Chương 6
“ Ngươi…” Harry bổ nhào qua muốn đoạt lại đũa phép của mình, nhưng vừa mới động một chút thì toàn thân đã cứng ngắc.
“ Petrificus Totalus!” Malfoy dùng thần chú Hóa đá.
“ Thật sự không có ý tứ a, Potter.” Malfoy đắc ý cười cười, đồng thời phất phất đũa phép trong tay, “ Ta đã biến trở lại rồi, cũng không cần ngươi chiếu cố ta nữa a, bất quá mấy ngày nay đã giúp đỡ, muốn ta cám ơn ngươi!”
Harry không thể cử động, vừa tức vừa vội, chỉ có thể trơ mắt nhìn Malfoy bước ra khỏi bể tắm, nhanh chóng nhắm mắt lại, không biết tại sao, trực giác phản ứng, hồi trước mọi người đều là nam tử nên không sao cả, nhưng hôm nay đột nhiên không giống hồi trước, thân thể người kia cao lớn, nhìn chắc chắn bị mù mắt.Malfoy cũng ý thức được chỗ không ổn, hắn bộ dạng như vậy không thể ra ngoài, vương tử Slytherin trần truồng chạy trong trường, bị người khác nhìn thấy thì làm gì hả? Cũng không thể sử dụng thần chú triệu hồi, đồng phục bay loạn trong trường cũng không tốt, như vậy, chỉ có…
Mặc dù không quen mặc quần áo Gryffindor…., phải miễn cưỡng một chút.
Harry vẫn nhắm chặt mắt lại, nghe thấy người kia thì thào tự nói, sau đó là một tiếng ùm, còn có tiếng nước ào ào, hiển nhiên là cách mình ngày càng gần rồi, đáng chết, tại sao tim mình lại bắt đầu nhảy a?
“ Ta cũng chỉ có thể làm vậy.” Thanh âm trầm thấp của Malfoy ở ngay bên tai cậu, Harry không dám mở mắt, sợ mở mắt ra liền đối diện với con ngươi màu xám kia, “ Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Cái gì? Trả lại cho ta cái gì? Hắn muốn lấy cái gì đi?
Trên cổ chợt buông lỏng, sau đó có cái gì đó bị rút ra khỏi cổ, đúng vậy, đúng là cà vạt của mình?
Malfoy cư, cư nhiên cởi quần áo của mình?
Không, không được, Harry theo bản năng muốn giãy dụa, chính là không có chút hiệu quả nào, thần chú hóa đá có thời gian nhất định, thường là pháp lực càng cao thì thời gian hiệu lực càng dài, cứ như vậy xem ra, bộ dáng bình thường của Malfoy hàng ngày rõ ràng là giả vờ.
Ngón tay dời xuống, một đường cởi nút áo sơ mi của cậu, vải vóc trượt ra, dòng nước ấm áp trực tiếp chảy qua làn da cậu, nhẹ nhàng khai mở áo lót, thấy được trên vai Harry có một vết sẹo do bị bỏng lưu lại.
Ngón tay Malfoy mơn trớn, Harry một trận run run.
“ Sao lại có vết sẹo này?” Diện tích lớn như vậy, nhất định rất đau, lúc ấy nhiệt độ nóng hổi chạm vào da thịt cảm giác thế nào?
Là Dudley vào phòng bếp quấy rối đụng lật cái nồi canh, dượng Vernon lại đánh Harry, vì Dudley tiểu bảo bối thân ái của họ cũng bị văng trúng, cuối cùng họ cũng đem Harry đến bệnh viện, nhưng vì thế mà bọn họ lầu bầu hơn nửa năm, đơn giản vì cậu tiêu phí tiền của họ, mà điều trị không triệt để nên để lại sẹo trên người Harry.
“ Sao không trả lời? A, được rồi, ta quên ngươi đã bị ta hóa đá, vậy phải làm sao bây giờ? Giải chú? Không tốt lắm, thôi thì cứ như vầy đi.”
Harry cảm thấy Malfoy cầm đũa phép nhắm vào cậu, cậu có thể đoán được hắn muốn làm gì, Snape từng đối cậu làm vậy quá nhiều lần.
“ Legilimency!” Triết Tâm Chí Thuật, không nghĩ tới ngay cả ma pháp cao cấp như vậy hắn cũng có thể sử dụng.
Chính là, không thể để hắn nhìn thấy tư tưởng của mình.
Không được, ngươi không thể nhìn, bởi vì, ta đối với ngươi…
Toàn thân tự dưng bị dội ngược, Harry đột nhiên có thể cử động rồi, nhưng vừa mới khôi phục nên tứ chi mất cân bằng, lòng bàn chân trơn trượt khiến cậu ngã ngửa về phía sau, Malfoy bị liên lụy cũng nhào vào người cậu, cùng nhau chìm vào trong nước.
Gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn có một người áp trên người mình, Harry cũng không biết bơi, lần trước ở Hắc Hồ là nhờ cỏ Mang Cá nên mình mới có thể vượt qua một giờ trong nước, nhưng bây giờ, cậu sợ ngay cả một phút, không, một giây cũng không nhịn được, hoảng sợ khiến cậu hé miệng gọi, nhưng lập tức uống một ngụm nước lớn, muốn ho khan nhưng không thể, há mồm sẽ chỉ khiến mình uống nhiều nước hơn…
Mình phải chết rồi sao, trước mắt cậu bắt đầu mơ hồ, thứ cuối cùng nhìn thấy chỉ là một màu lam xám…
“ Đồ ngốc đồ ngốc, đồ ngốc Potter mau tỉnh lại!”
