(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 10: THAY ĐỔI.
—o0o—
Tuy rằng đã mời Tom, nhưng dù sao lễ Giáng sinh còn hơn một tháng mới tới, trước đó, mọi chuyện vẫn như trước.
Giống như lời mời kia chưa từng có, Harry và Tom vẫn thường gặp mặt, vẫn thường giảng giải và tìm sách khu cấm.
Có đôi khi, Tom sẽ thoáng nghi hoặc, vì sao mỗi lần cậu cầm tờ giấy mượn sách đưa cho Harry, đối phương cũng không nhìn cái nào mà trực tiếp kí tên, dù là giáo sư Slughorn thì ông ta cũng nhìn tên sách mình muốn mượn.
Nhưng Harry lại khác, chỉ cần y đưa qua anh ta liền ký, y muốn mượn sách cấm đó.
Tom vẫn không rõ vì sao đối phương lại nhẹ nhàng ký tên như vậy, chẳng lẽ căn bản anh ta không thèm quan tâm học trò sẽ học thói xấu sao? Dù sao, sách loại này, nội dùng đều rất… làm con người ta mê muội.
Chẳng lẽ là vừa mới trở thành giáo sư nên không biết tầm quan trọng của những quyển sách này với học trò? Hay là căn bản anh ta không quan tâm bất kỳ học trò nào?
Không lâu sau xảy ra một chuyện chứng minh, Tom sai.
Chuyện xảy ra trong một lần tập luyện Quidditch, Slytherin và Gryffindor đánh nhau, Tom là người đầu tiên được thông báo, khi y đi đến thì hai người đã được Dumbledore ngăn lại.
Nhưng vì hai bên đều dùng pháp thuật làm hai người đều bị thương.
Họ được đưa tới bệnh thất, mà người chỗ này đi theo đến cửa đợi các giáo sư hỏi, nhưng sau khi Dumbledore đi vào vẫn chưa đi ra, họ chỉ có thể đứng chờ, mà Tom làm Huynh Trưởng, y cũng không lập tức rời đi.
Harry là bị Ron kéo tới.
Thoạt nhìn anh còn chưa biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt khó hiểu.
Chờ họ đi vào rồi trở ra, Tom nhận ra, giáo sư luôn luôn hiền lành lại lạnh lùng, mà vị trở giảng kia thì đứng sau không biết làm sao.
“Bà Narse, tôi nghĩ tôi cần một phòng trống, không biết có được không?” Harry nói với vị chủ nhân bệnh thất.
Bà Narse nhìn vẻ mặt Harry không tốt, cũng không nói gì, gật gật đầu.
Bà tìm một phòng trống cho Harry.
Chờ bọn nhỏ đi vào, Harry ếm rất nhiều thần chú lên cửa, trong đó có cả thần chú tĩnh âm, thần chú đuổi đi vân vân, còn nhiều thần chú khác, Tom không nhận ra.
Chỉ cần là hành động này của Harry có thể làm bọn nhỏ ở đây liếc nhìn.
Nhưng Harry bình tĩnh biến ghế ra cho họ ngồi.
“Vì thế, ai có thể nói cho thầy biết chuyện gì đã xảy ra?” Dù tất cả mọi người đều nhận ra vẻ mặt anh không tốt, nhưng họ không ngờ, giọng điệu của giáo sư vẫn trầm ổn như thường ngày, dường như chỉ là bọn nhỏ đánh nhau một trận, anh chỉ thoáng hiểu tình huống.
Nhưng Tom cảm thấy không phải.
Cảm nhận được đối phương tức giận, mà còn hết sức tức giận.
Bọn nhỏ bên cạnh anh nhìn nhau nhiều lần mới mồm năm miệng mười nói.
Tom ở bên cạnh cười lạnh.
Lời nói dối vụng về như vậy… vài tên ngốc này thật là Slytherin sao?
Một bên, các Gryffindor trừng vài Slytherin này, có chút không dám tin.
Họ nhìn nhìn giáo sư trước mắt, dường như muốn nói gì, nhưng giật mình nhận ra đối phương bây giờ là chủ nhiệm Slytherin – mặc cho quan hệ giữa đối phương và Slytherin thật không tốt nhưng dù sao cũng là chủ nhiệm, chủ nhiệm của họ cũng rất nghiêm khắc, tuy nhiên khi có thể che chở đều che chở mà.
