CHƯƠNG 4. BÍ MẬT CỦA SCABBERS
Phòng sinh hoạt chung vẫn náo nhiệt như mọi khi, chỉ là hôm nay chủ đề mà mọi người đang thảo luận chính là chuyến đi thăm làng Hogsmeade. “Harry, ngày mai là ngày đi đến làng Hogsmeade, chúng ta đến tiệm Công Tước Mật rồi tới quán Ba Cây Chổi uống bia bơ hen.” Ron hưng phấn kéo áo Harry. Harry nhớ đến kỳ nghỉ phải đối diện với sắc mặt của gia đình Dursley lại cảm thấy thật chán ghét, “Ôi, Ron, dượng không chịu ký tên cho mình đi thăm quan, cho nên, xin lỗi bồ nhé.”
Harry tuy rất mong chờ chuyến đi chơi ít ỏi trong đời cậu lần này, thế nhưng vì nhà Dursley không cho phép nên cũng đành từ bỏ. Hermione nhìn khuôn mặt cô đơn của Harry, khổ sở nói : “Không sao đâu Harry, nếu bồ muốn gì thì cứ nói với bọn mình, mình và Ron sẽ mua về cho bồ.”
“Hey! Harry,” Ron đột nhiên hô to, lại bởi vì bị người khác chú ý mà hạ giọng nói nhỏ vào tai Harry: “Bồ có thể dùng áo tàng hình mà.” Ron có vẻ đắc chí với chủ ý của mình, Hermione liếc xéo: “Đó là trái với nội quy, Ron ạ.”
“Bồ không cần mãi treo nội quy ở bên miệng, Hermione, bồ phải biết rằng cuộc sống không thể lúc nào cũng tuân thủ những thứ quy tắc này.”
Harry đau đầu nhìn hai người bạn tốt đang cãi nhau, lại bị sức nặng đột ngột trên vai làm cho hoảng sợ.
“Ôi, Harry bé nhỏ đáng thương ——”
“Không thể tự mình cảm nhận sự tuyệt vời của làng Hogsmeade ——” Hai khuôn mặt giống nhau y đúc dán lên mặt Harry, cậu vô thức lui ra sau một bước: “George, Fred!”
Cặp song sinh vì thành công doạ sợ Harry mà vui vẻ cười đùa, “Hey, Harry, em sẽ cần sự giúp đỡ của bọn anh đấy.” Nói xong, không để ý Hermione ngăn cản, mỗi người một bên kéo Harry ra khỏi phòng sinh hoạt chung, đi đến một hành lang tương đối bí ẩn.
“George, Fred!” Vừa được tự do, Harry lập tức nhìn về phía tổ hai người chuyên gây rối, “Em nghĩ các anh không giúp được em đâu.” Harry tâm tình rất không tốt.
Cặp song sinh không để ý đến việc Harry không tin mình, một trong hai người _không rõ là George hay là Fred_ từ trong lòng lấy ra một cuộn giấy da cũ kỹ, dưới biểu tình không hiểu gì cả của Harry, rút đũa phép nhắm ngay vào tấm da dê, nói: “Tôi trang trọng thề rằng tôi không làm việc tốt!” Thần kỳ thay, trên tấm giấy da hiện ra một bức tranh cùng những con chữ li ti, nhìn kỹ mới biết đấy là tấm bản đồ Hogwarts. “Harry, tấm da dê này ghi lại toàn bộ Hogwarts, đây chính là mật đạo.”
Trong nụ cười nghịch ngợm của cặp song sinh, Harry vui vẻ cảm ơn, có thứ này cộng với áo tàng hình, hết thảy đều dễ lo liệu hơn nhiều.
Tối đến, trong lời tán thưởng của Ron và ánh mắt không đồng ý của Hermione, cậu nói ra kế hoạch của mình. Sau đó, Harry vẫn còn nguyên sự hưng phấn, nằm trên giường mở cuộn giấy da ra, khi đã chắc rằng đám bạn cùng phòng đều ngủ say cậu mới nhỏ giọng đọc thần chú, lập tức những chữ viết cùng tranh vẽ quanh quanh co co hiện lên, cậu thấy cụ Dumbledore đang đi qua đi lại trong phòng hiệu trưởng, một vài cái tên quen thuộc đều đang trong phòng ngủ, mà trên hành lang yên ắng lại xuất hiện một cái tên không nên xuất hiện “Peter · Pettigrew”.
