[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính

Chương 7: Chương 7: Sự Khác Thường Của Amy




CHƯƠNG 7. SỰ KHÁC THƯỜNG CỦA AMY

Buổi sớm ở Hogwarts luôn tươi đẹp như thế, sáng nay Harry rời giường từ sớm, nhẹ chân nhẹ tay để không xao động đến bất luận người nào trong phòng nghỉ. Hơi ấm trong phòng chợt tan khi cậu mở cửa phòng nghỉ. Quấn chặt khăn quàng cổ, Harry xoa xoa hai tay, đi ra bên ngoài Hogwarts. Tuyết rơi liên tục mấy ngày, phủ lên ngôi trường một màu trắng xoá, Harry cảm thấy thời tiết và cảnh sắc thế này khiến cậu càng thêm thanh tỉnh. Harry tâm trạng tốt mà tản bộ đến Hồ Đen, còn thêm cho mình một câu chú giữ ấm.

 

Giẫm lên lớp cỏ mềm mại, Harry nghĩ đến những chuyện phát sinh mấy ngày nay, hệt như nằm mơ vậy, có được người thân thật sự dù cậu phải sống ở Hogwarts cùng bóng ma của Voldemort, còn có bạn bè thân thiết ở bên cạnh cậu. A! Harry nhịn không được cười khổ, Đúng rồi, càng không thể tin nổi chính là, không biết bắt đầu từ khi nào, cậu ấp ủ tình cảm không nên có với lão dơi già kia, nói như đôi song sinh thì là: “Điều này khó tin cứ như nhìn thấy cụ Dumbledore cùng Voldemort nhảy điệu Valse vậy.”

Tùy ý ngồi xuống bên một gốc cây nào đó, nhìn bản thân tuy đã trải qua điều dưỡng nhưng vẫn nhỏ gầy hơn so với bạn cùng lứa, thành tích Độc Dược tệ hại, còn là con trai của đối thủ, thật đúng là tương lai ‘sáng lạng’ mà.

“Harry. Potter?”

Giọng một cô gái tỏ vẻ kinh ngạc vang lên. Harry không khỏi đau đầu: “Ah, cô Clinton, khéo thật, chị cũng đến đây tản bộ sao?” Harry cảm thấy ánh mắt của cô nữ sinh này khiến cậu rất không thoải mái, như lúc này đây, nếu có thể cậu thật muốn phóng cho mình một chú Invisibility Charm.

“Đương nhiên, chỉ là không ngờ sẽ thấy cậu ở đây.” Clinton không khách khí chiếm cứ vị trí bên cạnh Harry, cô tao nhã vén mái tóc vàng xinh đẹp của mình lên: “Chúc mừng cậu Potter, gặp được cha đỡ đầu của mình.”

Dường như cô đang đánh giá Harry, điều này làm cậu không khỏi nhích ra sau một chút.”Cám ơn, ý em là, cám ơn chị đã giúp chúng em bắt được hung thủ thật sự.”

Amy. Clinton miễn cưỡng nói câu ‘không có việc gì’, rồi như đột nhiên nghĩ đến gì đấy, vòng đến trước mặt Harry chụp lấy vai cậu: “Potter! Tôi nghĩ tôi hẳn nên đế cậu biết một việc, giáo sư Snape không thể đế cậu hiểu lầm mãi như vậy được.”

Hành động đột ngột của cô khiến Harry sững sốt một chốc, nhưng khi nghe thấy đề tài câu chuyện là giáo sư Snape, cậu liền mở to đôi mắt xanh biếc kia lên.

“Clinton, chị nói hiểu lầm gì cơ?”

Clinton không buông tay, mà thay bằng một biểu tình khác biệt hoàn toàn với ban nãy, có thể nói là dữ tợn mà đem hết gút mắc giữa Snape cùng cha cậu và những người bạn của ông vào thời niên thiếu, nói rõ cho cậu nghe, đại khái cũng giống như những gì mà Harry nhìn thấy trong ký ức của Snape, nhưng khi nhớ lại một lần nữa thì trong cậu chỉ có nỗi áy náy và thương tiếc sâu nặng, Harry không rõ Clinton làm sao biết được, vì thế nghi hoặc hỏi cô.

“Nghe đây, tôi chỉ là có chút năng lực nhỏ, việc tiếp theo mới là điều tôi muốn nói.” Clinton không kiên nhẫn vì bị cậu cắt ngang, mà Harry cũng biết điều ngậm miệng lại. “Giáo sư vẫn cho rằng cái chết của mẹ cậu là trách nhiệm của ông ấy, vì thế chủ động  sám hối với cụ Dumbledore, hơn nữa còn đáp ứng bảo vệ cho cậu, mà ông ấy vẫn luôn làm đúng như thế. Potter, hãy nghĩ đi, ông ấy phải mang tâm tình thế nào để bảo vệ đứa trẻ mang ngoại hình y hệt cha nó, lại còn là đứa con của người phụ nữ mà mình yêu nhất sinh ra?”



