Đương V Đại Ngận Tân Khổ
(Làm V đại mệt mỏi quá)
039 | Quá khứ bị cắt đứt
Bị khăn trải bàn bọc lại kéo về Slytherin, Riddle bất đắc dĩ chỉnh lại quần áo, đơn giản cũng chỉ là kéo lại cổ áo, che lại vai và lưng, chân ngoan ngoãn rụt vào trong váy, ngồi nghiêm chỉnh, nếu không có hình xăm yêu mị trên mặt, cậu quả thật là danh môn thiên kim điển phạm.
“Sao cậu có thể mặc thành vậy!” Abraxas bùng nổ.
“Xấu à?” Cậu cảm thấy hiệu quả rất kinh diễm, nhưng nói không chừng thẩm mỹ Đông Tây chênh lệch, Riddle nhìn Pallas.
“Rất đẹp, đẹp đến độ sang năm tôi cũng muốn mặc như vậy, năm nay thì chỉ muốn đè cậu ra thôi.” Pallas nói lời thật.
“Nói thật nhé Riddle, cậu như vậy quả thật là mê ngã ngàn vạn, nhưng cậu không phát hiện ánh mắt của những người khác sao? Giờ thì không sao, ngộ nhỡ cục diện chính trị có gì thay đổi, cậu sẽ từ Slytherin âm hiểm giả dối, biến thành Slytherin âm hiểm giả dối, lấy sắc mê người, chuyên môn câu dẫn người khác lên giường. Tôi không hề lo lắng nếu hôm nay có mấy đôi tình nhân vì cậu mà chia tay, ngày mai lời đồn này sẽ bắt đầu.” Walburga? Black nói rất nghiêm trọng kỳ thực không khoa trương đến vậy, nam nữ phù thủy thường ngày si mê Riddle còn ít sao? Khi cái đẹp vượt trước giới hạn, nó đã không thể tạo nên bất kỳ lời chê trách gì. Walburga lén nhìn Abraxas, vừa nãy cậu ta thần tốc bắt người, khiến rất nhiều Slytherin ngửi ra mùi vị không bình thường. Sau đó xoát xoát đồng tình nhìn Malfoy. Lời này của Walburga cũng là nhắc tỉnh Malfoy.
“Ai ~ năng lực nhận phù thuỷ kém thật đấy.”
“......” Lời này là có ý gì?
“Tới tới, ai có máy ảnh, chụp giúp tôi hai tấm để tôi đi thay quần áo.”
“Không được, năm ngoái tôi bị bắt mặc cả ngày, bị người vừa sờ vừa nhéo, vì cái gì cậu được về sớm còn được cởi ra sớm!” Thomas bất mãn, một, bất mãn Riddle xinh đẹp hơn cậu, hai bất mãn đãi ngộ của Riddle tốt hơn cậu, bất mãn lớn nhất là vì cái gì cậu như chịu tội, Riddle mặc nữ trang còn hưởng thụ. (Đó là kinh nghiệm từng chịu tội nhiều lần đổi lấy đấy.)
“Cái bản mặt quấn quýt tôi không vui, các cậu đừng tới phiền tôi của cậu, sẽ kích phát dục vọng phi lễ của người khác, thời gian mặc của tôi tuy ngắn, nhưng từ đầu đến cuối ngoại trừ Abr, không ai chạm vào tôi cả!” Riddle rất đắc ý, “Bạn học Thomas, cậu còn non lắm~”
Phanh! Tiếng sập cửa rất lớn.
Tầm mắt mọi người đều thuận theo thanh âm nhìn cánh cửa ký túc xá có khắc đường văn hoa lệ của nhà Malfoy đã đóng lại ấy.
“Tâm tình của cậu ấy... không được tốt.” Sheryl chỉ có thể cầu nguyện EQ của Riddle thấp tí, Abraxas thật là tùy hứng mà, hay cậu ấy theo tiềm thức muốn Riddle phát hiện?
“Tính tình thiếu gia.” Riddle nhún vai tỏ vẻ không hề gì, kéo người chụp ảnh giúp xong đã về phòng thay quần áo.
