[Harry Potter Đồng Nhân] V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 47: Chương 47: Mê Hoặc Trí Mạng




CHƯƠNG 47: MÊ HOẶC TRÍ MẠNG

Peter vừa ngẩng đầu một cái, người đang ẩn thân nào đó liền quên mất động tác tiếp theo. Bất quá loại tình huống bất ngờ này Peter cho dù nhắm mắt cũng có thể xử lý, y hơi cúi đầu giả như đã kiệt sức nằm phục xuống, sau đó thống thiết hô to một câu “Trả lời ta.”

Thành công đem hồn phách của người nào đó gọi trở về.

Sau đó ma pháp trận vô cùng phức tạp trên tế đàn từng chút một sáng lên, từng điểm sáng nhỏ tựa như đom đóm lơ lửng bay lên, phảng phất như mang theo năng lượng tràn đầy.

Không cần đến một phút, toàn bộ ma pháp trận đã bắt đầu phát ra ánh sáng cực mạnh, vừa dịu dàng như ánh trăng vừa mạnh mẽ như mặt trời. Cuối cùng những vầng sáng đó tập trung thành một hình trụ tròn, mà bên trong tựa hồ thấp thoáng xuất hiện thân ảnh một người,  sau đó toàn bộ trụ ánh sáng đột ngột tan vỡ.

Cả sảnh đường nơi nào cũng có từng điểm ánh sáng màu bạc phiêu dật, mộng ảo tựa như rơi vào giữa dãy ngân hà.

Chiêu thức này đương nhiên là do Voldemort làm ra, hiệu ứng đưa đến tuyệt đối chấn động.

Cả đám phù thủy nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật dạng này, bình thường bọn họ đều học những thần chú có tính thực dụng cao, chưa từng nghĩ có thể dùng pháp thuật tạo ra hiệu ứng như vậy. Mà Andromeda càng là quyết định sau khi trở về nhà nhất định phải hỏi cha mẹ đây là loại chú ngữ gì, cô tuyệt đối phải học cho bằng được, sau đó có thể ở nhà tự mình thực hiện ‘chơi đùa’.

Mà Peter thì lại là vô cùng cảm thán, quả nhiên là ma thuật thực sự, nhìn hiệu quả hình ảnh này xem, cho dù là năm 2030 cũng không thể đạt được. Dù sao những hiệu ứng máy tính làm  được thật đến mức nào cũng không thể chối bỏ được bản chất, chúng hoàn toàn là đồ giả.

Bất quá… ngươi là một ma tộc, khi xuất hiện cần gì phải làm đến long trọng thánh khiết như vậy?

Peter lặng lẽ nhìn những ánh mắt thán phục của đám động vật nhỏ xung quanh một chút… được rồi, thỉnh thoảng thỏa mãn sở thích của khán giả cũng không có gì không tốt.

Voldemort cảm thán nhìn thiếu niên trước mặt lần lượt tỏ ra khiếp sợ, ngờ vực, hoài nghi, cuối cùng lại bị hận ý ngập trời mai một lý trí đưa bàn tay phải ra đón lấy chiếc nhẫn quyền lực. Trong lòng Voldemort bất chợt khẽ động, đích thân cầm lấy tay Peter giúp y đeo nhẫn.

Đối với hành động đùa giỡn này Peter chỉ có thể len lén liếc mắt oán hận, tay trái của y rũ xuống kín đáo ném một vật nhỏ xuống đất, nhất thời cơ thể của y lập tức bị sương trắng bao vây. Mọi người chỉ có thể nghe được một loạt tiếng gào thét đau đớn tột cùng vang ra từ đám sương mù, thế nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn thấy cơ thể thiếu niên nhỏ bé bên trong từ từ phát triển thành một thanh niên vững chãi.

Đợi đến khi sương mù tan đi, bộ dạng của Peter sau khi uống thuốc tăng tuổi… không, hiện tại phải nói là vai chính Kate sau khi trưởng cũng thành theo đó xuất hiện.