 

Clinton không biết nói bao lâu, chỉ là Harry sớm đã vô cùng chấn động, thì ra người đàn ông mà cậu căm hận gần ba năm nay đã mang loại tâm tình này mà bảo vệ cậu sao? Clinton sớm đã rời đi, câu nói khẽ khàng trước khi rời đi của cô khiến trong lòng Harry gợn lên từng đợt sóng.”Tôi là như vậy mà yêu ông ấy. . . .” Cho dù thanh âm rất khẽ tới gần như không nghe được, nhưng Harry nhìn theo bóng dáng kia, vậy ra cũng không phải cậu thấy được sự vĩ đại của người đàn ông đó, có lẽ, có lẽ cậu mới là người đáng bị trừng phạt nhất.

 

Cho tới khóa học vào buổi trưa, Harry cứ mất hồn như vậy mà trải qua, giáo sư McGonagall đã rất tức giận vì cậu trong buổi học đã biến ốc sên thành bọ cánh cứng mà không phải thành chim nhỏ. Đến tiết học Độc Dược, Harry càng kích động hơn so với ngày thường, Ron hạ giọng nói: “Harry, hôm nay bồ sao vậy? Tiết này bồ đừng làm sai nữa nhé. Lão dơi già không hiền từ như giáo sư McGonagall đâu.”

Harry trả lời lấy lệ, trong đầu đều là cuộc nói chuyện với Clinton sáng nay. ‘Ông ấy là bảo vệ cậu. . .’ ‘Tôi là như vậy mà yêu ông ấy’ ‘ Ông ấy đáng được hạnh phúc. . .’

 

Sau khi một tiếng nổ vạc thật lớn vang lên, người đàn ông nọ vung áo chùng như mọi khi mà hùng hổ đi đến, nhưng hôm nay Harry chỉ cảm thấy đủ loại động tác của Snape đều thật cuốn hút. Ron nói trúng rồi, Harry. Potter, học sinh năm ba, đã làm nổ vạc trong tiết Độc Dược.

“Harry. Potter!! Gryffindor. . . Ngu xuẩn!” Snape hiển nhiên giận điên lên rồi, nhanh chóng phóng câu chú, may mà mọi người xung quanh chạy nhanh nên cũng không ai bị thương. Snape kiểm tra chung quanh xong, vết hằng giữa đôi lông mày lại càng thêm sâu, Harry trước nay chưa từng cảm thấy việc chứng kiến vẻ mặt như thế này của Snape là thảm hoạ.

“Được lắm. Cậu Potter, ta cho rằng chương trình Độc Dược năm ba này hiển nhiên khiến một kẻ non nớt như cậu đây gánh vác không nổi, trả lời ta!” Snape hai tay chống lên trước bàn Harry, chiếc mũi ưng hơi lớn kia chỉ cách cậu mấy centimet, Harry cảm thấy có chút váng đầu, chỉ nhớ rõ cặp mắt đen huyền nọ dường như có thể hút cả linh hồn của cậu, bởi vì tức giận mà hơi thở ồ ồ phun lên mặt Harry khiến con tim cậu cũng rung động theo.

“Harry. Potter! Tan học ở lại dọn dẹp phòng học, Gryffindor trừ năm điểm!” Giáo sư hiển nhiên cho rằng Harry đã thất thần trong khi bị giáo huấn. Khi bên Nhà Slytherin truyền đến tiếng cười nhạo, Harry mới lấy lại tinh thần, được rồi, có lẽ việc này cũng không tồi, hiếm khi không thèm để ý đến giọng cười xấu xa của Malfoy.

 

Dưới ánh mắt lo lắng của Ron và Hermione, Harry dọn xong sách vở, hít sâu một hơi đi đến bàn giáo viên. Thế nhưng Snape đang bận phê chữa đống bài tập của học sinh, đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ nói: “Hiện tại mau dọn sạch sẽ chỗ trò vừa phá hỏng, rồi đem dược liệu đặt vào ngăn kéo của chúng.”

