[Harry Potter Đồng Nhân] V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 26: Chương 26: Tiếp Xúc




CHƯƠNG 26: TIẾP XÚC

 

 

 

 

“… … Ấy?”

Peter, ngươi đã thành công, có thể khiến Hắc Ma Vương lộ ra biểu tình đờ đẫn như vậy, giá trị của thời khắc này tuyệt đối có thể viết vào sử sách.

Voldemort đã khôi phục dung mạo nguyên bản thực sự đã bị một tiếng ‘Ngài Malfoy’ này khiến cho cả người ngây ngẩn, nếu không phải hắn rất xác định hiện tại quanh đây chỉ có hơi thở của mình và cậu nhóc đối diện, Voldemort thật sự có xúc động quay đầu lại nhìn xem có phải Abraxas đang lén lút đi theo mình hay không.

Thế nhưng Voldemort không quay đầu lại, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là… Chuyện xấu của hắn và Abra ở bên ngoài đã bị thổi phồng đến mức hắn phải theo họ Malfoy rồi sao?

Tuy rằng thực sự không thể tưởng tượng, thế nhưng trong nháy mắt này hắn chỉ nghĩ ra một khả năng như vậy.

Bất quá chỉ số thông minh của Hắc Ma Vương tự nhiên không cho phép hắn lên tiếng chất vấn, trong lòng cũng lờ mờ nhận ra chỉ sợ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó. Bằng không thì sao? Nếu như bên ngoài thật sự đã truyền ra lời đồn như vậy…

‘Ta thật sự không ngại để Lucius còn trẻ đã kế thừa gia tộc.’ Vị V đại nào đó đằng đằng sát khí quyết định.

“Người làm như vậy không tốt lắm đâu? Vị kia không có ý kiến gì sao?” Peter nhìn gương mặt hoàn mỹ đến mức khiến người đố kỵ đối diện, nhịn không được lên tiếng cảnh báo với ngài Malfoy lớn này.

Anh hùng sợ nhắc đến nợ xưa, người thông minh không nên tiêu xài tình nghĩa thuở trước quá mức như vậy, dù sao hiện tại ngươi cũng là thuộc hạ của hắn.

Bất quá, Abraxas cũng thật sự là một người biết giới hạn, những chuyện quá đáng y nhất định không làm ra được..

“Abra xác thực có chút tùy hứng thế nhưng cũng có chừng mực của riêng mình, ta thực sự phải thay ngài ấy cảm tha cậu trẻ Pettigrew nhắc nhở.” Biết được bản thân không bị ‘gả’ cho người khác, tâm tình của Voldemort nhất thời cũng tốt hẳn lên.

Peter kinh ngạc nhìn về phía Voldemort, sau đó cho dù y có là ảnh đế cũng khó thể ức chế sắc mặt của mình chuyển biến đa dạng, nhất thời có một loại cảm giác nhân quả vận mệnh vây chặt lấy mình.

Mấy hôm trước, Sirius Black vừa bị ‘Lịch sử phản bội’, chỉ mới qua vài hôm đã đến phiên y rồi.

Peter ép buộc mình phải tỉnh táo lại, nếu thế giới này đã có một người xuyên việt, một người trọng sinh, nói không chừng sẽ có người thứ ba gặp cơ duyên kỳ lạ. Cho dù là không có người thứ ba, bất luận cái ‘Hiệu ứng cánh bướm’[1] nào cũng sẽ tạo nên biến hóa vô cùng to lớn.

Gương mặt của Voldemort đã trở về, trước không cần tìm hiểu nguyên nhân, chỉ dựa vào kết quả mà nói đã có thể phân tích thành hai khả năng. Thứ nhất, đầu óc và mặt của hắn cùng nhau trở về. Thứ hai, chỉ có mặt là hồi phục, đầu óc vẫn cứ hỗn loạn như cũ.

Peter hơi bĩu môi, đột nhiên phát hiện vấn đề khẩn cấp hiện giờ cũng không phải là gương mặt và đầu óc của đối phương, mà là… phải xưng hô như thế nào..

Tom hoặc Riddle, hai lựa chọn này nhất định trực tiếp loại trừ.

Trực tiếp gọi Voldemort? Có phải rất không lễ phép hay không?

Gọi ‘Công tước’ có vẻ cũng không đúng, cái xưng hô kia chỉ có con cái của Tử thần thực tử mới dùng, y vẫn là không nên nhắc đến.

Lord lại càng không được.