Bởi vì có sự tồn tại của thuốc tăng tuổi Peter mới có thể gia tăng một đoạn diễn xuất có cũng được không có cũng không sao này, theo ý định của y là muốn dùng hết mọi cách, tăng thêm màu sắc thần kỳ cho kịch bản. Nếu như hiện tại bọn họ đang quay phim ở giới Muggle, đoạn phim này nhất định phải chấp nối cực kỳ phiền phức.

Một nhân vật được hai diễn viên thủ diễn qua từng giai đoạn cuộc đời là một chuyện vô cùng thường thấy, vì thế rất dễ xảy ra hiện tượng khi nhân vật còn bé và khi lớn lên có bộ dạng khác nhau một trời một vực, vừa nhìn đã thấy giả tạo. Tuy rằng các khán giả đều hiểu đây là chuyện không còn cách nào, thế nhưng dù trong lòng đã tự nhủ không sao, chỉ là vẫn không khỏi cảm thấy thiếu đi một chút cảm giác liền lạc thần kỳ nào đó. Hơn nữa, có đôi khi bởi vì sức diễn của diễn viên khác nhau, một khi vừa đổi, khán giả vốn đã bị bề ngoài của diễn viên trước đó lôi kéo vào cốt truyện, vừa nhìn thấy diễn viên tuổi trưởng thành liền có cảm giác lệch lạc, theo bản năng quên mất đây là nhân vật mà chỉ nhớ đến tư liệu của diễn viên. Chính vì lẽ đó, có đôi khi khán giả sẽ đánh mất sự gắn kết cùng cốt truyện, bỏ quên diễn biến của nhân vật mà chỉ cố gắng phán xét xem diễn viên đang diễn xuất như thế nào. Mà nếu như một trong hai diễn viên còn có đặc thù riêng biệt nào đó, tỷ như nốt ruồi trên mặt hoặc màu mắt, màu tóc mà tổ tạo hình quên đồng bộ, như vậy càng dễ bị chê cười hơn.

Một nhân vật, khi còn trẻ có nốt ruồi, lúc lớn lại không thấy tăm hơi, đợi sau khi già rồi lại lần thứ hai gặp được…Thiếu niên, trung niên, lão niên, ba người diễn một vai, cho dù diễn xuất có tốt cũng không tránh được một chút chênh lệch buồn cười.

Mà hiện tại một mình y có thể đóng suốt từ nhỏ đến lớn, một chút cũng không có chênh lệch, thật tốt.

Mọi người đừng hiểu lầm, cho dù trong đầu Peter hiện tại đã nghĩ lướt qua không ít chuyện, thế nhưng mặt ngoài một chút cũng không lộ ra, các khán giả chỉ thấy Kate tuổi thanh niên có chút lạ lẫm nhìn bộ dạng hiện tại của mình, trong mắt bất chợt đột phát ánh lửa thù hận.

Dan hài lòng thưởng thức biểu tình của Kate, sau đó thuyết minh một chút về tác dụng của chiếc nhẫn kia.

‘Đây là lời thoại của ta…’ Peter rũ khóe miệng bất mãn nhìn Voldemort, cái biểu tình này có thể lý giải là do Kate vừa tiếp nhận được sức mạnh nên dâng lên cảm giác đề phòng với người thần bí Dan.

Đương nhiên, mọi người có mặt ở đây đều biết, đó là do giáo sư Voldemort đoạt đất diễn nha.

Bất quá nếu chỉ vì chút chuyện như vậy mà ảnh hưởng đến quá trình diễn kịch thì đã không phải Peter nữa, đây cũng là cơ hội tốt để mọi người có thể học được một khóa học ứng biến cơ bản trên sân khấu.

Kate rất nghiêm túc nghe Dan nói xong, lại đề phòng gật đầu biểu thị đã rõ, sau đó không ngừng thử nghiệm các loại năng lực thần kỳ của mình. Y đột nhiên sở hữu một thân võ thuật cao siêu (Đời trước Peter vốn cũng có học vài chiêu, hơn nữa còn có sự hỗ trợ của ma dược giảm trọng lượng, muốn bay tới bay lui không thành vấn đề), còn có năng lực pháp thuật thần kỳ (Hiện tại y chính là phù thủy nha, bên cạnh còn có Voldemort hỗ trợ làm bừa, hiệu quả hình ảnh tuyệt đối tốt đẹp.), trên tay lại có một chiếc nhẫn có thể tùy ý biến thành vũ khí. (Nhẫn có thể làm cho tàng hình, sau đó lấy sẵn vũ khí đặt trong phục trang ra ngoài biểu diễn.)

