Đương V Đại Ngận Tân Khổ
(Làm V đại mệt mỏi quá)
048 | Hogsmeade
“Đừng có mơ, tôi tuyệt đối không đồng ý!” Nghe xong lời đề nghị của Sheryl, Abraxas lắc đầu như đánh trống chầu.
“Đây chỉ là phương án dự phòng, dù sao chúng ta tuyệt đối không thể để Riddle rời khỏi Thế Giới Phù Thủy.” Sheryl nằm xuống, “Đi một bước tính một bước, giờ thì ngủ đi, may mắn ngày mai là thứ bảy.” Xem ra về sau nửa đêm ra ngoài lêu bêu cũng phải chọn giờ giấc.
“Ừ...” Quý tộc bạch kim cũng hiểu được nên đi ngủ, nhưng sự hưng phấn trong lòng khiến thần kinh cậu không ngừng tung tăng. “Sheryl, dựa theo mấy lời hôm nay của Riddle và Key, ra vẻ như Gryffindor và Slytherin có chút...” Abraxas không biết phải nói gì nên tìm đề tài để nói.
“Có gì lạ chứ, nếu cậu đọc tạp chí của tuần này, cậu sẽ phát hiện bốn nhà sáng lập đã xuyên qua thời không, đồng thời Slytherin đang chơi sư sinh luyến với Merlin... Chuyện bé xé ra to, ngủ đi.” Sheryl mệt lả rồi.
“Được rồi...”
Trình độ kháng lôi đối với bát quái của học sinh Hogwarts tập thể tăng lên, công lao của tiểu thư Pomona trung hậu thành thật, ôn nhu đáng yêu thật là không nhỏ.
Không biết là một đêm không mộng hay là một đêm mộng đẹp, dù sao bốn người ngủ li bì suốt cả ngày thứ hai, Thomas đến buổi trưa vốn đã dậy, có lòng tốt đi gọi Riddle ăn cơm, bị Riddle ngủ chưa được mấy giờ cho một cái Stupefy ngủ tiếp... (Khổ thân thằng bé.)
Được rồi, nói thẳng nhé, giờ giấc bọn họ rời giường khác nhau, giờ giấc ăn cơm cũng khác nhau, một nhóm thì vội vàng làm bài tập, một nhóm thì đi xử lý tang vật, tuy rằng Abraxas có tâm đi tìm, nhưng Riddle quấn quýt mình còn nhỏ đã chân đạp hai thuyền, đồng thời chuyên ăn cỏ gần hang cố ý muốn tránh... quả thật là rất dễ, dù sao kỷ lục huy hoàng nhất của cậu là né tránh hơn nửa Slytherin gần cả học kỳ.
“Cả ngày hôm nay không gặp được cậu ấy...”
“Chuẩn xác mà nói là bắt đầu từ năm giờ chiều.” Sheryl đá xéo Abraxas, lúc bọn họ dậy đã trực tiếp ăn tối luôn, giờ mới 9 giờ khuya, Hogwarts to như thế, muốn tìm được một người cũng không dễ, “Cậu đừng quên cậu ấy là người thừa kế của Slytherin, hiện tại hoàn toàn có thể giải thích vì sao cậu ấy biết nhiều bí đạo như vậy.”
“Nếu là cậu ấy xấu hổ, cố ý né tránh không để ý tới tôi thì làm sao?” Abr, cậu văn nghệ hả.
“Không đâu, cậu ta chưa hoàn thiện cái dây thần kinh xấu hổ ấy đâu.” Sheryl quả quyết khẳng định, Abraxas thở phào, “Nếu cậu ấy muốn né tránh sẽ không làm lơ cậu, mà là dùng hành động tự cho là siêu cao, nói cho cậu biết những chuyện xảy ra hôm qua đều là ảo giác.”
“Hừ, ngày mai là ngày đi Hogsmeade, ở đó không có nhiều bí đạo đâu.” Thiếu gia Malfoy đi gọi các Slytherin chuẩn bị bắt người.
“Tùy cậu...” Nhưng ngày mai Riddle hẳn sẽ xuất hiện, Hogsmeade là chuyến đi mỗi tháng một lần, tháng trước bọn họ vốn nên được đi, kết quả đổ mưa... Được rồi, đổ mưa không phải chuyện gì to tát, nhưng một vị người thừa kế ngủ quên lải nhải lần đầu ra ngoài chơi còn dính lời nguyền gặp mưa thì rất không hoa lệ, khiến các năm thứ ba ăn theo thủ tịch rúc ở trong hầm đánh mạt chược cả ngày.
