[Harry Potter] Đương V Đại Ngận Tân Khổ

Chương 34: Chương 34: Phân tích




Đương V Đại Ngận Tân Khổ

(Làm V đại mệt mỏi quá)

034 | Phân tích

“Nhóc thật là tham đấy...” Lão Dark Lord nhìn Muggle cảm động rối tinh rối mù bên cạnh, ánh mắt cưng chiều ôn nhu ấy, khiến lão Dark Lord ao ước, Albus chưa từng nhìn ông như thế, bọn họ là bình đẳng, giữa bọn họ có là hiểu nhau, kính nể, ăn ý... “Cho dù nhóc có thời gian, ta cũng không có!”

“Thế Giới Phù Thủy không chỉ mình ông có năng lực... lại nói tôi không cho rằng có chuyện gì là tiền không làm được.” Saga lập tức giúp người trong lòng phản kích, Riddle có tâm này là được. Biết được địa vị của mình trong lòng em ấy, kết quả này khiến Saga thoả mãn. Người gặp chuyện vui, IQ và lực công kích cũng nhân lên.

“Luyện kim thuật là được.” Thiên phú bùa chú của cậu không tồi, chờ khai giảng rồi phải nhớ chú ý viện trưởng Ravenclaw tương lai Fillius? Flitwick, năm nay Slytherin làm ầm ĩ quá, cậu quên béng các giáo sư tương lai, cả Minerva? McGonnagal cũng không kịp chào hỏi, ngoại trừ Pomona, không thông đồng được cái nào cả. Lấy tư chất của mình, tương lai nhất định sẽ sánh vai với Dumbledore, cũng tức là không thua lão Dark Lord, trước khi thư viện Hogwarts không còn cách thỏa mãn cậu, cậu không cần phụ trợ nào thêm nữa.

Về phần độc dược, đồ chơi này quá khảo nghiệm thiên phú, nhưng cậu có một bí mật hiện tại không ai hay biết. Chính là con trai của tiểu thư nhà Prince sẽ nhập học vào sang năm, bậc thầy độc dược duy nhất đã được chứng thực thương hiệu trong thế giới JKR! Hơn nữa bản thân Eileen? Prince cũng là thiên tài độc dược đặc biệt ưu tú.

Cho nên thiên môn luyện kim thuật mới là thứ cậu cần.

“Nhóc không định luyện chế hòn đá Phù Thủy đấy chứ...” Lão Dark Lord khinh thường, “Trên thế giới này chỉ có Nicolas? Flamel có thể làm được, hơn nữa luyện chế hòn đá Phù Thủy là cần...”

“Mạng người.” Thật bất ngờ, trả lời là Saga.

“Sao cậu biết?” Lão Dark Lord bật dậy, dùng áp lực đè lấy Saga, Riddle dùng áp lực chống lại, cộng thêm Saga là người trường kỳ đứng trên ngôi cao, trong lúc nhất thời không bị xấu mặt.

“Ở Thế Giới Muggle, đó là cổ tích ai ai cũng biết.” Kỳ thực là Riddle nói cho anh, câu truyện cổ tích tên là Giả Kim Thuật Sư. (Là Fullmetal Alchemist!)

“Hể?” Ai ai cũng biết? Vậy phù thuỷ bọn họ còn xem nó là cơ mật tối cao, lấp la lấp liếm làm gì?

“Ạch... ở chỗ Muggle cũng có cổ tích liên quan tới phù thuỷ, ví dụ như, nữ phù thuỷ vì nhan sắc sẽ ăn con nít gì đấy, ha... ha...” Cười gượng hai tiếng, lén đá Saga một cái, đừng nói bậy.

“Đúng vậy, ở chỗ Muggle muốn trường sinh bất lão phải hiến tế rất nhiều mạng người, giờ có chiến tranh, đợi nó kết thúc, nói không chừng tôi có thể sang Phi Châu mò được mấy vạn công nhân.”

“Nào dễ như vậy!” Lão Dark Lord trừng Bố Già mafia vừa mở miệng ra là mấy vạn người, “Thật không ngờ cổ tích của Muggle có tính ăn khớp như vậy. Luyện kim thuật là ngành học rất thiên môn, nhóc xác định ta biết?”

