[Harry Potter đồng nhân] Thỏ và sói

Chương 8: Chương 8




Chương này có nàng Xabuxabu beta nha :3 yêu nàng XD~

Chương 10.

Khoác áo tàng hình, cẩn thận che kín hai người, trước kia cậu từng cùng Ron và Hermione khoác chung áo tàng hình, khi đó đều không cảm thấy nhỏ, nhưng hôm nay, cậu rất muốn giữ khoảng cách với Malfoy, trải qua chuyện ngày đó, muốn cậu điềm nhiên coi Malfoy như một con thỏ bình thường để ôm thật sự là rất khó khăn, chính là không có biện pháp, Malfoy vừa dán lại cạnh cậu rồi, hơn nữa còn là gắt gao bám chặt, không biết hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập của cậu không nữa?

Vì hắn mà trái tim đập dồn dập.“ Đi theo họ.” Thấy Goyle và Crabbe đang chuẩn bị tiến vào phòng sinh họa, Malfoy giục Harry.

“ Ngươi xem, là Gryffindor ngu xuẩn!”

“ Đồ ngốc, đó là mật khẩu của chúng ra,” Malfoy kịp thời kéo Harry, “ Mau cùng vào!”

Bị phát hiện rồi hả? Harry chuẩn bị lòng bàn chân bôi mỡ.

Mắt thấy bức họa sẽ đóng lại, Harry vội vàng chạy theo, cuối cùng chỉ có thể bổ nhào về phía trước, xong hết rồi, nếu đúng là ngã xuống đất sẽ phát ra tiếng, chính là…

Trong nháy mắt suýt chạm đất, Malfoy vỗ hai chân vào người Harry, pháp thuật không tiếng động làm hai người lơ lửng, hai người gần chạm đất thì dừng lại, Harry giãy dụa bò lên, cẩn thận tránh khỏi cửa Slytherin, đi về phía hành lang thông lên phòng ngủ.

Trên hành lang không có bóng người, người bên cạnh vẫn không lên tiếng, Malfoy cảm thấy hắn tức giận, về phần tại sao, hắn có thể đoán được.

“ Ngươi không sao chứ?” Hắn ngẩng đầu nhìn Harry, người nào đó giấu đôi mắt dưới bóng tối.

Harry lắc đầu

Mình thật sự rất ngu xuẩn sao. Mặc dù vừa rồi rất tức giận nhưng khi hắn hỏi một câu như vậy lại cảm thấy được an ủi. “ Không có gì, chúng ta tiếp theo nên làm gì?”

Vào phòng ngủ, bên trong đặc biệt sạch sẽ, hoàn toàn không giống bọn cậu – phòng ngủ dán đầy logo quảng cáo cùng quần áo vứt lung tung, mặc dù nơi này không có ánh sáng, nhưng một chút cũng không tối tăm phiền muộn, là ánh sáng trong veo mát dịu.

“ Bọn họ tạm thời sẽ không vào, nhanh, mở rương của ta ra, bên trong có một cái hộp nhỏ màu xanh lá cây, lấy nó ra.”

Harry nghe lời lấy cái hộp ra, thứ đó khôi phục nguyên dạng.

“ Đây là cái gì?” Harry mở hộp, đó là một cái nhẫn bạch kim bao quanh một viên bảo thạch hắc sắc. Bảo thạch hắc sắc cũng không phải lấp lánh ánh sáng, thật sâu thật tối, phảng phất trí nhớ nói tiếp vô tận, có thể hút người vào trong.

“ Đây là Hắc Mã Não, cha ta vì ta mà tìm, đặc biệt đặt một ít ma pháp lên nó, đeo nó vào trước đi.” Draco đem cái nhẫn đeo vào ngón tay Harry.

Loại cảm giác này, Harry đột nhiên nghĩ đến một nghi thức, cậu rút tay về.

Malfoy tựa hồ cũng cảm thấy không ổn, “ Ngươi tự mình đeo đi.” Hắn đẩy đẩy Harry.

Harry xấu hổ đeo nhẫn lên tay, Malfoy nìn cậu, phát hiện cậu không biết hữu ý hay vô tình mà đeo lên ngón giữa tay trái, Malfoy cười trộm, Harry không hiểu tại sao liền liếc hắn một cái, chuẩn bị rời đi.

“ Hư,” Malfoy kéo cậu. “ Có người đến.”

Tác giả: Ai, tiểu Har, ngươi xong rồi, thời điểm tâm tình ngươi bị Malfoy ảnh hưởng, ngươi chính là vạn kiếp bất phục rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 11.

Tìm được một chỗ trốn không dễ bị phát hiện, cửa bị đẩy ra, Goyle và Crabbe tiến vào, phía sau còn có Blaise Zanibi.

“ Ai, Malfoy rốt cục muốn về nhà bao lâu a, thật nhàm chán a!” Blaise ngã xuống giường bắt đầu thở ngắn. “ Vincent, các ngươi không biết sao?” Hắn hỏi Crabbe.

Vội vàng chụp một con ếch chocolate suýt chạy mất, Crabbe căn bản chẳng thèm trả lời, thân thể to mọng của hắn chui xuống gầm giường.