...
“Riddle, ngày mai cậu sẽ đi Hogsmeade chứ?” Thomas nhìn Riddle nghẹn lời hồi lâu, nghe Sheryl nói hai người có lẽ có chút tiến triển, cậu cũng biết Abraxas đang tìm Riddle, nhưng từ lúc không cần che giấu chuyện mình là người thừa kế, tên này thậm chí không thèm chơi trò xuất quỷ nhập thần, cũng không cần ra khỏi phòng, tê tê hai cái với bức tường, nhà hàng, phòng tắm, thư viện, phòng độc dược, phòng thí nghiệm luyện kim, muốn gì có đó, tất cả còn là cất chứa tư nhân chất lượng cao. Cho dù muốn ngắm cảnh, căn hầm ở dưới đáy hồ này cũng có thể làm ra cho Riddle một cánh cửa sổ có thể mở, không khí tươi mát, thông ra vị trí cao nhất của Hogwarts. Abraxas thật đúng là gánh nặng đường xa mà.
“Ừ, sẽ.” Cậu đâu biết được các Slytherin ấy cứng nhắc đến độ thủ tịch không đi, bọn họ cũng không đi.
“Vậy...” Thomas giãy dụa giữa hỏi và không hỏi.
“Nói!” Riddle nhướng mày, chậc chậc, đây là khí thế~
“Cậu có thích Abraxas không?” Nói xong cũng bồn chồn, tiêu rồi, cậu có thể bị đuổi ra khỏi căn phòng ngủ siêu sang trọng này không? “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi...”
“Tôi không biết.” Riddle sảng khoái trả lời, “Tôi không biết nó có tính là yêu hay không, cũng không biết liệu mình có phải chỉ thích cậu ấy thôi hay không, càng không biết tương lai tôi có thể nhường nhịn Abraxas đến mức nào... cũng không biết, hai người họ sẽ nghĩ gì khi biết tôi để bọn họ vào lòng... Cho nên! Tôi quyết định, ở trước khi tốt nghiệp, tuyệt đối không suy nghĩ những vấn đề này! Yêu sớm là sai!”
“Còn một người nữa là ai?” Khựng lại bộ não choáng váng Thomas quyết định trước hỏi rõ từng cái, về phần nhường nhịn gì đấy chờ lát nữa hẳn hỏi, sau đó Riddle như là không nghe được câu hỏi này vậy, hít một hơi thật sâu.
“Nói ra quả nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều, cám ơn cậu Thomas.” Nở một nụ cười yêu nghiệt điên đảo chúng sinh với Thomas, rồi giơ đũa phép “Obliviate.”
Pháp thuật thần kỳ thế đấy.
...
“Slytherin tập hợp.” Ngày thứ hai, các tiểu phù thuỷ tổ chức đi Hogsmeade bất đắc dĩ phát hiện, soái ca của Slytherin lại bắt đầu bày trò.
Hiện tại khẳng định không có nghề hướng dẫn du lịch, nhưng Riddle lại thấy rất thú vị, các bé khi đi chơi xuân tay nắm tay, nhìn lá cờ Slytherin to đùng lơ lửng bên cạnh, dấu hiệu lộng lẫy ấy, sợi vải đắt tiền ấy, cậu vất vả lắm mới làm ra được, đồ cổ chánh tông đó! Không cần gió cũng có thể tự bay, con rắn phía trên như sống lại vậy, ngầu!
“Trò Riddle.” Nhìn, mỗi khi hứng lên cao nhất sẽ có kẻ tới dập.
“Chào giáo sư Dumbledore.”
“Trò làm vậy có tí... trở ngại đến những bạn học khác, mà còn đến Hogsmeade rồi sẽ khiến mọi người không chơi được tận hứng.” Dumbledore thoả mãn nhìn bầy rắn mặc dù mê tít lá cờ uy phong kia, nhưng nghe xong lời ông nói vẻ mặt đều lộ ra sự đồng ý, dù sao hoạt động tự do thú vị hơn hoạt động tập thể nhiều.
“Ể? Em đâu có tính dựng nó lên hoài đâu, chỉ là thấy Gryffindor có một dấu hiệu tiêu điểm, nên mới lấy ra khoe khoang tí thôi mà.” Các Slytherin lén lút nhìn dấu hiệu tiêu điểm của Gryffindor -- Hagrid, cậu ta đang cùng mấy năm dưới hâm mộ nhìn năm trên.
“Lá cờ đẹp quá, có thể...”
“Không thể.”