Vì thế các Gryffindor chưa nói gì, chỉ là có chút không cam lòng, oan ức nhìn Harry.
Sau khi vài Slytherin nói xong, Harry im lặng một hồi lâu.
Vẻ mặt Gryffindor càng ngày càng uể oải, mà bên kia, vẻ mặt Slytherin thì càng lúc càng nhẹ nhõm.
Chỉ có Tom vẫn chú ý tới Harry.
Trực giác nói cho y biết, Harry tức giận tuy anh ta không biểu hiện ra.
Thật lâu sau, Harry khẽ thở dài một cái, “Thầy thực thất vọng về các trò.”
Cái gì?
Mấy người ở đây ngẩn người, trừng Harry, không biết vì sao Harry lại nói vậy.
Harry nhìn mấy người ở đây, trong mắt đều là thất vọng, “Dù trước đó các trò có cãi nhau, nhưng sao lại không ngăn họ khi họ dùng pháp thuật? Jaro bị thương nặng đến giờ còn chưa tỉnh, bà Narse đoán rất có thể điều này đã làm đầu trò ấy bị thương, xuất hiện hiện tượng giảm trí lực, đây là ý của các trò?”
Không ai tưởng tượng được lại có sự cố nghiêm trọng như vậy.
Các Slytherin hơi hơi há miệng.
“Rất nhiều học trò Slytherin lén lút học pháp thuật hắc ám, thật ra không phải là bí mật gì, xét thấy giáo dục đặc biệt của gia tộc các trò, trường học vẫn luôn không nói gì nhưng giáo sư gia tộc các trò dạy các trò pháp thuật hắc ám là vì tương lai các trò, mà không phải cho các trò chỉ vào bạn học.” Harry nhìn bọn nhỏ ở đây, “Các trò không còn là đứa trẻ 11 12 tuổi nữa, các trò còn chưa tới hai năm đã rời khỏi trường, nhưng vì sao vẫn không có lý trí như vậy?”
Anh nói thật ra rất chậm, gằn từng tiếng, Harry không phải chỉ trích cũng không phải tức giận mắng – nếu là giọng điệu này, có lẽ bọn nhỏ ở đây còn không cho là đúng, người lớn đều quen mắng mỏ các học trò, ỷ vào mình lớn tuổi ỷ vào “tri thức” mình biết nhiều hơn mà dùng một loại giọng điệu từng trải hoặc là “thầy hoàn toàn vì tốt cho các trò” mà quở trách học trò.
Nhưng, lại với giọng điệu này, giọng điệu chứa thất vọng làm người ở đây cúi đầu.
“Dù trước đó là gì, là hiểu lầm, hay là thật sự cãi nhau, nhưng khi pháp thuật hắc ám tuôn ra từ đũa phép, các trò nên ngăn lại, dù là một Protego đơn giản các trò cũng không ném được lên cho đứa nhỏ kia, các trò chỉ đứng ở một bên. Chẳng lẽ, vì là Slytherin, các trò thật là không có lợi thì không làm sao?” Harry nhìn bọn nhỏ trước mắt, thở dài.
Đây không phải là thời đại của anh, thời đại này, không có chiến tranh, không có Chúa tể Hắc ám áp bức, bọn nhỏ phải chung sống hòa bình thi thoảng cãi nhau, nhưng ném pháp thuật hắc ám, thật sự làm người ta phải thất vọng.
Chẳng lẽ, thật sự cần có lợi ích thì Slytherin mới làm sao?
Harry biết, lời này của mình mà bị Draco nghe được, cái tên kiêu ngạo kia chắc chắn sẽ hừ lạnh một tiếng dùng lợi ích gia tộc, hành vi xử sự mà mình không hiểu dạy dỗ mình. Nhưng, đó dù sao cũng là Draco đã trưởng thành, đã nhúng tay vào sự vụ gia tộc, mà bọn nhỏ ở đây, còn vị thành niên, họ vẫn là học trò, còn được người lớn bảo vệ. Nhưng hôm nay họ lại ném pháp thuật hắc ám tới bạn học của mình, thậm chí đứa nhỏ trúng pháp thuật hắc ám rất có thể mất đi trí lực vì chuyện này.
Chuyện này quá mức nghiêm trọng.
“Giáo sư…” Vài học trò Gryffindor nhìn Harry, họ thật không ngờ Harry lại không hỏi chuyện đã xảy ra là thật hay giả, cũng không trừng phạt họ ngay khi nghe những Slytherin nói xong, thầy ấy chỉ dùng một loại giọng điệu bình thản nhưng rất thất vọng nói cho họ biết, thầy ấy rất thất vọng về họ.