“ Hắn sớm trở về một chút thì tốt rồi, chúng ta có thể tìm thằng Potter kia gây phiền toái,” Goyle tưởng tượng, “ Lần này nó còn làm giáo sư Snape bị thương phải nhập viện, Malfoy trở về sẽ không bỏ qua cho nó, nhất định sẽ có trò hay để xem đấy!”

Harry cúi đầu nhìn Malfoy, Malfoy nhún vai một cái, bộ dạng lười giải thích. Thấy hắn bực bội, chuẩn bị nhéo lỗ tai hắn.

“ Các ngươi chớ mơ mộng, Malfoy sẽ không thật sự đi tìm nó gây phiền toái, các ngươi không nhìn ra Malfoy thích Potter à?”

Blaise phán một câu kinh người, Goyle cả kinh quay đầu nhìn hắn, Crabbe đứng cạnh giường, miệng còn ngậm cái chân sau của chocolate ếch, Harry lại càng hoảng sợ, nhìn Malfoy.

Chết tiêt! Blaise miệng rộng! Malfoy chuẩn bị chạy ra giáo huấn hắn lại bị Harry một phát tóm được.

“ Các ngươi a, thật sự là trì độn, theo hắn lâu như vậu, hắn thật sự từng làm gì Harry rồi, ngoài cái miệng rất lợi hại ra thì còn làm gì sao? Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

Goyle cùng Crabbe đồng loạt lắc đầu, Blaise vẻ mặt đúng là ‘đàn gảy tai trâu’, “ Hắn chỉ là tìm cơ hội tiếp xúc với Potter mà thôi, ngươi cho rằng hắn mỗi lần lên xe lửa đều không ngồi yên một chỗ mà mang các ngươi đến toa Harry ngồi để làm gì? Chẳng qua là cả một lỳ nghỉ hè không nhìn thấy Harry nên mới đến liếc nó một cái, hắn ngoài miệng luôn bảo Slytherin nói chuyện với Gryffindor là mất mặt vậy còn chạy đi tìm Potter làm gì, chuyện rõ như vậy còn không nhìn ra à?” Hắn giảm đi một câu ‘các ngươi đúng là ngu’.

Goyle và Crabbe nhìn nhau, quay đầu vẫn còn giữ vẻ mặt ngốc trệ, sau đó đột nhiên cười ha hả.

“ Blaise, ngươi thật hay nói giỡn! Điều này sao có thể?”

“ Đúng vậy, thiếu gia Malfoy cao quý như vậy sao có thể coi trọng thằng Potter kia? Hắn là thích Pancy.”

“ Đúng thế, là trò đùa a, cười thật vui.”

Hai người kẻ xướng người họa đi ra ngoài, Blaise mang theo vẻ mặt ‘trẻ con không thể dạy’ đi theo sau.

Tận đến khi thanh âm biến mất được hồi lâu, Harry vẫn chưa động.

“ Malfoy, hắn, hắn nói, là thật…” Chẳng lẽ là thật, kỳ thực ngẫm lại rất có đạo lí.

“ Là trò cười! Là trò cười! Ta sao có thể?” Malfoy cảm thấy có chút may mắn vì mình hiện tại đang trong lốt thỏ, bởi vì lông thỏ có thể ngăn cái bộ mặt đỏ tới mang tai của hắn. “ Ngươi, đừng tự cho là đúng, làm sao có thể?”

“ Đúng vậy, làm sao có thể,” Harry cúi đầu nở nụ cười, có chút cô đơn, “ Kỳ thật, có hơi thất vọng.”

Mặc dù cậu nói rất nhỏ, nhưng Malfoy là một con thỏ nên không thể nào bỏ qua thanh âm này, cái gì? Thất vọng! Hắn nói thất vọng? Ý tứ chính là?

“ Chúng ta đi thôi.” Harry ôm con thỏ ra khỏi phòng ngủ, khinh bỉ chính mình vừa rồi cư nhiên kinh hãi như vậy.

Dọc đường đi, Malfoy vẫn tự hỏi vấn đề kia, chính mình vẫn chỉ dựa theo ý mình đi làm, vẫn không có nghĩ qua tại sao, vừa rồi nghe Blaise nói mới có điểm thông suốt, chẳng lẽ đúng như Blaise nói? Bởi vì, mình thích Harry? Mới có thể tìm cơ đi đón hắn? Cho nên lần trước nhìn thấy ánh mắt đáng thương của hắn nhìn mình nên mình mới thần sai quỷ khiến đi hôn hắn?

Thời điểm Malfoy khôi phục tinh thần, bọn họ đã đứng ở ngoài phòng sinh hoạt Slytherin rồi.

“ Tiếp theo phải làm gì? Cái này rốt cục là cái gì a? Harry không có quên bọn họ tới đây làm gì, lấy cái nhẫn này.

Cũng đúng, đầu tiên phải giải quyết vấn đề trước mắt, cách nghĩ của mình với Harry sẽ không dễ dàng tương thông như vậy.

“ Đó là khóa cảng, cha ta thực hiện ma pháp lên nó, khiến nó vào lúc ta cần mới có công hiệu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.