Harry có chút thất vọng, nhưng vẫn dựa theo lời người đàn ông ấy mà làm, trong phòng yên lặng chỉ còn tiếng sửa chữa đồ vật cùng tiếng sột soạt của bút lông chim. Trong khi dọn dẹp, ánh mắt Harry thỉnh thoảng lại hướng đến người đàn ông bên bàn giáo viên, cầm lên lại buông xống chiếc khăn lau, cuối cùng dường như đã hạ quyết định, nhẹ nhàng tới gần người nọ. Snape vốn chẳng muốn để ý đến tên Potter lỗ mãng kia, nhưng tên nhóc ấy hôm nay tựa hồ đặc biệt không an phận, đừng tưởng rằng hắn không thấy việc Potter thường thường dùng loại ánh mắt muốn nói lại thôi mà nhìn hắn. Cơ hồ ngay khi Harry đi đến trước mặt hắn, Snape liền buông bút lông chim, vẻ mặt không chút biểu cảm mà nhìn tên Potter đang lo lắng bất an trước mắt.

Thằng nhóc trước mắt có mái đầu rối bù và gương mặt giống James. Potter đến sáu phần kia làm vẻ mặt của Snape suýt vặn vẹo, thằng bé mở to đôi mắt xanh lục giống y hệt như Lily, chết tiệt giống nhau y hệt, thân thể so với bạn cùng lứa lại càng lộ vẻ nhỏ xinh dưới ánh nhìn của mình mà rõ ràng có hơi co ro, cơ hồ nở một nụ cười trào phúng đầy thích ý: “Cậu Bé Vàng vĩ đại làm xong việc của mình rồi? Hay là muốn biện bạch điều gì cho chuyện này?” Hắn thừa nhận mình cố ý, mỗi lần chỉ cần châm biếm là hắn có thể nhìn thấy nỗi căm hận không hề che dấu trên khuôn mặt tương tự kẻ kia, làm cơn đau xót trong lòng hắn dịu đi chút ít, nhưng thằng bé kia hôm nay tựa hồ khác xa ngày thường.

Harry khó chịu nghe xong câu châm biếm như thói quen ngày thường của hắn, cố gắng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt mang theo chút kinh ngạc kia mà nghiêm túc nói: “Thực xin lỗi! Cho tới nay đều vô cùng xin lỗi!”

Harry thề rằng sau khi nói xong những lời này cậu thấy Snape lui ra sau một bước nhỏ, trong mắt hiện vẻ bối rối. Chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Sau đó Snape cứ như đã nghe thấy điều gì đó khiến người ta tức giận mà đề cao thanh âm: “Ha! Ta nghe được gì đây? Cậu Bé Vàng xin lỗi một lão dơi già đầu đầy dầu? Xin lỗi, thứ cho ta không thể nhận.” Nói xong còn tao nhã làm lễ, rồi cầm xấp bài tập vòng qua Harry.

Không, không thể để cho ông ấy rời đi! Harry theo phản xạ mà xoay người ôm lấy tấm lưng của con người đằng trước: “Không, giáo sư, giáo sư Snape, cho tới nay thật sự thực sự xin lỗi thầy, xin lỗi thầy!” Harry không ngừng lặp đi lặp lại câu nói ấy, nước mắt rơi trên tấm lưng cứng ngắc nọ. Không biết qua bao lâu, động tĩnh nơi trước ngực khiến Harry tựa hồ ý thức được bản thân đang làm những gì.

“Cậu Potter, nếu không có việc gì, mời trò bỏ tay ra khỏi người ta.”

Harry lập tức buông tay hơn nữa còn lui ra sau hai bước. Trời ạ! Cậu đã làm gì thế này? Snape sẽ giết cậu mất. Harry cứng ngắc nhìn Snape xoay người qua bắn ánh mắt trống rỗng về phía cậu: “Harry. Potter, mặc kệ trò vì sao mà nghĩ thế này, mời trò lập tức bình thường lại cho ta, trò không việc gì phải xin lỗi Severus. Snape ta cả, cứ căm hận ta chán ghét ta như trước đi, đừng dùng gương mặt đó của trò mà xin lỗi ta!”

Snape nhìn gương mặt đau thương lúng túng trước mắt, trong lòng phút chốc dao động, đó là con trai của Lily. Thế nhưng! Cũng là con của Potter. Hận hắn đi, hết thảy đều là tội của hắn. Có lẽ đã có ai đó nói này nói nọ với Potter.

Ánh mắt của Snape trở nên nguy hiểm, Amy. Clinton. Chán ghét bĩu môi, bỏ lại Harry nhanh chóng ra ngoài. Mà Harry, bởi vì ánh mắt chán ghét của Snape trước khi rời đi kia, gần như tuyệt vọng. Là vì khuôn mặt này sao? Khuôn mặt ngày thường khiến cậu thỏa mản vì giống cha mình, lúc này đây lại làm Harry hận không thể xoá bỏ. Thất hồn lạc phách mà cất bước, phải ha, là con trai của đối thủ, nên chán ghét cậu là phải rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.