Bọn nhỏ cúi đầu, không dám nhìn Harry.
Đúng vậy, dù đúng hay sai, họ nên ngăn cản hai người đang tấn công nhau, nhưng họ lại không làm…
“Nếu đứa nhỏ kia thật sự mất trí lực, hoặc không cứu lại được, thầy không biết ngày sau các trò có thể lăn lộn khó ngủ hay không, nhưng các trò phải biết, đứa bé kia gặp chuyện không may có một phần trách nhiệm của mỗi người các trò.” Harry lắc đầu, “Đứa nhỏ Gryffindor lỗ mãng, nhưng họ không phải đồ ngốc.”
Khi anh nói xong câu đó, tất cả mọi người nhìn anh.
Thực hiển nhiên, những lời này cho thấy, Harry cũng không tin tưởng lời trước đó của các Slytherin, hoặc là nói, không tin tưởng lời nói nửa thật nửa giả đó.
“Chuyện đã trải qua thầy và giáo sư Dumbledore sẽ điều tra lại, trước đó, vì các trò không thể bảo vệ tốt bạn học của mình, thầy nghĩ thầy cần trừng phạt các trò.” Harry đỡ trán. “Bọn nhỏ, các trò phải nhớ kỹ, trong Hogwarts, các trò là người một nhà chứ không phải kẻ thù.”
Harry nói xong những lời này liền rời khỏi, mọi người thấy trợ giảng Ron như muốn nói gì với họ, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng đuổi theo.
Mấy người Gryffindor cũng theo ra, mà Slytherin còn lại, ngại Tom ở đây, không dám động.
“Cãi nhau, quyết đấu?” Tom cười lạnh nhìn vài người rụt cổ lại trước mắt, “Rất tốt, xem ra, các cậu đã quên mất quy tắc của Slytherin mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Mấy người e ngại Tom, họ rụt cổ lại, cúi đầu không dám nhìn Tom.
“Tốt nhất các cậu nên cầu nguyện tên kia không sao, nếu không…”
Nếu không, người đầu tiên phạt các cậu, chính là chủ nhiệm!
Tom nói xong câu đó trong lòng, lạnh mặt rời khỏi.
Y sai, Harry không phải không thèm để ý đến học trò, ngược lại anh ta để ý từng học trò. Sau khi đứa nhỏ Gryffindor bị pháp thuật hắc ám thương tổn, anh ta cũng vì không muốn thương tổn những đứa nhỏ bàng quan ở đây mà đè nén tức giận, cố gắng bình thản nói chuyện. So với Dumbledore bên ngoài đều hiền lành cũng thiên vị Gryffindor, Harry đối xử với mọi người đều công bằng, dù tức giận, cũng sẽ lựa từ.
Vậy vì sao anh ta lại thả lỏng cho mình vào khu sách cấm?
Khó hiểu, Tom nhớ tới một chuyện, mỗi khi Harry ký tên cho mình, trong mắt đều hiện lên thất vọng và giãy dụa, mày nhăn càng chặt.
Bên kia.
“Harry.” Ron nhìn người vừa tới hầm đã ngồi trên ghế salon không nói chuyện, cau mày tới cạnh đối phương, “Đừng buồn.”
“Ron.” Harry rầu rĩ nói, “Mình thích Hogwarts thế này.”
Ron đứng cạnh Harry, không nói gì.
“Mình không muốn nó trở nên như lúc chúng ta nhập học, chung quanh đều là địch ý và nghi ngờ, mình rất muốn giữ hòa bình thế này…”
Nhưng, chuyện xảy ra hôm nay lại cho cậu cảm giác hòa bình đang dần suy sụp.
Ron không biết an ủi nhẹ nhàng vỗ vai Harry, “Đừng nghĩ quá nhiều bạn tốt à, nếu cậu thật sự không muốn thì cố gắng cải thiện đi.”
“Haizzz…” Harry ảo não thở dài.
Ron đứng một bên, cuối cùng không nói gì.
Muốn tham gia vào chuyện nơi đây, vậy về sau không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Một người ngồi trong sô pha, một người ngồi bên, căn hầm bình thường náo nhiệt lần đầu tiên trở nên lạnh lùng…
– End 10 –
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});