“Trò Riddle, ta còn chưa nói gì mà.”
“Đây là cờ của Slytherin, em bỏ tiền ra làm vậy là của em, em nói không cho là không cho.” Không hổ là đồ cổ, tiền làm một lá cờ này bằng hai ba lần làm cái hộp ảnh. “Nếu giáo sư Dumbledore đòi, em chỉ có thể hủy nó...” Dù sao ở trong phòng còn mấy cái nữa. Riddle ai oán nhìn Dumbledore, ánh mắt tràn đầy lên án, thầy dĩ nhiên bức em làm ra quyết định cực kỳ tàn ác như vậy.
“Thấy chưa, tôi đã nói khả năng hành động của cậu ấy là đăng phong tạo cực mà.” Sheryl an ủi Abraxas buồn bực vì sáng nay thấy Riddle không khác với ngày thường bao nhiêu.
“Trò Riddle, hình như có thành kiến với ta.”
“Không không không, sao có thể chứ, chẳng qua một học sinh không biết cự lại với giáo sư, không phải là một học sinh giỏi, một cuộc đời chưa từng chống đối với thượng cấp là một cuộc đời không hoàn mỹ. Giáo sư vì tiếp xúc nhiều với em, nên mới có lỗi giác em đang ghim thầy đấy, kỳ thực mỗi một vị giáo sư đều là đối tượng của em.”
“Em thấy vậy đáng kiêu ngạo lắm à?”
“Vâng, em là Slytherin âm hiểm giả dối đê tiện vô sỉ tà ác hung tợn mà ~” Riddle kéo dài giọng, bầy rắn ở phía sau buồn cười, “Bọn em phải đi rồi, gặp lại nhé giáo sư.”
...
“Riddle, cậu không cảm thấy hôm nay cậu hưng phấn lắm à?” Sheryl chỉ Riddle và Dumbledore, thường ngày luôn âm thầm lặng lẽ, sao hôm nay trực tiếp vậy?
“Hưng phấn là Dumbledore.” Riddle làm lơ ám chỉ của Sheryl, “Nếu là thường ngày, ổng hiếu kỳ với lá cờ này, sẽ ôi ha hả ~ đi tới, bọn nhỏ, các trò rất có sáng ý, lá cờ này sặc sỡ cỡ nào, có thể cho lão già như ta mở rộng tầm mắt hay gì gì đó, mà không phải là vừa lên sân khấu đã bảo tôi trở ngại đồng học.”
“Có phải là vì truyện cổ tích.” Abraxas bu lại, ám chỉ Gellert.
“Hẳn không phải... Tôi tuyệt đối không cho phép tro tàn lại cháy, lát nữa về viết thư hỏi thử xem.” Cậu phải nói cho Grind, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, đặc biệt khi nhúm cỏ kia còn là cỏ Đoạn Tràng.
“Tôi quả thật là xen vào chuyện của người khác mà.” Sheryl bất mãn, cổ tích gì đó rõ ràng là ám hiệu, cậu không biết thì thôi, nhưng hai người này tán gẫu hăng say như thế, uổng cho cậu trước còn tính giúp.
“Chuyện của người khác? Chuyện của người nào?” Thomas thoải mái quên hết tất cả.
“......”
“Xem ra người thừa kế vĩ đại của chúng ta... Không chỉ thần thông quảng đại ở địa bàn của mình đâu.” Sheryl khô cằn nói một câu, sau đó nhìn Abraxas.
“Sao cậu ta làm được?” Abraxas chớp mắt.
“Các cậu đứng đó làm gì thế?” Thomas chạy đến phía trước rồi lộn về, “Riddle đâu?”
Abraxas và Sheryl nhìn mái tóc không biết từ lúc nào đã biến thành màu đen của Thomas lặng lẽ cạn lời...
Kế tiếp rất nhiều người thấy được một trận bạo lực bên đường, xét thấy kẻ thi bạo và người bị hại là cùng học viện... thôi kệ đi...
...
Quán Đầu Heo...
Một học sinh Slytherin quang minh chính đại bước vào quán bar dẫn tới sự chú ý của mọi người, thông thường các học sinh sẽ tới Ba Cây Chổi, mà không phải quán Đầu Heo vừa thối vừa lạnh lại cổ quái này, nhất là các Slytherin, các quý tộc cho dù hiếu kỳ cũng sẽ bọc mình kín từ đầu đến chân, rồi lén lút xuất hiện.