“Tôi không có yêu thích mặc nữ trang, không ngại không có nghĩa là thích!” Đối mặt với Thomas giơ chân, Riddle bâng quơ đáp một câu, rồi giam người ngoài cửa.
Cửa vừa đóng lại, nụ cười treo bên mép đã biến mất, thay vào đó là hàng lông mày nhíu chặt “Abraxas...” Cậu không phải ngốc, những manh mối thường ngày cộng thêm khác thường hôm nay, không làm rõ vấn đề cũng rất xin lỗi bộ não thân là Dark Lord của cậu. Nhưng có thể làm gì đây, như quý tộc chuẩn tắc khoảng thời trước cậu ồn ào vậy, thân là người thừa kế duy nhất của nhà Malfoy, Abraxas có sứ mệnh của mình.
Nếu không có kết quả thì không cần bắt đầu, Abraxas khắc chế, Sheryl giảng hòa, Slytherin ám chỉ, sau này còn phải cộng thêm hành động của cậu đều là vì mục đích ấy.
Ai... Thật là phiền phức.
Bên này Riddle biết tâm tư của Abraxas, đang phiền não về sau phải làm cách nào để giả vờ không biết, tuân thủ nghiêm ngặt bạn bè chuẩn tắc, không để tương lai xảy ra kịch tình cẩu huyết kìm lòng không được gì. Bên kia lão Dark Lord cũng xảy ra vấn đề.
Vừa qua Halloween, lão Dark Lord đã chấm dứt ngày nghỉ chạy đến rừng Albania, bạn hỏi vì sao à, còn không phải vì đồ đệ bảo bối. Nghĩ tới Riddle, Gellert không khỏi thở dài, thiên phú của nó, chỉ sợ người thầy nào thấy cũng sẽ mừng rỡ. Dạy gì biết đó, suy nghĩ không bảo thủ, suy một ra ba, kỹ thuật và kỹ xảo nào lọt vào tay nó cũng sẽ được truyền thừa hoàn mỹ. Ông có lúc không khỏi nghĩ, nếu Thế Giới Phù Thủy nhiều mấy cái Riddle, vậy rất nhiều pháp thuật cổ, luyện kim thuật, pháp trận sẽ không bị thất truyền. Chí ít mấy lão bất tử của hiệp hội luyện kim, sẽ không cả ngày gào thét không có người thừa kế.
Đây cũng là nguyên nhân ông từ ban đầu lấy lệ, đến giờ thật lòng xem Riddle là đồ đệ, tuy rằng Riddle không thích hợp kế thừa sự nghiệp của ông (lại thêm một người nghe qua tuyên ngôn lý tưởng của Riddle), nhưng có thể kế thừa học thức và nghiên cứu mà.
Quăng một câu thần chú giải quyết con Troll trước mặt, xem ra Saga nói rất có lý, thỉnh thoảng hoạt động một tí, sẽ tốt cho cả tinh thần và thể xác, rừng pháp thuật nguyên thủy, thật là một nơi khiến người hoài niệm những năm tháng thanh xuân, và hành trình mạo hiểm lúc còn trẻ~
“Đó là... Chimaera?” Ánh mắt lão Dark Lord tỏa sáng, “Nó không phải sắp tuyệt chủng rồi sao? Dĩ nhiên là ở đây, ôi ~ Merlin ơi.” Gellert vung đũa phép chạy qua, phải biết toàn thân Chimaera đều là hàng cấm, nếu có thể bắt sống vậy hoàn mỹ, không thể bắt sống cũng không hề gì, dù sao đã sắp tuyệt chủng rồi, thiếu thêm một con chính thức tuyệt chủng cũng đâu có gì ghê gớm, chí ít phần tài liệu cuối cùng này thuộc về ông. (Ngụy biện.)
Phải biết, độc dược làm từ móng chân của nó có thể khiến house-elf trở nên thông minh, đây chính là thứ tốt khó được. (Tôi vì tác dụng đầu tiên ông nhớ tới mà đốt nhang.)
