Tôi vẫn thấy, trên người Leslie mang theo một sinh mệnh thứ hai, nói tôi không bình thường cũng được, suy nghĩ lạ cũng được, điên cũng được, tôi vẫn thấy đứa trẻ đó sẽ không dễ dàng rời khỏi tôi như vậy.
Suy nghĩ này tôi cũng không nói với Tom, nhưng có lẽ cậu ấy nhận ra, tôi luôn muốn cưng Leslie trở thành một Gryffindor, dù về sau thằng bé sẽ lỗ mãng, nhưng sẽ vô tư lự.
Tuy những năm gần đây, tính cách Leslie càng trở nên điềm tĩnh, tôi biết, thằng bé cách Slytherin ngày càng gần.
Kể cũng lạ, rõ ràng chúng tôi không dạy thằng bé bất cứ giáo dục lễ nghi nào, thậm chí không cho thằng bé đi xem Lucius huấn luyện, lần trước phong phạm quý tộc mà cậu nhóc ấy duy trì trước mặt Abraxas đều bị tôi bỏ qua, khiến Abraxas đều khinh bỉ mỗi khi nhìn thấy tôi.
Thế nhưng dù là vậy thằng bé càng ngày càng giống Tom, cuối cùng tôi nghĩ, có phải nên đuổi Tom ra ngoài một thời gian hay không.
Thứ ba ngày 10 tháng 2.
Ngược lại Tina còn tập nhanh hơn cả Leslie hồi nhỏ, chưa tới 6 tháng bé đã muốn lật người, giờ mới bảy tháng đã cậy mạnh học bò, lúc ấy Leslie gần 9 tháng mới bò ổn, Tina sớm hơn hai tháng, cơ thể con gái luôn mềm mại hơn con trai, nhưng tuy vậy tôi vẫn lo nó có hại cho con bé.
Có lẽ vì tôi cũng chỉ có thể so sánh Tina với Leslie nên mới khiến tôi lo lắng một cách khó hiểu, ai biết được.
Nhưng Tina lại ầm ĩ hơn Leslie, buổi tối tỉnh lại ba bốn lần là chuyện thường, đôi khi hưng phấn thì đến một giờ còn chưa ngủ.
Dù là tôi cũng bị con bé làm ồn đến mức dễ dàng buồn ngủ, càng đừng nói tới Tom, vài buổi tối cậu ấy đều giúp tôi chăm sóc Tina, con nhóc quấy lên thì không ngăn được, nhưng Tom đã biết ếm thần chú cách âm quanh người tôi, chắc là sợ tôi bị đánh thức nên mới làm vậy. Người kia luôn thích làm mọi chuyện một cách âm thầm, giống như là sẽ bị mất mặt khi tôi phát hiện ra vậy, cũng không biết cậu ấy học cách làm này từ đâu nữa… haizzz…
Thứ hai ngày 23 tháng 6.
Đứa con đầu lòng của Ron và Moody ra đời, tôi lại đúng lúc dẫn Leslie tới nhà họ chơi, Ron đột nhiên đau thắt làm tôi sợ, truyền tin để Moody mau trở về. Tôi đưa Ron đến St Mungo, lúc về mặt Moody trắng bệch, rất khó tưởng tượng tên luôn điềm tĩnh như cậu ta lại có cảm xúc này, nên lúc trước Ron lựa chọn ở lại đây cũng không phải không có lý do, họ thật sự yêu nhau không phải sao?
Nhưng điều này làm tôi nghĩ đến lúc trước khi sinh Leslie Tom trực tiếp vọt tới cạnh tôi, nhìn thoáng qua thì không biết ai mới là người sinh, sắc mặt cậu ấy còn nhợt nhạt hơn cả tôi, tuy nhiên làn da người này vốn đã tái sẵn, tôi cũng không muốn cười cậu ấy, giờ nghĩ lại, thật sự phải lo tới mức tận cùng mới có thể như vậy đúng không.