“Không biết thì đổi cái khác.” Riddle lau mồ hôi, không làm rõ thân phận của lão Dark Lord hình như cậu rất bị thiệt.

“Vậy... ta có chỗ tốt gì?”

“Tôi giúp ông làm hòa với tình nhân già của ông được chứ?” Tốt xấu hai ông là CP, tác hợp nhân duyên cũng là công đức. “Ạch... tôi chỉ nói thôi.” Đổi giọng nhanh như vậy là vì lão Dark Lord đã bắt đầu nổi áp.

“Anh ra ngoài!” Nói với Saga.

Trong vòng một ngày bị áp hai lần Saga đang tính nổi giận, đã bị Riddle đẩy ra ngoài... “Tha thứ cho người ta đi, chừng ấy tuổi rồi, nhắc tới ba cái chuyện yêu đương đương nhiên sẽ xấu hổ.”

...

“Lần sau có nói nhớ nhỏ giọng tí.” Gellert lạnh buốt hăm he Riddle.

“Ông có dùng Eavesdropping Charm không đấy?” Cậu rõ ràng đã nói rất nhỏ rồi mà.

“Tên ta là Gellert? Grindelwald.”

“...” Riddle đang nghĩ vì sao câu chuyện lại đột nhiên rẽ ngoặt.

“Người yêu của ta là Albus? Dumbledore, nhóc nói thử xem làm cách nào để chúng ta giải hòa!” Giận, thì ra để ý cái này, đây cũng quả thật là nghịch lân của ông ta.

“Ôi... thôi cho nợ đi, dù sao điểm mấu chốt của tôi ông đã rõ.” Người ta là Dark Lord muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, ngoại trừ mỹ nhân không gì không có, Riddle chỉ có thể dùng nhân tình ghi nợ để làm lợi thế bắt mồi.

“Chỉ cần Albus ở đây, ta sẽ không phát triển tới Anh, ta không muốn quấy rầy Arianna, cô bé đáng thương ấy.” Gellert hiu quạnh vuốt cây đũa phép Trưởng Lão trong tay.

“Người ông yêu thật không phải là Arianna? Dumbledore à?”

“Câm miệng!”

...

“Ông tài thật đấy, tôi chưa từng thấy Riddle nghiêm túc như vậy...” Saga thở dài nhìn Riddle vùi đầu chép công thức luyện kim. “Em ấy quá thông minh, học cái gì cũng chỉ cần đạt yêu cầu, không chịu học sâu hơn.”

“Cậu cho rằng hiện tại không phải à?” Gellert uống cà phê, vung đũa phép, trong thư phòng truyền tới tiếng kêu thảm của Riddle. “Nó chịu vì cậu làm chuyện mình không thích, cậu còn che giấu tâm tư?”

Hữu nghị giữa những người đàn ông kỳ quái vậy đấy, Saga biết chuyện tình bi thảm của Gellert rồi thái độ hòa hoãn hơn, Gellert thấy Saga đau khổ vì yêu, cũng không châm chọc anh, Muggle dài Muggle ngắn nữa. Đôi bên dịu lại, cộng thêm Riddle rốt cuộc trở thành đồ đệ của Gellert, hai người lại làm nghề giống nhau (= =), bình thường thậm chí còn giúp nhau giải quyết những nan đề đối phương gặp được, ví dụ như Gellert cảm thấy cách Saga chui vào bộ máy chính phủ rất tài, mà Saga cảm thấy thủ đoạn ngự hạ của Gellert đáng giá tham khảo, vì vậy cảm tình của bọn họ trái lại ấm lên rất nhanh, có xu thế xưng huynh gọi đệ.

“Tôi nói này... ông không đi thử thật à?”

“Hửm?”

“Thì là Dumbledore đấy, tuy rằng xưa nay chỉ cần giang sơn không cần mỹ nhân chiếm đa số, nhưng chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn cũng không phải không có.” Chỉ mình.