Sau một trận đấu kịch liệt, giống quý trọng này không cam không nguyện ngã xuống dưới... một cục gạch của nhân loại hèn hạ. Nhân loại này thật quá đáng, nào có đang đánh đánh, đã cầm đồ đập người chứ.
Gellert thoải mái dùng Floating Charm, cộng thêm Reducio, thu hồi tấm thép khổng lồ thuận tay lấy ở xưởng chế tạo máy bay của Muggle mà mình diếm trong túi đồ, thật tiện lợi, đổi lại trước đây nếu ông muốn thu phục Chimaera, tối thiểu sẽ tiêu hao rất nhiều ma lực, kế tiếp không phải uống Thuốc Bổ Sung Pháp Lực trân quý, thì là cuốn gói về nhà, dù sao rừng rậm này nguy cơ tứ phía.
“Cảm ơn Merlin, dĩ nhiên còn sống!” Không chết kìa ~ quá tốt. Sinh vật huyền bí quả thật chịu đòn mà. Thân là Dark Lord, ra ngoài mạo hiểm đương nhiên sẽ chuẩn bị đủ, Gellert dùng dụng cụ luyện kim trói nó lại, gắn lên khóa cảng một chiều, còn rót vào miệng Chimaera tí độc dược, xong sảng khoái đóng gói đưa nó về. Rồi chậm rãi mở Two-Way Mirror ra báo cho thủ hạ của mình nhận hàng. Không quản bên kia sẽ vì gói hàng đặc biệt này và lần thứ hai 【 trốn nhà 】 của ông hỗn loạn ra sao.
“Xem ra mình nên thường ra ngoài đi dạo, thu hoạch không nhỏ mà. Nói không chừng có thể kiếm được một con Demiguise, dùng nó làm một cái áo tàng hình, tuy không bằng Deathly Hallows, nhưng tác phẩm của ta tuyệt đối không phải loại 1 sickle bạc 10 cái bán bên ngoài có thể so sánh, đây không phải là tiên nữ sao, ôi con này đẹp thật, hơn hẳn mấy con khác nhiều, đại khái là Chúa. Ừ... bắt lại. Cũng không biết Riddle thích chơi không, nó không chơi thì cho Saga mở rộng tầm mắt, nếu hai người họ đều không cần vậy ném cho thằng con trai vừa chào đời của Rosster. Đợi đã, vừa bay qua là... Jobberknoll!” Thu hoạch phong phú lão Dark Lord lập tức quyết định không chơi một hai tháng sẽ không về, không phải lần nào vào rừng cũng giống lần này, may mắn cao đến dọa người.
Kỳ thực nếu làm công tác thống kê, sẽ phát hiện, không biết từ lúc nào, thời gian lão Dark Lord bỏ bê công việc ngày càng nhiều. Tiếp kiến thuộc hạ, an bài hoạt động, ngày càng ít. Trái lại là dành cho nghiên cứu còn có Riddle tăng lên không ít. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng từng câu châm chọc rất có tính phân tích của Saga và Riddle, đã chỉ thẳng vào sự thật ông che giấu lâu nay, tàn sát Muggle, ủng hộ thuần huyết, hô to khẩu hiệu vì lợi ích lớn nhất, đơn giản chỉ để tìm cho mình một phần ký thác. Dùng quyền lợi để bù đắp sự thất lạc và trống rỗng trong lòng.
Sau khi bị đuổi khỏi trường, là Albus cùng chung chí hướng cho ông mục tiêu, trấn an trái tim ông. Sau khi chia tay với Albus, ông không thể không tiếp tục đi con đường ấy, vì kiên trì, cũng vì nhồi đầy bản thân.
Sự ủng hộ của những gia tộc thuần huyết, khiến ông từng bước lên cao, từng bước đi xa. Đã quên vì sao phải làm vậy, mà làm rồi... thì lúc nào mới là kết thúc.