Quá ầm ĩ, người nào ồn ào vậy, “ Tỉnh a!” Người này thực quá ồn ào, ngực khó chịu, mặt cũng rất đau, giống như có người đánh cậu vậy.
…
Người nào?
Harry hé mở mắt, thất con thỏ mắt hồng, bộ lông màu vàng nhạt cùng lỗ tai thật dài, chẳng lẽ vừa rồi mình nằm mơ? Malfoy như vậy căn bản không hề tồn tại?
“ A? Malfoy, ngươi không có biến thành người à?”
Tác giả: Harry a, đứa nhỏ đáng thương, tìm ra manh mối. Ngươi làm sao đấu lại Draco, sớm nhận mệnh thì tốt hơn…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương 7
“ A? Malfoy, ngươi không có biến thành người à?”
Harry mang tâm tình vô cùng vui mừng khi nói những lời này, đem sự tình mới phát sinh kia coi như giấc mơ, có thể thức dậy trước khi Malfoy nổi khùng.
“ Đồ ngốc, ta nếu không thể biến thành người thì ngươi đã chết đuối rồi, rõ ràng nước chỉ cao đến ngực, ngươi cư nhiên chìm sao? Ngươi ngay cả bơi cũng không biết hả?” Thỏ Malfoy hung dữ hỏi cậu.
Nguyên lai không phải là mơ, Harry thấy mình quả thật đang ở trong phòng tắm huynh trưởng, mà chính mình cũng một thân ướt sũng.
Bơi lội? Cậu đương nhiên không biết, nhà Dudley ước mong cậu ngày nào đó chết đuối mới tốt.
Thấy Harry buồn bã không nói, Malfoy cũng không nói chuyện, từ trên người cậu bò xuống.
“ Được rồi, vậy sao vừa rồi ngươi có thể biến trở lại?” Thì ra vừa rồi không phải mơ, Malfoy đúng là có khôi phục.
Malfoy nhún nhún vai, “ Xem ra chỉ có trong nước mới được, khô thì liền biến thành thỏ.”
Hắn bộ dáng tỏ vẻ không sao cả, Harry một bộ khổ sở, rõ ràng có hy vọng, “ Xin lỗi, ý ta là chuyện ta biến ngươi thành thỏ.” Từ khi chuyện này phát sinh, cậu cũng chưa từng xin lỗi Malfoy, chính là, cậu đột nhiên cảm giác được chuyện này là lỗi của mình.
Con thỏ kinh ngạc há mồm nhìn cậu, thật sự là vẻ mặt phong phú, hắn tự tay kéo kéo lỗ tai mình, “ Ta không nghe nhầm chứ, thánh nhân Potter cư nhiên nhận sai!”
Harry có chút tức giận, “ Ta là thật tâm xin lỗi, ngươi sao lại nói chuyện như vậy?”
Malfoy cúi đầu nghĩ một lát, cũng rất dứt khoát, “ Được rồi, ta tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi.”
Lúc này đến phiên Harry kinh ngạc, cậu vốn tưởng rằng Malfoy sẽ nhân cơ hội này nói móc cậu, không nghĩ tới hắn cư nhiên dễ dàng tiếp nhận như vậy, hơn nữa cũng không có vẻ âm mưu gì đó.
“ Như vậy, chúng ta hòa sao?” Cùng hắn tranh đấu đã năm năm, hắn không phiền Harry cũng thấy phiền.
“ Cũng tốt, ta cũng mệt mỏi rồi.” Con thỏ duỗi lưng một cái, duỗi chân vỗ vỗ cái tay Harry đưa qua: “ Ta đây rộng lượng nên không so đo với ngươi.”
Harry cười, không nghĩ tới năm năm thù hận cư nhiên hòa giải đơn giản như vậy.
“ Ngươi, có muốn trở lại trong hồ không? Cùng một con thỏ nói chuyện thật kỳ quái.”
“ Ngươi còn dám chê ta kỳ quái, bất quá, được thôi…”
Thỏ Malfoy quay người nhảy vào hồ, tõm, sau đó là một trận bạch quang, Malfoy hình người xuất hiện rồi.
Con ngươi màu lam xám vẫn mê người như vậy, mái tóc vàng ẩm ướt, gương mặt gầy gò, cần cổ dài nhỏ liền với đường cong bờ vai trắng xanh giống hệt nhau, Harry cúi đầu không dám nhìn nữa, mình thật sự hồ đồ rồi, biết rõ sẽ bị hắn mê hoặc còn để hắn biến thành người.
“ A? Ngươi đỏ mặt à nha? Vì ta sao?” Malfoy dựa vào thành hồ.
Thiệt là, chính mình vừa rồi làm gì đều quên rồi sao? Còn giả bộ vô tội. Harry thầm tức giận.
“ Ta vừa nhìn thấy rồi.”
Cái gì? Thấy cái gì?
Tác giả: Nha nha, hòa thuận rồi nha. Chính là, có phải quá khinh địch rồi, không nên dễ dàng tin tưởng người khác như vậy a tiểu Har, phải biết rằng ngươi mới là thỏ a.