“Ta phải đi Stanko một chuyến, ta có bạn bè ở đó, rất thích hợp chiêu mộ nhân thủ… ngươi vẫn sẽ ở đây?”

“Ha hả” Ma tộc vì sự ngây thơ của thiếu niên mà cao hứng. “Ngươi cho dù có bao nhiêu quyền năng cũng chỉ là món đồ chơi của ta. Sau khi ngươi báo thù xong… ngươi cũng chính là con mồi của ta.” Ánh mắt đỏ rực gắt gao giam cầm thiếu niên, trong đường nhìn đó còn mang theo từng tia quang mang khiến người bất an hoảng loạn.

Đám thiếu nữ làm hậu cần ở hai bên cánh gà phải hung hăng đập vào ngực mình một chút mới khiến bản thân không quên đi trách nhiệm công tác. Đũa phép vung lên, một tấm màn lớn đột nhiên xuất hiện che lại toàn bộ sân khấu, ý tứ chính là màn thứ nhất đã kết thúc.

Sau đó chính là một hồi rối loạn, bất luận là hậu cần hay diễn viên đều gần như điên rồi, thay phục trang đổi bối cảnh vô cùng khẩn cấp, mà Voldemort là phù thủy thành niên duy nhất có mặt ở hiện trường, trách nhiệm của hắn chính là trong lúc mọi người luống cuống thi triển thần chú sai lầm thì lập tức đứng ra bổ cứu.

Dù sao trách nhiệm giám sát và sửa chữa gì đó… chính là loại việc có độ khó cao nha.



Buổi tổng duyệt cuối cùng cũng hoàn tất, sau khi nhìn lại kiệt tác mà mọi người đã cùng nhau hoàn thành, hầu hết các học sinh đều cảm nhận được hai sự chênh lệch vô cùng rõ ràng. Đầu tiên chính là chênh lệch về phương diện diễn xuất cùng Peter.

Mọi người vốn cho rằng diễn xuất của mình đã rất tốt rồi, thế nhưng một khi so với Peter thì cái gì cũng không phải. Bất quá Peter cũng không phải là loại người dùng diễn xuất chèn ép mọi người, ngược lại y còn dùng khả năng của mình dẫn dắt bạn diễn nhập vai càng lúc càng tốt. Mọi người rất nhanh liền phát hiện, chỉ cần đối mặt diễn xuất cùng Peter cảm giác của bản thân liền khác hẳn, mà phần chênh lệch này càng khiến cho địa vị của Peter trong lòng bọn họ trở nên cao lớn hơn rất nhiều.

Các học sinh xuất thân Muggle đều cảm thán, hội đồng nghệ thuật Oscar thật sự rất tinh mắt, bất quá bọn họ cho rằng điện hạ không cần chờ đến tương lai, hiện tại chỉ cần ra mắt liền có thể lập tức đoạt về tám mười cái giải thưởng. Mà người biết đến nhiều hơn lại không khỏi có chút tiếc nuối, hiện tại điện hạ chỉ có thể tranh thủ nghỉ hè trở về đóng phim, cũng không biết chu kỳ chế tác điện ảnh sẽ kéo dài bao lâu? Bọn họ thật sự rất muốn đi xem

Nếu như thời gian công chiếu vào giữa năm học, chờ đến khi bọn họ có kỳ nghỉ để đi xem thì không còn nơi nào chiếu nữa rồi! Vị trí của Hogwarts biệt lập như vậy, muốn trốn học cũng không dễ dàng, nào giống như trường của Muggle, chỉ cần biết leo tường là đủ.

Mà sự chênh lệch thứ hai đó chính là vấn đề thực lực cùng Voldemort. Mọi người vì bận rộn mà phạm không ít sai lầm, dựa theo tình huống hiện tại đến xem, nếu như lúc bọn họ biểu diễn chính thức còn như vậy khẳng định sẽ có phiền toái thật lớn.

Bất quá có Voldemort trấn giữ lại không giống.