“Thánh Đồ các ông rốt cuộc muốn làm gì? Lợi ích lớn nhất? Không đi kiếm tiền, giết người làm chi? Là tổ chức sát thủ à? Cầm, giúp tôi xử bọn người trên danh sách, tôi trả theo giá thị trường, thu bảng Anh không? Tôi không có đồng Mark, đúng rồi tôi ở Gringotts có một kim khố thì phải, đồng vàng của Thế Giới Phù Thủy hẳn là thông dụng!” Đây là Saga lần đầu tiên nghe được công việc thực tế của tổ chức Thánh Đồ.
“Dựa theo một quyển truyện cổ tích để tìm những thứ trong truyền thuyết?” Riddle thét cao quãng tám, “Trời ạ, ông và lão ong mật rảnh quá hà, tôi nói này các ông cực hạn ở Anh làm chi, tới Ả Rập đi, chỗ đó Thần Đèn cầu gì được nấy. Hoặc là tới Trung Quốc, chỗ đó cổ tích về trường sinh bất lão chết rồi sống lại muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhắc tới sống lại, tôi quả thật không rõ, viên đá Phục Sinh thì thôi, vì sao áo tàng hình cũng có thể giúp người sống lại? Lẽ nào là sống lại rồi mặt mũi không thể ra đường? Nếu là vậy, tôi nghĩ em gái của Dumbledore tình nguyện được an nghỉ.”
Thuận lợi giải quyết một con rắn độc hi hữu, thành thạo rút gân lột da lóc xương, phân thây nó rồi cất giữ bộ phận dùng được, thịt rắn còn thừa thì bỏ vào nồi.
Nhìn mỹ thực lan tỏa mùi hương trước mắt, nhớ lại luận điệu hoang đường của Riddle và giữ gìn vô điều kiện của Saga. Nhớ lại bữa cơm lần trước ăn ở chỗ bọn họ, ông trong vô thức thở dài, chỗ của một Muggle dĩ nhiên có cảm giác như nhà.
“Nhà? Vậy Riddle là con trai à? Nói cho ông biết nhé, lão già, tuy rằng ông nhìn không già mấy, nhưng thể xác và tinh thần của tôi tuyệt đối không cho phép nó bị một lão già 90 tuổi đạp hư!” Saga lòng đầy căm phẫn nhìn ông lom lom.
“Nấu cơm nấu nước là tôi, ông đừng nói với tôi, tôi sắm vai người vợ! Nói cho ông biết tôi khác xa Dumbledore, từ sợi tóc đến ngón chân, từ bề ngoài đến tâm linh, từ quá khứ đến tương lai, nếu tôi có chỗ nào giống lão ong mật ấy tôi sẽ cắt nó ngay!”
Hai người cùng quát lên, thật bất ngờ là đều có ý kiến với định vị người vợ trong ví dụ của ông.
Gellert lắc đầu, ở khi làm việc quả thật không thể nhớ tới hai người họ mà, bằng không sẽ chẳng có hiệu suất gì, nhưng không tránh khỏi ở trong lòng đã có một phần ký thác khác, điên cuồng và cố chấp ban đầu cũng không còn quan trọng, dù sao ông già rồi... thậm chí ông còn có suy nghĩ giải tán Thánh Đồ.
Ở với hai tên vô lương đó lâu, Gellert nhanh chóng đoán được nếu ông giải tán Thánh Đồ, phản ứng của bọn họ sẽ là “Có người cho ông ăn cho ông ăn uống, cho ông tiền xài, còn cúi đầu khom lưng gọi ông chủ tử, có phúc không hưởng, ngốc à.”
“Giết người phóng hỏa có người giúp, hô mưa gọi gió, chí cao vô thượng, không cần bận tâm gì cả, có quyền không cần, ông quả thật là ngốc mà.”
Được rồi, ông cũng cho rằng có một đống thủ hạ là chuyện tốt, tuy rằng đôi lúc phiền phức tí.
Gellert vừa ăn thịt rắn vừa thất thần nghĩ cách làm sao để tăng quyền lợi lên lớn nhất, giảm nghĩa vụ xuống nhỏ nhất.
Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.
Tiểu thuyết có một câu tục ngữ, chỉ cần tác giả muốn, tình tiết cẩu huyết hơn nữa cũng có thể diễn, những người không có khả năng cũng có thể gặp nhau.