Leslie ở bên tôi, thằng bé nhìn tôi đưa Ron vào phòng bệnh, có vẻ vẫn còn giật mình, dính sát bên cạnh tôi, thậm chí nắm chặt tay tôi, mấy ngày nay chưa cắt móng tay cho thằng bé nên ngón tay thằng bé để lại vết hằn trong lòng bàn tay tôi.
“Sao vậy Leslie?” Tôi ôm thằng bé ngồi ở hàng ghế chờ trong hành lang, hiện tại thằng bé dã 7 tuổi, ôm thằng bé thì tôi phải ngồi xuống, nói cách khác tôi không thể đứng quá lâu, “Sợ sao?”
Leslie vùi đầu vào lòng tôi, sau 4 tuổi thì thằng bé ít khi thân mật với tôi như thế, đều do Tom cả.
“Sao vậy cục cưng?” Thằng bé im lặng làm tôi hơi hoảng.
“Ba.” Thằng bé tóm áo choàng tôi, “Ba cũng đau như vậy ạ?” Thằng bé hỏi.
Tôi sửng sốt một lúc mới hiểu thằng bé đang hỏi tôi lúc sinh thằng bé có đau như vậy không, ngày Tina sinh thằng bé đi tới bên Abraxas, là do tôi và Tom cố ý sắp xếp. Lúc ấy không có quá nhiều thời gian chăm sóc nên để thằng bé ở bên Abraxas, thằng bé không bối rối khi Tina sinh, có thể nói, thằng bé chỉ đi chơi một chuyến, lúc về đã có thêm một cô em gái mà thôi.
“Ba.” Thằng bé tóm áo chùng tôi, nhìn như muốn khóc, ít nhất tôi biết nước mắt thằng bé đang trào lên, “Con không cần em, con không muốn.”
Nhìn thằng bé, tôi chợt muốn khóc, lúc trước đứa trẻ mềm mềm, vừa tỉnh ngủ đã muốn ăn, không vui thì sẽ khóc nhắc nhở tôi giờ đã biết quan tâm tôi, biết thương tôi.
“Được, ba đồng ý với con.” Tôi hôn trán thằng bé, hít hít mũi.
Chủ nhật, ngày 13 tháng 4, mưa nhỏ.
Leslie đọc hết sách vỡ lòng tôi mua cho, hiện tại thằng bé đã bắt đầu tập viết chữ, vì tránh để thằng bé bị Tom ảnh hưởng viết chữ quá kiểu cách, tôi ngăn Tom dạy thằng bé.
Văn kiện của Tom bị tôi khóa trong phòng làm việc, thậm chí tôi còn dặn Abraxas, nếu Leslie học viết kiểu chữ hoa mỹ làm người ta đau đầu kia thì họ chờ tôi đuổi ra ngoài đi, cho đến khi tôi để thói quen của Leslie trở lại mới cho họ vào. Hai người cực kỳ bất đắc dĩ.
Tuy tôi cực lực tránh để Leslie học cách viết chữ quá lằng nhằng đó, thế nhưng tôi không thể không nói rằng, thằng bé như có thiên phú, thậm chí có thể nói trò giỏi hơn thầy, dù tôi ngăn Tom, dù tôi không để Abraxas tham gia vào việc dạy dỗ Leslie thì có rất nhiều chuyện, dù tôi không dạy thì thằng bé vẫn học rất nhanh.
Điều này không biết là tốt hay xấu, Tom nói, Leslie trời sinh là một Slytherin, tôi thúc cho cậu ấy một cái.
Thứ năm ngày 6 tháng 11.
Hôm nay Tom vừa vào cửa đã ấp úng, tôi biết cậu ấy có chuyện gì muốn nói, nhưng chắc là do tôi không thích nếu không cậu ấy cũng không ấp úng như vậy.