Diễn vai Dan, hắn vốn không có bao nhiêu câu lời kịch, cho dù hắn ỷ vào mình là giáo sư mà lạm dụng chức quyền thường xuyên giành lấy vài câu lời thoại, cho dù mỗi lời nói của hắn đều có thể khiến cho đám lang sói ủng hộ CP luyến đồng tình yêu thầy trò trong trường học, cùng với những người hâm mộ trung thành thề chết nhìn nhận CP Dan x Kate nhiệt huyết sôi trào… Thế nhưng tất cả đều không sửa đổi được một sự thật… phần diễn của Voldemort là vô cùng ít ỏi

Bất quá, tất cả các bộ phận còn lại gần như mỗi thời mỗi khắc đều không thể không dựa vào giáo sư rồi.

Rõ ràng bình thường bọn họ có thể thực hiện những chuyện đó rất tốt, thế nhưng vừa nghĩ đến tầm quan trọng của buổi diễn cùng với việc nếu như mình phạm sai lầm sẽ tạo thành bao nhiêu phiền phức cho đồng đội, sức ép tâm lý kia liền cao lên gấp chục lần.

Hơn nữa, nếu như có một người xảy ra sai lầm, những người khác cố gắng giúp đỡ lại là càng giúp càng loạn, càng nhiều người ra chủ ý càng thành một đống hỗn độn… Bất quá hết thảy mọi thứ lộn xộn này chỉ cần Voldemort ra tay lập tức có thể ổn định xuống.

‘Chỉ cần có giáo sư, mọi việc đều không cần sợ hãi.’ Cái loại tâm trạng kỳ lạ này bất giác ăn sâu vào đầu mỗi học sinh tham gia biểu diễn.

Mà tất cả mọi người có thể tham gia lần tổng duyệt này đều hưng phấn đến cả đêm không ngủ, mà Lily vốn có thể giành được một vai phối hợp nhỏ càng là vui sướng tột cùng, thậm chí có đối với việc James cứ không ngừng dây dưa trò chuyện với mình cũng không cảm thấy chướng mắt như ngày thường nữa, thậm chí còn có thể không ngừng lải nhải với cậu ta về vở kịch của bọn họ rốt cục có bao nhiêu tuyệt vời. Bất quá bởi vì lời hứa bảo mật, những điều cô có thể nói cũng không nhiều lắm, chỉ dành không ngừng lặp lại những từ hình dung cường điệu của mình.

Những người khác ngoại trừ James đều đã không nhịn được ngáp dài.

“Tớ nói này Lily, nếu cậu không thể nói thêm chi tiết gì khác… không bằng để chúng tớ về nghỉ ngơi đi. Dù sao hai ngày nữa cũng đã công diễn rồi, so với vở kịch của các cậu tớ càng quan tâm đến việc công bố thành tích.” Bạn cùng phòng của Lily dẫn đầu lên tiếng kháng nghị.

“Đừng như vậy mà Marina… Được rồi, Remus đâu?” Đó là người quen duy nhất chưa được nghe kể chuyện, cô bé rất muốn tìm người nghe mình nói thêm một lần.

“Cậu ấy… bị bệnh. Mấy hôm trước cậu ấy bị cảm mạo vô cùng nghiêm trọng, hiện tại còn đang ở bệnh xá.” Bởi vì sự hiện diện của Sirius, James đã sớm phát hiện bí mật nhỏ lông xù của bạn mình, thế nên không ngừng giúp bạn tốt che lấp khắp nơi. Mà Sirius ở bên cạnh lại là mỉm cười bổ sung thêm một ít chi tiết đáng tin cậy về việc nghỉ bệnh của Remus.

“Lại bị bệnh? Cậu ấy thực sự quá yếu ớt.” Các bạn học thực ra cũng không nghĩ nhiều, dù sao bọn họ không phải cũng thường xuyên dùng cái cớ này để xin phép làm những chuyện khác sao? Remus đời trước đã có thể tự mình che giấu mấy năm, hiện tại còn có hai người bạn tốt đến giúp cậu xóa hết dấu vết, thực sự là không lộ mảy may.