“Ta và Albus, không phải chỉ có vấn đề đó.”

“Đúng vậy, ở giữa còn có mối tử thù của em gái nữa.” Riddle ra khỏi thư phòng, bề ngoài rất chật vật, ném một món đồ cho Gellert, “Nhìn xem.”

“Tuy rằng hỏng bét, nhưng ta không thể không bội phục thiên phú của nhóc.” Ra hiệu cho Riddle ngồi xuống, giờ là giờ nghỉ. “Ta và Albus không thể quay trở lại, hai người đừng làm thái giám nữa.”

“Là hoàng đế không vội thái giám vội, không biết thì nín giùm cái.” Đá xéo ông ta, “Còn không phải hy vọng cuộc sống tuổi già của ông có thể hạnh phúc, không cần hở ra là thấy khuôn mặt khổ qua này, y như oán nam đội mồ sống dậy vậy, mà tôi và Saga còn là người chia rẽ hai ông nữa.”

“Khi chúng ta chia tay hai người còn chưa sinh ra đâu.”

“Bớt cậy già lên mặt đi, thời buổi hiện đại quan niệm tình yêu là nhiệt tình, ông đã thất tình lâu rồi!”

“Được rồi được rồi, giờ lại đến lượt hai người cãi nhau.” Saga hoà giải, “Nhưng Grind à, tôi cũng cảm thấy quan niệm tình yêu của ông có vấn đề đấy...” Bọn họ đều gọi Gellert là Grind, một là vì gọi tên rất thân mật, hai là vì, đặc biệt là Riddle, nếu ở trường mà lỡ nói lộ ra hết là đâm thủng trời.

“Ể?” Lần này kinh ngạc không riêng là Gellert, còn có Riddle, đó là CP mà, có thể có vấn đề gì?

“Ông luôn nói Dumbledore ưu tú thế này thế kia, hai ông năm đó chí thú hợp nhau ra sao, xứng đôi cỡ nào, những ngày cùng nhau nghiên cứu cùng nhau thất bại vui vẻ biết nhường nào...”

“Hai người ưu tú hấp dẫn lẫn nhau có gì không đúng à?” Lời của Riddle trái lại khiến Gellert ngoài ý muốn, tên nhóc còn có thể nói tiếng người?

“Có lẽ là anh lầm lẫn, vì theo anh thấy... nếu Grind thật sự yêu ông ta, Grind không nên chỉ nói điểm tốt của ông ta. Yêu một người, tất cả của người đó đều là hoàn mỹ, chỉ cần là người đó, trái tim sẽ biết nơi nó phải đi. Nguyện vọng của người đó giống như thần dụ, cho dù là khiếm khuyết cũng có thể làm anh cam nguyện khiến cả thế giới cùng điên cuồng.” Saga hữu ý vô ý nhìn Riddle, Riddle không chú ý thấy, Gellert lại có, nhưng lòng ông rất khó chịu, mặc cho ai bị phủ định cảm tình mình kiên trì nhiều năm cũng sẽ khó chịu.

“Được rồi, được rồi, cho dù lúc đầu ông yêu ông ta, hiện tại thì sao?” Saga hỏi một vấn đề khác, “Một sai lầm không biết là ai gây ra, các ông đã triệt để kết thúc, tình yêu của các ông cũng không có sự trung trinh vĩ đại với thời gian.”

“Saga nói nghe có vẻ nặng nề, ý kiến của tôi ngược lại với anh ấy, tôi cho rằng hai ông đều yêu đối phương, không nên vì cái chết của Arianna? Dumbledore mà chia tay, tôi đề nghị ông hiện tại hãy lao tới Hogwarts đóng gói phó hiệu trưởng của bọn tôi rồi mang đi ngay.” Saga từng gặp Dumbledore bĩu môi, 【 Lão ong mật mặc quần áo như cây kẹo ấy... 】

“Sự tồn tại của Arianna? Dumbledore là bi kịch, cái chết của cô ấy đối với gia đình Dumbledore mà nói là đau thương cũng là giải thoát, cô ấy bị dọa mà biến thành Squib, cô ấy là người bị hại, nhưng cũng vì thế mà cha cô ấy chết bệnh ở Azkaban, mẹ cô ấy chết dưới trận bạo động pháp thuật của chính cô ấy, là do cô ấy tự tay giết, những người anh ưu tú của cô ấy không thể thi triển tài hoa bị giam cầm ở thung lũng Godric, người anh cả bị lu mờ với thế nhân, người anh thứ bình thường thậm chí có dự định nghỉ học, cô ấy còn hại hai người anh của mình bất hòa...”