Sau khi ăn cơm chiều tôi không nhịn được hỏi cậu ấy. Lời cậu ấy làm tôi ngạc nhiên.
Cậu ấy nói, có phải nên để Leslie thử học pháp thuật hắc ám hay không. Vậy nên hỏi tôi.
Tuy tôi luôn không thích pháp thuật hắc ám, nhưng nghiêm khắc mà nói tôi cũng không bài xích nó, có lẽ liên quan tới cuộc sống trước kia của tôi, có một thời gian tôi thường sử dụng pháp thuật hắc ám, mà với tôi, muốn học tốt Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì không thể không biết pháp thuật hắc ám.
“Harry, có lẽ anh không thích nghe những lời này, nhưng tôi muốn nói với anh rằng, Leslie trời sinh là một Slytherin, về sau ở Slytherin thằng bé sẽ tiếp xúc nhiều hơn, pháp thuật hắc ám là đề tài thông thường nhất trong Slytherin, so với việc để thằng bé bị lạc lối sau này thì không bằng ngay từ đầu chúng ta sẽ dạy thằng bé.” Tom nói với tôi như vậy.
Nói thật, nhận thức của tôi về pháp thuật hắc ám vẫn bị ảnh hưởng như lúc trước tôi mới đến đây, thế nhưng tôi biết, để Leslie tiếp xúc với pháp thuật hắc ám là chuyện phải làm, dù tôi biết mình có phủ nhận thế nào cũng không thể không chối bỏ sự thực Leslie ngày càng điềm tĩnh, căn bản thằng bé là một Slytherin, hơn nữa còn là một Slytherin xuất sắc.
Cuối cùng tôi vẫn đồng ý, cho phép Tom chỉ bảo Leslie học pháp thuật hắc ám. Hiện tại Leslie không thể sử dụng pháp thuật, nhưng để thằng bé có kiến thức chính xác về pháp thuật hắc ám cũng tốt, ngày sau tới Hogwarts, tôi nghĩ thằng bé có thể phân biệt được.
Chỉ là tôi nói với Tom, bắt buộc phải do tôi dạy vỡ lòng cho Leslie, được rồi, tôi là đang buồn lo vô cớ, Tom đã có tiền sử, tôi không yên lòng, tôi phải theo dõi cậu ấy thật chặt, nhìn họ chằm chằm, vậy tôi mới có thể cho phép cậu ấy chỉ bảo con tôi.
Nhưng tôi nghĩ, có lẽ dù sau này thằng bé trưởng thành tôi vẫn không yên lòng ấy chứ.
Thứ sáu ngày 28 tháng 3, mưa to.
Tròn một năm, Leslie không còn bạo động pháp lực nữa, thằng bé 10 tuổi, pháp lực cũng ổn định, sang năm là có thể nhận được thư báo Hogwarts, đến lúc có thể mua đũa phép của mình, tôi nghĩ thằng bé cũng vui vẻ.
Nhưng trong thời gian này thằng bé bắt đầu thay răng, khiến thằng bé càng không thích nói chuyện, tình huống này khiến thằng bé khó chấp nhận.
Tina cũng bắt đầu vỡ lòng, con bé náo động hơn Leslie nhiều, hơn nữa rất có sức sống, buổi tối không chơi đến khi mệt thì sẽ không đi ngủ, lúc James sẽ giúp tôi trông con bé, dù là người dư thừa sức sống như James và Sirius cũng phải sợ Tina, con nhóc còn nghịch hơn cả chúng.
Tôi cực kỳ chờ mong có lẽ có thể bồi dưỡng Tina thành một Gryffindor, cho nên tôi đồng ý để con bé ở cạnh James. Vẫn giữ trạng thái tràn đầy sức sống không phải là chuyện xấu, nếu có thể tôi mong con bé có thể trở thành Hermione thứ hai, không phải nói ham học như Hermione, mà là giống Hermione, tuy đang ở Gryffindor nhưng làm việc suy nghĩ hơn tôi và Ron, thích lên kế hoạch về tương lai, chỉ tiếc Hermione không ở đây, không thể ảnh hưởng cậu ấy được.