Cái xưng hô ‘Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy’ hiện tại tựa hồ vẫn chưa lưu hành, hơn nữa cái xưng hô này cũng không thích hợp gọi thẳng trước mặt đối phương.

Như vậy ‘Quý ngài Voldemort’? Hoặc giả ‘Voldemort tôn quý’? Peter nỗ lực hồi ức lại xen lần trước khi mình chạm mặt cùng Voldemort đã xưng hô với đối phương như thế nào….

Tốt, hồi tưởng hoàn tất, lần trước bởi vì có sự xuất hiện của Abraxas Malfoy, y từ đầu đến cuối cũng chưa từng chính thức chào hỏi với Voldemort.

Xoắn xuýt một hồi, bây giờ nếu không mở miệng ngay liền có chút thất lễ rồi.

“Xin chào ngài, có thể nhìn thấy ngài ở Hogwarts quả thực có chút ngoài ý muốn.” Mà cái gương mặt kia của ngươi càng khiến người ta ngoài ý muốn hơn nữa.

Voldemort thật ra không có ý kiến gì với cái xưng hô kia, mà Peter cân nhắc lâu như vậy mới mở miệng cũng bị hắn xem như do quá khẩn trương.

“Đích xác rất ngoài ý muốn. Trí nhớ của cậu trẻ Pettigrew thật không sai.” Chỉ gặp qua một lần đã có thể nhớ rõ gương mặt lần đó Abraxas mượn dùng như vậy.

Ánh mắt của Voldemort có chút dò xét dừng lại trên huy chương và caravat trước ngực Peter.

“Hufflepuff.” Cũng không phải câu nghi vấn, hiển nhiên là đã biết đến.

“Đúng vậy thưa ngài.” Bên ngoài là câu trả lời lễ phép, thế nhưng trong lòng của Ảnh đế đã sớm phun trào. Ai có thể đến nói cho y biết, vì sao Voldemort lại có bộ dạng tựa như muốn cùng y trò chuyện thân mật như vậy, không phải đối với hắn y chỉ là một người qua đường bình thường, bất quá chỉ là đã từng chào hỏi vài câu, lại giúp đỡ hắn chụp vài tấm ảnh mà thôi sao!

“Thật đáng tiếc, ta còn rất chờ mong cậu trẻ Pettigrew có thể gia nhập.” Voldemort rất chân thành biểu đạt tiếc nuối.

Về điểm này Peter lập tức tin là thật, nguyên nhân chính là, Voldemort không cần thiết phải diễn kịch trước mặt một đứa trẻ mười một tuổi.

Lại nhìn kỹ người trước mặt lại một chút, từ lần gặp gỡ vô tình đó cho đến tận bây giờ, Voldemort không hề biểu hiện ra một chút sự ngạo mạn và kiêu hãnh nào. Tuy rằng không có lực tương tác hòa ái như Dumbledore, thế nhưng trên người thủy chung cũng vẫn tản ra một cổ thiện ý mê người..

Nếu như nói lần gặp gỡ vô tình ở năm năm trước, Voldemort bình tĩnh đến giống như một chén nước, hiện tại hắn càng giống một dòng suối nước nóng, cảm giác đối phương không chỉ là rất bình thường minh mẫn, hơn nữa càng là đang biểu đạt một loại thiện ý vượt quá mức bình thường.

Peter lập tức nhanh chóng tiến vào kịch bản, đối với sự tiếc nuối của Voldemort biểu đạt sợ hãi, đồng thời mờ mịt biểu đạt mình vẫn chưa dùng cơm tối, lúc này cũng đã nên trở về phòng ngủ. Tuy rằng y còn chưa làm rõ nguyên nhân kết quả của lần gặp gỡ này, cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu, bình thường hay bất thường, thế nhưng trước hết cứ an toàn rút lui đã, sau đó liền hỏi thăm thêm một chút tình huống.

Bất quá, trong lòng Voldemort lại có một chút tâm tình đùa dai, nhìn thấy đứa trẻ kia bất an muốn chạy trốn quả thực không quá bất ngờ, thế nhưng hắn lại không dự định thả người dễ dàng như vậy. Dù sao hắn muốn đến Hogwarts một lần cũng không phải thuận tiện, hơn nữa chuyện kia chỉ có thể gặp mặt nói chuyện, như vậy lần này vừa khớp chạm mặt, cứ dứt khoát đem chuyện giải quyết cho xong đi.