Dumbledore tóm lấy phượng hoàng Forks xuất hiện trong rừng, cách sau Gellert chừng 10m, ông không thích thú được như Gellert, ôn lại giấc mộng mạo hiểm tầm bảo thời trẻ, thuận tiện nhớ về đồ đệ, suy nghĩ ý nghĩa cuộc đời và thuộc hạ.
Ông là cố ý tới gặp Gellert. Bắt đầu từ nghỉ hè của học kỳ trước, hoạt động của Thánh Đồ đột nhiên đột nhiên giảm mạnh cứ như là tạm dừng vậy, khai giảng xong mới thoáng có tí động tĩnh, nhưng so với đại quy mô hoạt động của ngày trước, không khác gì không có, nội tuyến của Hội Phượng Hoàng truyền tới tin tức, tất cả hình như là vì thủ lĩnh bọn họ, Gellert? Grindelwald hiện tại được xưng là Dark Lord tiêu cực lãn công cộng thêm tạm thời mất tích mà tạo thành.
Dumbledore bất an, có phải Gellert đã tìm được các Deathly Hallows khác không? Hẳn là không thể, tuy rằng tung tích của viên đá Phục Sinh không rõ, nhưng áo tàng hình còn nằm ở nhà Potter. Lúc khai giảng lão Potter còn gửi Thư Sấm tới hàm hồ nói muốn xử đẹp thằng nhãi dám lộn xộn di sản tổ truyền nhà bọn họ, tiểu quỷ ấy cũng không phụ mong đợi của ông mỗi đêm khoác áo tàng hình ra ngoài lêu lổng.
Nhưng đủ mọi vấn đề không thể không khiến ông hoài nghi, vì thế ông lợi dụng Forks tìm được Gellert. Mọi người cho rằng Forks là thú cưng 30 năm trước ông ra ngoài du lịch tìm được, kỳ thực ông đã gặp được Forks ở khi nó còn nhỏ, chuẩn xác mà nói là ở trước khi tới trường, nhưng Forks khi đó chỉ là một quả trứng.
Nếu không phải ông gặp được Forks ở khi nó còn trong trứng, đồng thời hao tâm tổn sức ấp ra, lấy sự cao ngạo của phượng hoàng không nhất định chịu cúi đầu với nhân loại.
Gellert luôn đeo món quà sinh nhật ông tặng cậu ta, nó là một món trang sức luyện kim ông mất tròn một tháng để làm ra, hầu như tiêu hao tất cả tích góp của ông, ông còn nhớ sau khi tặng món quà này bọn họ đã có lần đầu tiên ôm hôn nhau.
Nó là một sợi dây chuyền, ở mấy mươi năm sau, tiêu chuẩn của món trang sức này vẫn là hàng đầu, mọi người nhìn thấy nó đều chỉ chú ý thấy tài nghệ hoàn mỹ, nhưng khi đó vô tâm, hiện tại lưu giữ, Dumbledore cảm thấy quý giá nhất chính là sợi dây thừng ông tiện tay bện ra.
Tóc của Dumbledore, lông đuôi của unicorn và mã nhân để tăng thêm độ bền, chủ yếu nhất là bên trong có lông của mẹ Forks.
Chính thức đối lập rồi, sợi dây thừng này vẫn luôn chập chờn trong đầu ông, ban đầu chỉ là vì tăng thêm tí màu sắc, ông dùng lông chim phượng hoàng sót lại trong tổ của Forks. Khi đó ai có thể ngờ, tín vật đính ước dĩ nhiên sẽ trở thành mấu chốt khóa chặt vị trí của kẻ địch, Forks theo ký ức truyền thừa dẫn dắt tìm được kẻ địch đang giữ lông của mẹ mình.
Nhìn cái bóng nhàn nhã ăn uống giữa rừng, Dumbledore cảm thấy rất ấm áp, cậu ta còn đeo...