Người này đương nhiên là Riddle, vốn cậu định tùy tiện dạo một vòng quanh Hogsmeade, nhưng Abraxas bên cạnh khiến cậu thấy ái ngại, được rồi, mới một ngày thôi, nỗi lòng của cậu chưa điều chỉnh lại, vì thế nên dùng một kế nhỏ, tới quán Đầu Heo bọn họ tuyệt đối sẽ không tới này.
【 Chậc chậc, đây là em trai của Dumbledore à, quả nhiên, ngoại trừ đôi mắt còn lại khác xa. 】
“Một ly nước cam.”
“Không có.” Giọng nói hằn học, khó trách khách khứa của ông ít thấy thương.
“Nước chanh.”
“Không có.” Thổi râu trợn mắt.
“Nước dưa hấu.”
“Không có.” Sắp rút đũa phép ra rồi kìa.
............
“Được rồi, tôi nhường cuối cùng đấy, nước bí đỏ, chỉ mong mùi vị ở chỗ ông không tệ như Hogwarts~”
“Không có! Không có! Không có!”
“Tuy rằng câu này rất tục, nhưng tôi vẫn phải nói, không có gì cả mà còn dám mở quán bar à...”
“Tiểu quỷ, chỗ của ta là quán bar, không phải tiệm nước trái cây.”
“Người biết thưởng thức đều biết quán bar cũng có bán cái này, ai... Nếu chỗ của ông đặc biệt như thế, vậy một ly Whiskey.” Riddle bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, người em trai này quá bướng bỉnh.
“Ta không bán rượu cho một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh.” Từ trên nhìn xuống liếc Riddle, hừ một tiếng đầy vẻ khinh bỉ.
“Ông cũng không có dán tấm bảng cấm vị thành niên vào ở cửa, chậc chậc, dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn tôi, khó trách, ông có yêu thích thế à, nói cho ông biết nhé ~ tôi không bán nghệ cũng không bán thân. Vũ lực ép buộc cũng không uy hiếp được tấm lòng kiên trinh của tôi đâu, kỳ thực tôi không ngại có một cuộc gặp gỡ lãng mạn như trong truyền thuyết, nhưng một là, chỗ của ông lãng mạn không nổi, hai là ông không phải nữ, ba là, ông đã già như giáo sư Dumbledore, bốn là, bề ngoài của ông quá xấu, nếu ông cỡ được như nhà Malfoy vậy cho dù là già tí, cố gắng theo đuổi tôi một tí, tôi vẫn có thể suy nghĩ để ông làm dự bị thứ 200.” Mọi người chung quanh đều trợn mắt hốc mồm nhìn vị thiếu niên đùa giỡn ông chủ (hẳn xem như là đùa giỡn), rồi nhìn lại ông chủ mặt đã nửa xanh nửa tím, Merlin phù hộ...
“Nhóc...” Aberforth vừa rút ra đũa phép thì đã phát hiện mình không động đậy được. Thiếu niên đối diện đang cười hì hì nhìn mình.
“Cụ à, đừng nói tôi không kính lão, thời đại khác nhau, cậy già lên mặt là không được đâu, bùa chú quanh đi quẩn lại chỉ có mấy cái thôi, thân thủ linh hoạt mới là vương đạo.” Tự động xoay người ra sau quầy, cầm lấy cái ly nhìn bên trái, lại nhìn bên phải. Kế nhìn cái thùng đựng bia.
“Quy củ của Thế Giới Phù Thủy thật kỳ quái, dĩ nhiên có thể bán bia cho con nít.” Nhìn sự náo nhiệt xung quanh, “Chư vị... còn có chuyện gì không?”
Riddle thất vọng nhìn bọn người ăn diện kỳ quái nhanh chóng quay lưng lại hoặc là tự tán gẫu với nhau, hoặc là dứt khoát bỏ đi -- theo kiểu không trả tiền ấy. Mất hứng, còn chờ có người đứng ra khiêu khích đây nè, bọn người này thiếu ý thức xung động của Gryffindor.
Không có chuyện để kiếm, Riddle bỏ thêm cho ông chủ mấy cái bùa trói chặt. Cầm lấy ly... Nhíu mày, cái ly này đã xài bao lâu rồi mới dơ thành vậy? Em trai lão D có thật là luôn lau nó không? Nhìn cái khăn lau cũng dơ không kém, Merlin phù hộ, năm mươi năm sau khi Cứu Thế Chủ tới cửa xin ông đừng xài tiếp cái khăn này đấy.
Vung đũa phép đổi cho mình một cái ly xinh đẹp, rót bia, ngồi xuống, tán gẫu với em trai lão D.