“Tớ cảm thấy cậu ấy cũng không phải bị bệnh, mà là… tới tháng.” Trong nháy mắt Lily đã ghé sát vào tai bạn cùng phòng đùa giỡn.

Các cô đại thể đều đã 12 tuổi, hơn nữa lại ở trọ tại trường, tri thức về phương diện sinh lý phụ huynh tự nhiên đã trang bị cho bọn họ từ sớm.

“Lily thật đáng ghét nha, Lupin là nam sinh mà.” Tuy rằng ngoài miệng bạn cùng phòng nói đáng ghét, thế nhưng biểu tình cũng không phải như vậy.

“Thế nhưng phù thủy nam không phải có thể sinh con sao, có thứ kia cũng có gì lạ đâu.” Lily thế nhưng thực sự nghĩ như vậy.

Mà một nữ sinh năm ba bên cạnh lại không nhịn được xen vào. “Nhưng các cậu ấy cũng không xin phép nha…” Ngón tay chỉ về phía mấy nam sinh James và Sirius.

“Chỉ sợ là vấn đề thể chất đi, mỗi lần có tớ cũng không đau, thế nhưng bạn cùng phòng của tớ thì đau không chịu nổi.”

“Đúng đúng đúng, cũng có thể là vấn đề chu kỳ đi… Có thể chu kỳ của nam giới sẽ lâu hơn một chút…”

Hầu như các nữ sinh có mặt đều đối với cái vấn đề này hứng thú không thôi, cho dù độ tin tưởng không quá cao, thế nhưng bọn họ vui vẻ là được. Mà các nam sinh ban đầu tụ tập về bên này vì câu chuyện của Lily, hoặc vì muốn tiếp cận người đẹp đều buồn bực nhìn các nữ sinh đang tập thể cười duyên, vừa xì xào bàn tán vừa dùng ánh mắt cổ quái nhìn bọn họ.

“James, bọn Lily đang nói chuyện gì vậy?” Bây giờ thái độ của Sirius đã đối với những việc ‘không giống như trước đây’ đã bình tĩnh hơn nhiều. Huống chi bây giờ chỉ là Lily có chút thần bí trò chuyện với các nữ sinh mà thôi, so với việc Voldemort có thể làm giáo sư, Peter trở thành thần tượng của mọi người thì tốt hơn nhiều lắm.

Bất quá nha, lòng hiếu kỳ vẫn là phải có.

“Bất kể các cô ấy nói gì. Chỉ cần trọng tâm không đề cập đến bí mật của Remus là được rồi.”

“Cũng đúng.”



“Làm sao vậy? Biểu tình của thầy hơi là lạ, em vẫn chưa trách thầy lúc lên sân khấu tự ý sửa kịch bản giành lời thoại đâu.” Peter đang giúp Voldemort phê chữa bài thi. Phải nói muốn phê chữa luận văn thực sự cần khá nhiều trình độ chủ quan, thế nhưng những câu hỏi trắc nghiệm hoặc câu trả lời ngắn, muốn chấm điểm cũng là rất dễ dàng.

Tri thức pháp thuật của Peter chỉ bao quát những kỹ năng của nguyên chủ đời trước, không bao quác cả đề mục của các cuộc thi, vì vậy y cũng không có biện pháp giúp các bạn học gian lận nhiều lắm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y tham gia cuộc thi pháp thuật mà.

Bất quá, dựa vào hình thức và trọng điểm mà nói, khả năng đoán đề của y vẫn là rất tốt. Quả nhiên, các giáo sư trên thế giới đều cùng một loại hình sao? Làm học sinh trải qua trăm trận của Trung Quốc, y thật sự rất có cảm giác về sự ưu việt nha.

“Ồ? Là biểu tình gì?”

“Nói không rõ được, em cũng không phải chuyên gia tâm lý.” Đó là trình độ chuyên nghiệp đến mức, ngươi chỉ cần di chuyển lông mi ta liền biết ngươi đang nối dối rồi đi. Bất quá đó cũng chỉ là tình tiết trong phim ảnh, nếu như trong hiện thực có người đạt được trình độ như vậy, cơ quan điều tra cũng sẽ không có những vụ án không phá được.. “Biểu tình là có thể ngụy trang, hơn em cũng không có tâm tư cân nhắc suy nghĩ của thầy nhiều như vậy. Là chuyện không thể nói sao?”