Voldemort mỉm cười dắt Peter đi về phía một dãy phòng học đang để trống, hắn nhẹ nhàng huy động đũa phép, dãy phòng cũ kỹ lập tức biến thành phòng khách hoa lệ, trên bàn dài giữa phòng đã bày một bữa tiệc tối phong phú.

“Vào lúc này lễ đường hẳn là đã không còn đồ ăn, chỉ mới khai giảng vào ngày, ta nghĩ cậu trẻ đây vẫn chưa tìm được cách gọi gia tinh của Hogwarts đi? Nếu không ngại, chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm chứ?” Khí thế dướt khoát không cho người đối diện đường lui.

“… …” Quả là bá đạo mà, nhưng Voldemort đã phân phó gia tinh chuẩn bị thức ăn từ lúc nào vậy?



Khi Voldemort một lần nữa tổ hợp hoàn chỉnh lại linh hồn của mình liền biết bản thân đã thiếu Peter Pettigrew một cái nhân tình, mặc dù đối phương chỉ là vô tâm hành động thế nhưng xác thực đã giúp hắn một chuyện rất lớn.

Nếu như không phải lần thất bại này khiến hắn phát hiện vấn đề khi phân tách linh hồn, chỉ sợ rằng bản thân hắn thật sự sẽ coi linh hồn của mình như một tảng bánh mì vậy, thẳng tay cắt lát.

Nếu là như vậy, hậu quả thật sự…

Khi một phù thủy cứu một phù thủy khác, giữa hai bên sẽ sản sinh một mối liên hệ kỳ diệu, đó là một truyền thuyết rất nổi tiếng trong giới pháp thuật, cho dù không ai có thể chứng minh đó là sự thật.

Vì vậy, đối với phần ân tình có thể miễn cưỡng xem như ân cứu mạng này, Voldemort đã dự định nghiêm túc báo đáp. Thế nhưng sau khi trở về, đầu tiên là xử lý một loạt công vụ, dù sao hắn cũng đã mất tích gần ba năm, ngoại trừ phía bên Dumbledore cần bình ổn còn phải trấn áp không ít quý tộc nhỏ rục rịch bất kham.

Sau đó chính là mưu kế của Abra giải quyết vấn đề huyết thống.

Công khai tổ chức vũ hội, quả nhiên, Dumbledore liền ra mặt tham dự.

Huyết thống của một phù thủy có phải thuần khiết hay không vốn không có biện pháp xác định, thế nhưng thời Trung cổ, bởi vì bên phía Giáo hội xuất hiện Máu lai và phù thủy xuất thân Muggle tham gia trấn áp phù thủy, vì vậy bọn họ đã làm ra một trình tự giám định nghiêm khắc.

Sau khi Giáo hội thất thế, giới phù thủy bắt đầu phát triển hòa bình ổn định, thế nhưng sau đó chính là các quý tộc bắt đầu soi mói vấn đề huyết thống. Vốn bản chất loại giám định này cũng phảng phất giống của giáo hội, thế nhưng rõ ràng trình tự đã bị thay đổi trở nên hoa lệ rườm rà đúng theo sở thích của quý tộc.

Đến thời điểm hiện tại, theo hắn biết gia tộc Malfoy cũng có một chiếc nhẫn đã được thiết lập trình tự giám định đó, chỉ cần đeo lên tay là được rồi.

Đương nhiên, loại trang sức chế tác phiền phức, sang quý lại có số lần sử dụng hạn chế kia hiện tại đã có rất ít người có thể sở hữu, nguồn gốc của những vật phẩm đó cũng được ghi lại rõ ràng ở Bộ pháp thuật, thậm chí gia tộc có được thứ đó từ đời tổ tông thứ mấy cũng được chú thích rõ ràng. Mà một gia tộc có thể có một vật phẩm như vậy không có bao nhiêu giá trị thực tế, phần lớn chính là ý nghĩa tượng trưng.

Mà chủ ý của Abra chính là… lừa gạt.

Tuy rằng bản thân Voldemort rất bất mãn với sự giả dối này, thế nhưng ở tình huống hiện tại cũng chỉ có biện pháp đó là có thể khẩn cấp giải quyết mọi chuyện. Đầu tiên, hắn đã biến mất ba năm, bên phía Dumbledore dứt khoát không có khả năng buông tha chuyện này, nếu bọn họ không đem tung tích và động tĩnh của hắn suốt mấy năm qua điều tra rõ ràng nhất định sẽ không bỏ qua.