Harry biết người này, nghe giáo sư McGonagall và bác Hagrid nói đó là bạn thân của cha cậu, nhưng trong chiến tranh đã bị Tử Thần Thực Tử sát hại, thế nhưng, vì sao một kẻ đã chết lại xuất hiện ở trong này? Harry quyết định sẽ đi dạ du với tư cách một Gryfindor chính hiệu, để chứng thật mớ nghi vấn này.
Cẩn thận phủ thêm một chiếc áo khoác, cậu rời khỏi phòng sinh hoạt chung, hành lang tối đen khiến Harry có chút bất an .”Lumos!” Ánh sáng xuất hiện khiến cậu an tâm hơn rất nhiều, nhưng ánh sáng bất chợt ấy đã quấy nhiễu những bức tranh trên vách tường, “Này, bỏ đèn xuống, đừng có chiếu vào ta.”
“Ối, thật xin lỗi.” Harry bước nhanh hơn, dựa vào tấm giấy da, tên Peter ngày càng gần, Harry ngừng thở, chung quanh yên ắng chỉ nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng hít thở của mình, điều này làm cậu cực khó chịu.
Thế nhưng ngay tại khúc quanh mà cậu đinh ninh rằng sẽ chạm mặt với Peter thì lại nhìn thấy quỹ đạo hành động của cậu phát sinh biến hóa. Không hề có một bóng người. Chẳng lẽ đây chỉ là trò đùa? Harry tâm tình có hơi ấm ức.
“Harry Potter!” Đột nhiên có tiếng gọi khiến Harry sợ hãi, nhưng khi chân chính đối mặt với người đàn ông âm trầm kia thì chẳng biết tại sao Harry lại thấy an tâm. “Giáo sư Snape.”
Nghe thấy ngữ khí bình thản thậm chí thân thiện của Harry làm hắn có chút kinh hoàng, lập tức khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười châm chọc: “Ta thấy Cậu bé vàng của chúng ta trễ như vậy còn chưa nghỉ ngơi trong ổ sư tử của mình, ta giả thuyết rằng trò, đang dạ du? Gryfindor trừ năm điểm.” Harry bình tĩnh nghe Snape châm chọc, cũng không cãi lại giống mọi khi.
Harry theo bản năng đưa tấm da dê trong tay ra, dưới ánh mắt không kiên nhẫn của Snape, nói: “Giáo sư, đây là tấm Bản đồ đạo tặc, thực ra thì con thấy trong đó có cái tên Peter · Pettigrew, cho nên…”
“Cái gì? Peter · Pettigrew?” Snape giật lấy tấm Bản đồ đạo tặc trong tay Harry, trên khuôn mặt là sự khiếp sợ mà Harry chưa từng thấy qua, và trở nên méo mó khi nhìn đến cái tên đang di chuyển về phía tháp Gryfindor kia. Snape ánh mắt phức tạp nhìn Harry, lập tức vung áo chùng: “Đi theo ta, Potter!”
Harry hoảng hốt theo sát thân ảnh hắc bào cuồn cuộn ở phía trước, cậu đoán rằng mình đã phát hiện ra một bí mật rất lớn nào đó. Cậu thú vị nhìn biểu tình vặn vẹo của Snape khi đọc mật khẩu mở cửa phòng hiệu trưởng.”Đũa phép vanilla.” Harry thề rằng cậu đã nghe thấy Snape chửi tục.
Phòng hiệu trưởng vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, cụ Dumbledore như là đã đợi sẵn từ lâu, cụ ngồi trên chiếc ghế màu vàng đỏ, khi nhìn thấy Harry và Snape cùng đến, rõ ràng không chút kinh ngạc.”Con của ta, ta nghĩ hai người hẳn đã có phát hiện ghê gớm gì đấy, dù sao cũng đã muộn như vậy rồi.” Cụ mỉm cười hiền lành đẩy dĩa kẹo trên bàn tới trước mặt hai người. Chính là chúng đều bị lờ đi.
“Cụ Dumbledore, trước đem mớ kẹo của cụ đi gặp Merlin đi, tôi giả thiết cụ đã sớm biết điều tôi muốn nói.” Snape cao ngạo đứng trước mặt cụ Dumbledore, ánh mắt đã có sự không kiên nhẫn.
“Đúng vậy Severus, trước tiên chúng ta hãy để Harry nghỉ ngơi một lát, tôi nghĩ quý cô Clinton đây sẽ cho chúng ta một lời giải thích.”