Thứ hai ngày 14 tháng 7.
Từ khi qua sinh nhật Leslie vẫn đợi thư báo, hôm nay rốt cuộc nó cũng tới, tuy thằng bé không có cảm xúc gì nhưng tôi nhìn thấy sự kích động trong mắt thằng bé. Từ lúc ba tuổi chúng tôi đã kể lại mọi thứ liên quan tới Hogwarts cho thằng bé, từ nhỏ thằng bé đã khát khao tới nơi đó, giờ thư tới rồi, thằng bé đang cực kỳ hưng phấn.
“Ngày mai chúng ta mua đồ cho con được không?” Tôi nói với thằng bé.
Thằng bé gật đầu.
Tôi biết, thằng bé thích sách, thích cuộc sống mới, cũng mong đũa phép của mình.
Dù trường học có gửi danh sách kèm nhưng thằng bé vẫn kéo tôi về phòng, viết từng thứ cần mua vào ngày mai, liệt kê vài quyển sách, đều là do thằng bé đọc từ báo. Trong phòng sách của Tom không có, mấy năm nay Leslie được tự do ra vào phòng làm việc hơn nữa có thể lấy sách của Tom, có lẽ thằng bé cho rằng quyển sách không có trên giá là do chúng tôi thấy thằng bé còn chưa đến tuổi, thằng bé thử hỏi tôi ngày mai có thể mua mấy quyển này hay không, tôi nói có thể, thằng bé nhìn rất vui.
Vào buổi tối đi ngủ, tôi không thể không lấy một lọ nước thuốc vô mộng cho thằng bé vì có vẻ quá vui vẻ, tôi biết, thằng bé sẽ giả vờ ngoan ngoãn ngủ, nhưng chỉ cần tôi vừa đi thì chắc chắn thằng bé sẽ mở mắt, hưng phấn như thế, không có nước thuốc vô mộng thì thằng bé chắc chắn không ngủ được.
Thứ hai ngày 1 tháng 9, mưa nhỏ.
Tôi ở nhà đợi cả ngày, dù làm gì thì đều thấy tinh thần không yên, tôi biết Leslie sẽ không lo lắng Mũ Phân Loại không chọn mình như tôi hồi mới năm nhất, nhưng tôi biết từng học trò mới sẽ lo lắng, căng thẳng và hưng phấn khi tới Hogwarts.
Tôi cho thằng bé mang theo đồ ăn vặt, rồi cho một ít Galleons, có lẽ thằng bé có thể mua chút gì đó trên tàu, sau đó chia sẻ với bạn mới quen, lúc ấy tôi nghĩ vậy, nhưng sau khi lên tàu tôi mới nghĩ tới, James và Severus sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé, tôi đang sốt ruột cái gì chứ.
Cho đến khi thư của Leslie về nhà tôi mới yên tâm, thằng bé tranh thủ tịch xong rồi viết thư cho tôi, tôi nghĩ là Tom cổ vũ thằng bé đi tranh vị trí thủ tịch, nhưng thế nào cũng được, dù trên thư thằng bé rất cẩn thận nói mình vào Slytherin, thằng bé biết tôi luôn muốn nó vào Gryffindor, chắc đang nghĩ mình làm tôi thất vọng rồi.
Thật ra thằng bé vào đâu cũng tốt, tôi chỉ hy vọng thằng bé có thể sống vui mà thôi.
Tom lấy thư khỏi tay tôi, tôi đã đọc lại ba bốn lần, lúc thư tới đã là 12 giờ đêm, tôi vừa đọc vừa cảm thán, cho tới khi Tom không chịu được ép tôi đi ngủ đã là 2 giờ sáng.