Chuyện về Trường sinh linh giá nhất định không thể để lộ, như vậy nếu nói suốt ba năm qua hắn đã phí công sức thật lớn tinh lọc huyết thống Muggle ra khỏi người mình cũng là chuyện có thể tin được. Về phần gương mặt biến hóa cũng có thể giải thích là do thực nghiệm thành công, dù sao loại thực nghiệm này cũng chưa từng có ai thực hiện, thành công hay không cũng chỉ trong một tuyên bố của hắn.

Như vậy vừa có thể đưa ra một đáp án cho Dumbledore về khoảng thời gian ba năm này, cũng vừa vặn khiến đối phương không thể mượn chuyện này xếp đặt thêm thị phi. Hơn nữa chuyện hắn là một Máu lai trong giới quý tộc cũng có không ít người phỏng đoán, dù sao hắn cũng đã dùng cái tên Tom Riddle kia đi học suốt bảy năm trời.

Vừa có thể trương dương thông báo sự trở về của mình, vừa có thể giải quyết vấn đề huyết thống tinh thuần, càng có thể vừa vặn giải thích tung tích của hắn suốt ba năm qua.

Ba mục đích đều đạt thành, như vậy lần giả vờ này cũng thật sự rất cần thiết. Vì vậy, chiếc nhẫn ở trên tay Voldemort sau khi bị động một chút tay chân liền biểu hiện màu đỏ tươi tượng trưng cho huyết thống thuần khiết.

Vì thế trong mắt người khác, cả buổi yến hội đều là chiến trường ngươi tới ta đi không ngừng giữa Voldemort và Dumbledore.

Rất hiển nhiên, Dumbledore cũng tin rằng Voldemort đã thực sự thành công, dù sao cái ngữ điệu kia, lời lẽ kia cùng với ánh mắt của lão nhìn hắn, phảng phất giống như tiếc nuối mạng sống của hắn còn không được bao lâu vậy.

Loại vể mặt này cũng khiến cho Voldemort đã nhịn đến mức trán nổi gân xanh trở nên đề phòng hơn không ít. Thực nghiệm Trường sinh linh giá đã xuất hiện vấn đề, như vậy có phải thực nghiệm huyết thống cũng có vấn đề tiềm ẩn gì đó không?

Lý do khiến Dumbledore hoàn toàn không hoài nghi là vì, quý tộc đối với loại chuyện huyết thống này có một loại coi trọng và quan tâm đặc biệt, tuyệt đối không thể làm giả. Thế nhưng lão không biết một việc…

Vị gia chủ hiện tại của nhà Malfoy kia… mặc ngoài là một quý tộc trong quý tộc, thế nhưng từ trong xương tùy là một điển hình phản nghịch. Bằng không thì, năm đó khi vừa gặp mặt Voldemort, cho dù bọn họ có hợp mắt duyên đến bao nhiêu cũng phải dựa theo thường quy, trước hết thử đối phương, sau đó quan sát, cuối cùng mới là vươn cành ô liu ra chào mời.

Thế nhưng người kia là trực tiếp kéo người đến, bất quá chỉ là thân phận và thành tựu của kẻ này sau đó khiến cho phần lớn mọi người bỏ quên điểm ấy.

Mà Voldemort, suy nghĩ của hắn so với Abraxas thì bình thường hơn rất nhiều, hắn thật sự chán ghét huyết thống Muggle của mình, cũng không thích dối trá giả vờ, thế nhưng lý trí đã hoàn toàn trấn áp hắn, hắn biết cái gì là nặng nhẹ có phân.

Hồi tưởng vừa dứt, người đối diện cũng vừa lúc đã dùng cơm xong, mà phía bản thân, Voldemort cũng không động dao nĩa mấy lần.

“Cám ơn quý ngài đã chiêu đãi.”

“Không cần khách khí, ta nghĩ, chúng ta hiện tại đã có thể nói chuyện nghiêm túc một chút.” Về phần sự an toàn và bảo mật… căn bản không cần quan tâm, nếu ngay cả chút chuyện như vậy cũng không đảm bảo được, hắn cũng sẽ không được gọi là Voldemort.

“Vâng, thừa ngài.” Thấy Voldemort bày ra tư thế muốn cùng mình ‘tâm tình thân mật’, Peter đương nhiên chỉ có thể ra vẻ tuân mệnh, hơn nữa thái độ của Voldemort hiện tại quả thực có chút tốt đến không bình thường, y cần biểu rõ nguyên nhân.

Nếu như có thể từ trong cuộc nói chuyện này hướng mọi chuyện phát triển về mặt tích cực thì thật sự vô cùng tốt đẹp. Bất quá, hiện tại chuyện quan trọng nhất là khiến nét mặt của mình vấn nằm trong phạm vi ‘an toàn’.