Có thể nói thì cứ nói, không thể nói cũng không sao. Ta không có sở thích làm khó lãnh đạo…

“Peter, em…” Nghĩ đến ngày đó trong lúc diễn tập, tình cảm nồng đậm như vậy, lối diễn xuất nhập vai đến thành kính đó, ánh sáng rạng rỡ đó…

Giống như hắn nghe nói về sự lợi hại của Dumbledore một vạn lần cũng không bằng một lần quyết đấu trực tiếp. Con người là loại động vật chỉ có tự mình trải qua mới cảm nhận được hoàn mỹ. Chỉ một hồi diễn tập như vậy, mỗi động tác của Peter, mỗi cái xoay người, mỗi lần đọc thoại, mỗi một ánh mắt… đều khiến hắn nhớ đến rõ ràng.

Chỉ cần đầu óc không ngốc, ai cũng hiểu được chuyện này có nghĩa là gì.

Voldemort có thể hoàn toàn xác định, hắn không phải bị nhân vật Kate kia hấp dẫn. Nếu như nguyên nhân thực sự là do nhân vật, là người đầu tiên ngoài Peter có thể đọc được kịch bản hoàn chỉnh, hắn hẳn là nên thật sớm đối với vai diễn này nổi lên hứng thú mới đúng. Hơn nữa, chuyện hắn nhớ không phải chỉ là Peter khi đứng trên sân khấu.

Ngay cả thời gian sau đó, khi Peter dừng lại chỉ huy diễn xuất cho mọi người và hướng dẫn tổ hậu cần hắn đều nhớ kỹ.

Có thể nói, trạng thái nhập vai lần đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn của Peter, cái loại ánh mắt ngập tràn thù hận kia đã khiến hắn chấn động. Sau đó mọi cử động của Peter trong bộ dạng thành niên đều mang theo mê hoặc trí mạng, dụ dỗ toàn bộ ánh nhìn của mọi người hướng về phía y, cổ động bạn diễn khác hòa theo nhịp điệu của mình, cùng nhau diễn dịch một vở kịch hoàn hảo.

Cái loại phong phạm thống lĩnh toàn trường này mới thực sự khiến Voldemort tâm động không thôi.

Nếu nói Peter lúc thiếu niên lúc nào cũng như thiếu đi một thứ gì đó, như vậy đến khi thành niên y đã hoàn toàn có thể bộc lộ sức quyến rũ của mình, mà trong quá trình diễn kịch, y lại càng trở nên chói sáng hơn gấp nhiều lần.

Voldemort chỉ nghe được nửa câu liền bắt đầu buông bút lông chim xuất thần ngẫm nghĩ. Trí nhớ của hắn tỉ mỉ miêu tả nét mặt vẫn còn non nớt của thiếu niên, lại nhớ đến vương giả phong phạm cũng do chính y toát ra sau khi uống thuốc tăng tuổi, người này hoàn toàn có đủ khả năng sóng vai cùng hắn (Dù sao Peter cũng từng là người đứng đầu của một lĩnh vực, tượng đài trong giới giải trí.)

“V?”

“Ta chỉ là đang hồi tưởng… bộ dạng lúc thành niên của em… thực sự khiến người khó quên.” Cảm giác tâm tính của mình có điểm biến hóa, giọng nói của Voldemort cũng theo đó trở nên mập mờ. Tuy rằng bình thường lúc bọn họ đùa giỡn cũng dùng giọng điệu như vậy, thế nhưng theo sự phán đoán của hắn, hiện tại hắn hẳn là nên nghiêm túc rồi.

“E còn tưởng là chuyện gì.” Peter rất đương nhiên gật đầu. Sự quyến rũ của y cũng sẽ không bởi vì thay đổi một bộ mặt mà thoái hóa. “Đây không phải chuyện đương nhiên sao?” Đời trước y còn từng được tôn là ông vua không ngai của ngành giải trí nha. Y không được tán thưởng mới là chuyện lạ. “Thầy chỉ vì chút chuyện này mà thất thần lâu như vậy?”

“… …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.