“Quả thật là bi kịch, nếu vậy xem ra khả năng cô ấy tự sát lớn hơn...” Saga xen miệng.

“Không, thần trí của Arianna không được... Đó không phải lỗi của cô ấy!”

“Một gia tộc vì sự bất công của quốc gia mà tính tạo phản, người con trai trưởng làm việc cho quốc gia vì quốc gia ấy và người em trai mình muốn bảo vệ, tự tay giết cả gia tộc, cũng khiến người em cho rằng mình nổi điên, quốc gia tuân theo lời hứa bồi dưỡng người em lớn lên, nhưng người em lại vì báo thù mà phản bội quốc gia, cuối cùng người em giết người anh, sau đó biết chân tướng, thống khổ chết trong tay người bạn tốt tới thay quốc gia giết kẻ phản bội.” Riddle kể ra phiên bản đơn giản hóa của nhà Uchiha trong Naruto.

“Bi kịch sở dĩ là bi kịch, vì bất kể làm thế nào, cũng không tránh được thương tổn. Thế nên tôi mới nói, chuyện năm đó có sai thì sao, biết là ai sai lại thế nào, là bản thân Arianna, hay là một trong ba người các ông, đã không còn ý nghĩ, quá khứ không thể chứng thực, 70 năm thời gian cũng khiến việc chứng thực mất đi ý nghĩa nên có. Then chốt là hai ông có bỏ xuống được không, Dumbledore luôn nói 【 Yêu, là sức mạnh vĩ đại nhất. 】, thế nên Grind à...”

“Nửa đoạn trước tôi đồng ý, chuyện năm đó sai cũng sai rồi, ông đã sám hối suốt 70 năm, người bình thường... cho dù là phù thuỷ cũng có rất nhiều người không sống được 70 năm. Nửa đoạn sau, tôi cho rằng, 70 năm cũng không thấy Dumbledore có tỏ vẻ gì, hiện tại còn đối lập với ông, tôi nghĩ ông ta đã không đáng để ông yêu.” Saga bỏ phiếu chống.

“Hai vị...” Gellert âm trầm đánh gãy hai người từ khuyên ông, biến thành thảo luận lại biến thành tranh luận, “Chuyện tình của ta có phải đặc sắc lắm không? Hửm?”

“Đặc sắc thì không đến mức, nhưng rất khiến người tỉnh ngộ, có muốn tôi tuyên truyền giúp ông không, khiến thủ hạ của tôi bình luận một phen, chỗ chúng tôi nhiều người.”

Thật là chủ ý hay... Riddle rất muốn vỗ tay cho Saga, nhưng xét thấy mình còn đang học tập với lão Dark Lord, cậu rất biết điều câm miệng, nhưng đôi mắt đã lóe sáng.

“Đi... làm thêm một cái dung khí nữa!” Chỉ huy Riddle.

Dưới chính sách cao áp, thiếu niên bi thương nghỉ ngơi được 10 phút vừa phục tùng mệnh lệnh vừa dùng tiếng Trung thì thầm 【 Ông đó nếu ở Trung Quốc nhất định là tại Nga Mi, họ Diệt Tuyệt! 】

“Bớt vui sướng khi người gặp họa đi, quá khứ của ta là sai lầm là bi kịch, mà cậu là mắt mở trừng trừng nhìn hiện tại và tương lai của mình biến thành bi kịch và sai lầm đấy!” Đây là với Saga.