“Có thể cậu không tin, thế nhưng trong lúc vô ý cậu đã giúp ta một đại ân. Ta thiếu cậu một món nợ ân tình.”

“Hỗ trợ?” Vô tội công thêm nghi hoặc với cả hiếu kỳ. Biểu tình động tác không có một chỗ không chạm đến chỗ ngứa của đối phương, khiến hắn không thể không tự giác trả lời vấn đề này.

Voldemort đích xác cũng bị nét mặt này khiến cho sửng sốt, theo bản năng muốn nói ra, thế nhưng bởi vì chuyện của Trường sinh linh giá quá mức quan trọng nên vẫn kềm được xúc động.

“Ta chỉ có thể nói, ngươi giúp ta phát hiện một sai lầm.” Cái thái độ này rõ ràng đang cho thấy đã không thể nói thêm được nữa.

Peter cũng rất phối hợp lộ ra vẻ mặt thoáng ngượng ngùng, xấu hổ vuốt tóc không hỏi thêm nữa. Trên thực tế trong lòng của y đã đoán được đến bảy tám phần.

Voldemort có thể phạm sai lầm gì? Chuyện khiến cho Voldemort sẵn sàng hạ mình biểu thị có một mối ân tình muốn báo đáp, ngoại trừ Trường sinh linh giá thì còn có thể là gì nữa đâu.

Cư nhiên là vì bản thân mang đến hiệu ứng cánh bướm, Voldemort từ sớm đã phát hiện Trường sinh linh giá có vấn đề?

Tốt, tình huống bây giờ tương đối phức tạp, thậm chí có thể nói là phiên bản có độ phức tạp được nâng lên đến max.

Kế hoạch của y vốn là muốn cắm điểm giết Voldemort, thế nhưng hiện tại Voldemort đã không đi trên đường cũ nữa, vì vậy muốn giết hắn liền tăng thêm không ít độ khó rồi.

Thế nhưng quay đầu ngẫm lại, mục đích của y cũng không phải muốn người này phải chết, tuy rằng mục tiêu cải biến giới phù thủy thành Hollywood thứ hai kia có thể sẽ bị hạn chế, thế nhưng nếu như y chỉ muốn tìm vài người đến giới Muggle giúp đế chế của mình phát triển vẫn là không thành vấn đề.

Còn việc nếu như đối phương đã không điên cuồng, như vậy chính sách có thay đổi hay không? Voldemort vốn tôn sùng luận điệu ‘Máu trong tối thượng, Muggle đê tiện’, nếu như hắn không điên chắc chắn sẽ không lựa chọn con đường bạo lực máu tanh, như vậy phải làm thế nào để đạt được một đích đâu?

“Như vậy, ngài tìm là là vì…” Một bên nói lời khách sáo một bên vận dụng hết đầu óc điên cuồng phân tích.

“Cậu trẻ Pettigrew có mơ ước gì sao?”

Lời này vừa nói ra, Peter liền thở phào nhẹ nhõm, cho dù lộ tuyến của Voldemort đã hoàn toàn đổi mới, thế nhưng chỉ cần có những lời này trên cơ bản đã có thể xác định, đối phương không xem y như người đối địch. Nếu như thật sự chiến tranh bùng nổ, y chỉ cần mang theo cha mẹ ra nước ngoài sinh sống là được.

Về phần Voldemort liệu có thể thống trị thế giới hay không… ngẫm lại nhân khẩu của giới pháp thuật, Peter một chút cũng không cảm thấy cần bận tâm.

“Cháu thật không biết mình cần thứ gì…”[2]

“Tỷ như, galleon?”

“Cháu không thiếu tiền.” Muốn đề ra một cái yêu cầu cũng phải có kỹ xảo, yêu cầu được nói ra phải khiến hai bên cùng thỏa mãn mới có thể dùng được, đúng rồi. “Tiếng nói của ngài ở Bộ pháp thuật rất có trọng lượng có phải không?”

“Không sai.”

“Mẹ cháu rất thích cương vị hiện tại, ngài có thể nói với thuộc hạ của mình không giành đi công việc của mẹ cháu không?” Cũng không cần ngươi giúp đỡ tìm một công việc khác, chỉ cần ngươi không để người khác nhúng tay vào là được.