Hôm nay đúng là tôi hơi kích động, thế nhưng vừa nghĩ đứa trẻ mới rời khỏi nhà, hơn nữa sắp có cuộc sống của riêng mình, bạn của riêng mình tôi lại không thể không cảm thán.
Trước khi viết nhật ký tôi tới phòng Leslie, trước khi đi thằng bé đã dọn phòng rất sạch, tôi ngồi trong đó một lúc, mấy trò chơi nhỏ tôi đặt trên đầu giường năm ấy đã không còn.
Lúc trước khó chịu bởi tiếng khóc của thằng bé, ngay cả Tom đều thấy không biết ngày bắt đầu thế nào, nhưng trong chớp mắt, đứa trẻ vẫn còn cần tôi ôm giờ đã có tư duy độc lập, từ từ trưởng thành, nhớ lại vài năm vì thằng bé trưởng thành mà lo sợ, sợ thằng bé sinh bệnh sẽ không thoải mái, sợ chúng tôi chỉ bảo không tốt sẽ học cái xấu, sợ pháp lực bạo động thằng bé có thể khủng hoảng, sợ này sợ kia, rồi, về sau, cũng dần dần tốt hơn.
Thằng bé trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ sẽ còn đòi hôn chúc ngủ ngon, còn hy vọng tôi ở đầu giường kể chuyện xưa nữa.
…
Leslie khép lại quyển nhật ký thật dày trong tay, ngồi trên ghế không nói lời nào. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, muốn nhớ lại những ngày mình nghịch ngợm trước kia, nhưng chúng đã sớm mơ hồ, ấn tượng nhất là đôi bàn tay ấm áp của ba, và giọng nói lạnh nhạt mang theo sự quan tâm của cha.
Rất nhiều chuyện cậu đã không còn nhớ rõ nữa đã được ba viết trong nhật ký.
Sau khi cậu tới trường, ba viết nhật ký ít đi, dù viết cũng chỉ liên quan tới Tina, cậu gần như có thể nhớ lại, vài ngày đến trường, trừ thư của cậu thì ba chắc sẽ lật lại những tháng ngày thật dày, nhớ lại từng hồi ức trước đây.
Những gì cậu đã sớm quên lại là tháng ngày ba qúy trọng nhất.
“Ba con ở dưới gọi con mấy tiếng rồi.” Không biết từ lúc nào Tom đã đứng ở cửa phòng làm việc, đôi mắt luôn lạnh nhạt của y mang theo ý cười, mấy năm nay, không chỉ có mình Harry thay đổi, còn cả y ngày trước luôn lạnh lùng, “Đi xuống ăn cơm, mấy quyển sách sẽ ở đây, không chạy đi đâu.”
Rồi y thấy được quyển nhật ký trước mặt Leslie.
“Cha.” Leslie cất quyển nhật ký, vẻ hơi xấu hổ.
“Đi xuống đi.” Tom sờ sờ đầu cậu, không nói, “Ba con mấy ngày trước lấy ra xem rồi quên cất.”
Mấy ngày trước… lúc cậu còn đang ở trường.
Leslie đi xuống, Harry đang bận rộn bưng đồ lên bàn ăn, “Đọc sách gì mà mê mẩn vậy, nghỉ hè rất dài, con có thời gian từ từ xem, giờ ăn cơm trước đã.”
Harry cười nhìn cậu.
“Ba.” Cậu chậm rãi đi tới.
“Sao vậy?” Harry nhìn thấy cậu không ổn lắm, “Mắt con hơi đỏ.”
“Không có gì ba, con rất đói, tối nay chúng ta ăn gì vậy?”
“Đến xem thì không phải sẽ biết sao.” Harry xoa xoa đầu cậu, cười hiền lành, “Tina đã đợi lâu, rửa mặt rồi tới ăn cơm.”
“Dạ…” Cậu trả lời nhẹ, nhìn Harry lại vội vàng, mỉm cười.
– Hết phiên ngoại 1 –
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});