“Nếu Thế Giới Phù Thủy có cục vệ sinh, chỗ đầu tiên bị niêm phong là chỗ ông đấy, chỗ thứ hai phỏng chừng là Quán Cái Vạc Lủng, chỉ tiêu vệ sinh ở đó chỉ thiếu mỗi thiết bị biến chất, mã ngoài thì rõ ràng là công trình nguy hiểm. Ôi ~ ông trời của tôi ơi, tôi tưởng rằng chỉ có bia là tệ thôi cơ đấy, chỗ của ông cả cái ly đựng Whiskey cũng... Well well, sau này ISO9002 sao ông qua được hử~” ISO9002 là tiêu chuẩn chất lượng mà Riddle, cục vệ sinh không quản cái này.
“Có lẽ ông bị kích thích gì đấy mới rúc ở đây, nản lòng thoái chí mở một căn tiệm khác loại trông mong có thể tập trung được vô số tội phạm trái pháp luật, sau đó cho Bộ Pháp Thuật một cái cớ giam ông? Merlin ơi, một sự si tình cỡ nào, đừng trừng tôi, ngoại trừ vết thương tình ra còn có gì có thể khiến ông tiều tụy như thế.” Riddle vừa nói vừa bổ sung thêm pháp thuật, đối phương tốt xấu là em trai lão D.
“Kỳ thực... tôi cũng có phiền não về tình cảm...” Riddle đột nhiên hạ giọng khiến những người chưa đi dựng lỗ tai lên... Hôm nay thật thú vị. “Người thích tôi nhiều lắm, người tôi thích cũng nhiều lắm, tôi nên làm gì bây giờ... Tôi là một người chung tình mà~” Phía sau vang lên cả đống tiếng thân người ôm lấy mặt đất, xét thấy sàn nhà của quán Đầu Heo chẳng sạch sẽ gì cho mấy, bụi tung đầy trời.
Riddle nhíu mày, cậu có phải đã chọn sai chỗ để tâm sự rồi không? Hay là tới Rừng Cấm tìm Sherlock, Sherlock vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ, còn không biết nói, tuyệt đối không kể phiền não của cậu cho người khác nghe, đồng thời sẽ không nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn giết người này.
“Được rồi được rồi, tôi đi đây, tôi chỉ biết mà, tuổi tác chênh lệch sẽ có sự khác nhau, không thể cảm nhận được sự phiền não của giới trẻ. Nếu không phải trong trường đồn rằng ông là tình nhân của giáo sư Dumbledore, tôi đâu có rảnh mà tới ngắm ông chứ, không phù hợp với thưởng thức của Slytherin tí nào.” Ơ này cậu hình như đã quên nguồn gốc của lời đồn.
Riddle rất ư là phong độ đứng lên ném mấy đồng Sickles, phất tay áo, để lại một đống quai hàm, không vướng bận gì cả.
“Slytherin đáng chết! Đừng để ta nhìn thấy nhóc nữa đấy!!!!” Hơi của em trai lão D đủ ế nhỉ.
...
“Đột nhiên thấy tâm tình tốt hơn nhiều rồi.” Riddle rất vui vẻ, niềm vui của mình quả nhiên phải thành lập trên sự thống khổ của người khác. “Ể?” Trong một góc khuất, Riddle nhìn thấy một cái bóng lén lén lút lút.
“Cái dáng người này lén lút cho ai xem.” Vừa nhìn đã biết là Ruber? Hagrid. Năm thứ nhất đã lẻn tới đây không hổ là Gryffindor, cũng may mới năm thứ nhất, chiều cao đã xấp xỉ với năm thứ sáu, thứ bảy, về sau thì khó nói. “Đang ôm nhất định là vật phẩm vi phạm nội quy.” Riddle liếc trắng, nội quy đó đã lên đài, Hagrid cũng không phụ sự mong đợi của mọi người trừ không ít điểm cho Gryffindor, bạn cùng phòng của cậu ta không chịu nổi ba cái mùi ngày càng quái lạ, lông, phân và nước tiểu, còn có chất nhầy thường hay xuất hiện của động vật. Bọn họ càng bài xích Hagrid, Hagrid càng muốn tìm được sự an bình và an ủi từ chỗ lũ động vật không bài xích và kỳ thị mình.
Tuần hoàn ác tính...
Riddle xoay người tới Ba Cây Chổi kiếm chút đồ uống, mặc kệ cậu ta mang cái gì về, chỉ cần không chọc cậu, năm thứ ba mới lén nuôi Acromantula, giờ là năm thứ nhất hẳn không quá đáng lắm.
...