Cứ như vậy, ít nhất trong nội bộ Tử thần thực tử sẽ không dễ dàng động thủ với Lisa mama, về phía Robert papa vốn là lăn lộn trong vây cánh nhà Black, hơn nữa y còn có giao tình với Regulus…

Cho dù y có trở thành ngôi sao của giới Muggle, như vậy phía bên Slytherin cũng coi như có chỗ dựa vững vàng. Hội Phượng Hoàng không cần quá quan tâm, trải qua một màn náo loạn vào lễ khai giảng, Dumbledore tuyệt đối cũng sẽ không cho rằng y sẽ đứng về phe quý tộc.

“Đương nhiên có thể.” Voldemort tán thưởng liếc nhìn Peter, có thể trong thời gian ngắn như vậy đưa ra yêu cầu, hơn nữa còn là loại yêu cầu vừa thực dụng lại không quá đáng như thế, đứa trẻ này quả thực rất thông minh.

Vốn có ân với hắn, lại là một kẻ thông minh, rất hiển nhiên, tính tình của Voldemort cũng không phải tốt bụng như vậy.

“Thực sự không cần galleon sao? Nghe nói cậu trẻ đây đang chơi đùa một thứ của Muggle… gọi là điện ảnh, hẳn là rất cần tiền đi?”

——————————-

Tác giả có lời:

Voldemort bình thường, vì vậy quá trình hướng về mục tiêu sẽ càng thêm lý trí, muốn cho hắn có thể thấy rõ ràng thế cục của thế giới hẳn cần phải phí thêm nhiều công sức.

Hắn hiện tại vẫn khinh thường Muggle như trước, cho rằng quý tộc là đáng để cao ngạo và vân vân.

Điện ảnh? Cái kia không quan trọng. Nghe ngữ điệu của hắn liền biết, trong mắt của người nào đó không quá am hiểu vấn đề này, đó chỉ là trò chơi dành cho trẻ con.

Lại nói, không biết mọi người có nhìn ra chưa, V đại quên mất một việc, là chuyện gì nha?

1/ Hiệu ứng cánh bướm: Tên tiếng anh là Butterfly effect, à một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.

Khái niệm văn hoa của lý thuyết này là ‘Một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở  Mississippi’. Đương nhiên, đây chỉ là giả thuyết và khái niệm, muốn chuyện đó có thể biến thành sự thật còn cần rất nhiều điều kiện tương quan và hiệu ứng thời tiết.

Nói nôm na chính là, chỉ cần một thay đổi nhỏ trong quá trình có thể kéo theo một loạt những thay đổi dẫn đến kết thúc bất ngờ. Giống như, nếu bạn quay về quá khứ, thay đổi một sự kiện nhỏ, như dời đi một viên đá, để lại một mẩu giấy,  bạn cho rằng như vậy không quan trọng, thế nhưng nhỡ đâu việc đó sẽ liên quan đến hàng loạt sự kiện sau đó, như tư tưởng của Hittle, hoặc thúc đẩy phát minh vĩ đại của giới khoa học đi trước thời gian, như vậy khi bạn quay về hiện tại, rất có thể đã không còn là ‘hiện tại’ mà bạn từng biết. Nó có thể tốt hơn hoặc tệ hơn không ai phỏng đoán nổi, bởi vì đã có một mắt xích bị thay đổi, dù chỉ là thay đổi cực nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu hoạn vô cùng.

Đã có rất nhiều bộ phim và truyện khai thác đề tài này, trong giới Đam mỹ cũng có một thể loại là trọng sinh, dùng giả thuyết một người sống lại thay đổi tương lai của mình kéo theo của nhiều người khác để minh họa cho khái niệm này. Hiển nhiên, trong truyện thì mọi thay đổi đều theo chiều hướng tốt, và hầu hết không ảnh hưởng đến nhân loại, thế nhưng trong hiện thực thì ai biết được.

Đã có một bộ Đam mỹ và một bộ phim mình rất thích, đều có tên là ‘Hiệu ứng cánh bướm’, nội dung u ám nặng nề, dễ gây ám ảnh, có thể xem như BE. Nếu bạn nào có hứng thú có thể tìm xem.

2/ Về xưng hô: Mình đã đắn đo rất nhiều, đế để xưng tôi – ngài thì có hơi không lễ phép, vì theo tuổi tác hiện tai Peter mới 11 và V đại đã hơn 30, xưng Thầy – trò thì V đại chưa làm giáo sư chính thức, vì vậy đành phải xưng hô tréo ngoe như thế. Đợi đến khi V đại trở thành giáo sư và khi hai người bắt đầu có tình cảm mình sẽ sửa lại dần dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.