“Cho dù... tôi muốn tiến thêm một bước... Cũng phải chờ em ấy lớn lên đã.” Saga ôn nhu nhìn Riddle vùi đầu loay hoay trong thư phòng. “Này, Grind ~ tôi đã gặp người đó của ông... Được rồi, là người đó của ông 70 năm trước, ông ta quả thật là... cực đoan hơn kẻ theo chủ nghĩa diệt tuyệt Muggle như ông nữa, tôi và kẻ ồn ào đòi tiêu diệt Muggle còn có thể hoà bình ngồi uống cà phê thảo luận vấn đề tình cảm, gặp kẻ theo chủ nghĩa bảo vệ Muggle lại cứ như gà chọi ấy, suýt nữa thôi là rút súng cho ông ta mấy phát rồi.”

“Ha hả...” Gellert cười rất thống khổ, “Saga, có một điểm cậu không nói sai, đó là thời gian đã ngăn cách chúng ta quá lâu rồi, nhưng ta dám cam đoan cho dù chúng ta không còn yêu nhau, người hiểu rõ Albus nhất cũng là ta, nếu ta cứ vậy mà đi gặp cậu ta, cậu ta sẽ dùng lý lẽ, dùng tình cảm, dùng tất cả thủ đoạn để giữ ta lại, sau đó tước đoạt vũ khí của ta, rồi đưa ta lên toà án chính nghĩa.” Gellert nhắm mắt, “Sở dĩ biết, là vì, nếu cậu ta tới gặp ta, ta cũng làm vậy, khác ở chỗ là ta sẽ giam cậu ta vào tòa thành của mình, ta là Dark Lord mà! Ai... chúng ta đều biết, ngăn cách giữa chúng ta đã là lý niệm và đối lập của cả Thế Giới Phù Thủy, nếu còn muốn giữ lại khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau ấy, một trận quyết đấu ngắn ngủi và mãi mãi không gặp nhau mới là kết cục tốt nhất.”

...

“Grind đâu?” Giày vò xong thành phẩm thứ hai, Riddle đi ra chỉ thấy một mình Saga.

“Vì kết cục mãi mãi không gặp nhau của ông ta, đi gặp Hitler rồi.” Saga không khách khí trả lời. Già rồi là già rồi, bề ngoài không già, đầu cũng đã mắc bệnh!

“Ai... vốn còn cho rằng tình yêu vĩ đại ấy có thể mang đi tai tinh trong cuộc đời em, kết quả Lương Sơn Bá vô tình, Mã Văn Tài vô ý!”

“Vậy thì Chúc Anh Đài đáng thương, em đồng ý nhận lời cầu hôn của Romeo này không?” Hôn mu bàn tay của Riddle, tư thế tiêu chuẩn.

“Ôi ~ Romeo ơi, Romeo, vì sao anh là Romeo... nếu anh là Juliet thì tốt biết mấy...” Riddle quay đầu lại rất phối hợp lên sân khấu...

“Chúc Anh Đài thân ái, xin hãy nói rõ ai là Juliet của em!” Giọng của Saga rất không tốt.

“Juliet thì không biết, Nữ Thần Vận Mệnh có một cái, Saga, làm cách nào lấy lòng một cô bé âm u, quái gở, vùi đầu vào học thuật, không biết cách ăn diện bản thân, suy nghĩ xơ cứng?”

“Hửm?” Ý gì?

“Không phải cái kiểu dỗ dành gặp dịp thì chơi thường ngày, cũng không phải muốn theo đuổi, em muốn khiến cô ấy trở thành bạn của em, bạn thôi, ỷ lại em như một người anh!” Cho nên mới hỏi anh, kiểu thường ngày cậu đã là cao thủ.

“Thuộc hạ được không?” Yêu cầu của Riddle rất phức tạp, Saga hơi bị đơ.

“Cũng được...” Riddle suy nghĩ, “Em cần tài hoa độc dược của cô ấy, tốt nhất là em nói gì cô ấy nghe nấy.” Điểm này quan hệ đến ngài giáo sư tương lai, nhất định phải tới tay. “Nói vậy trái lại khá giống thuộc hạ của anh, nói thử xem, em nên làm cách nào để tiếp cận cô ấy, mà không khéo quá hóa vụng?”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.