“Ai!” Thịt rắn chưa khiến Gellert thất thần đến độ sau lưng có người độn thổ còn đờ đẫn ngồi đó, sững sờ chỉ trong nháy mắt, ông lập tức rút đũa phép ra chỉ về phía ấy. Chỉ vào Dumbledore vẻ mặt hoài niệm. “Albus? Sao cậu lại ở đây?”
“Đây là câu tôi muốn hỏi, Ge... Grindelwald, sao cậu lại ở... trong rừng?” Tạm thời chưa biết là rừng gì.
“Ạch...” Trốn việc bị bắt tại trận luôn có tí chột dạ, ánh mắt Gellert mơ hồ, “Tôi tới tìm vài thứ.” Lý do không chính đáng, vì chỉ cần ông mở miệng, tài liệu hiếm có cỡ nào thủ hạ cũng sẽ dâng lên, dù sao tiền luôn là vạn năng, mà quý tộc không thiếu nhất là tiền.
Ông tới đây một là vì bảo mật sự tồn tại của Riddle, hai là vì tản bộ cũng tức là trốn việc. Đương nhiên lý do dễ hiểu thô tục này không phù hợp với Dark Lord, cho nên Dumbledore tự nhiên sẽ nghĩ tới chuyện khác.
“Ra vậy, xem ra cậu nhận được tin tức. Là về áo tàng hình hay viên đá Phục Sinh, nghiên cứu ban đầu của chúng ta không có bất kỳ điểm nào chỉ về phía rừng Albania cả.”
Tên của Deathly Hallows kéo IQ đi lạc của Gellert về chính đạo. “Ban đầu không có, không có nghĩa là hiện tại không có, ban đầu cậu không biết, không có nghĩa là tôi không biết, chỉ cần là người cũng sẽ có lúc che giấu, cũng sẽ có lúc lừa gạt... Albus, Albus của tôi ơi, cậu làm cách nào xuất hiện ở đây? Vừa vặn là ngay trước mặt tôi? Hửm?”
Đôi mắt màu lam luôn chớp lên hào quang sắc bén với Riddle lần đầu tiên xuất hiện sự chột dạ.
“Từ như trùng hợp, không thích hợp giữa tôi với cậu, Albus. Hành động lần này của tôi, cả thủ hạ cũng không biết, chuẩn xác mà nói, tôi tới đây hoàn toàn là trùng hợp...” Gellert nhìn kỹ người ăn mặc quái dị trước mắt, thời gian quả thật có thể thay đổi tất cả, “Albus, cậu độn thổ khi nào cần Forks tới giúp?”
“Gellert!”
“Cậu lại gọi tôi Gellert, đã cách bao nhiêu năm rồi?” Từ trên cổ lấy ra sợi dây chuyền mấy mươi năm qua chưa từng tháo xuống, “Là cái này phải không.”
“Trong dây thừng có lông của mẹ Forks...” Không tự giác giải thích, nhưng lại không muốn nhiều lời, dù sao bọn họ hiện tại là kẻ địch.
“Có lúc, giải thích là dư thừa, Albus.” Ném sợi dây chuyền cho Dumbledore, đôi mắt xanh lam lặng lẽ nhìn người vội vàng đón lấy sợi dây chuyền ấy. “Giữa kẻ địch không cần phải giải thích.”
Sờ viên đá vẫn còn độ ấm trong tay, trái tim Dumbledore siết chặt, ông biết chỉ cần ông xuất hiện sẽ có kết cục này, nhưng... vì sao...
Gellert nhìn Dumbledore lặng im suy nghĩ, nhớ lại lời Riddle, “Albus, tôi vẫn muốn hỏi, cậu rốt cuộc có từng yêu tôi không?” Không hỏi cậu còn yêu tôi không, tôi chỉ muốn biết, cậu có từng yêu tôi không.
“Có.” Dumbledore khẳng định nhìn ông, đôi mắt màu băng lam ẩn chứa cơ trí và lý tính điên cuồng phân tích, lần gặp này Gellert đã khác xa ngày xưa, dưới đáy mắt vẫn có quyến luyến dành cho ông, nhưng thiếu một phần cố chấp. Quan hệ giữa bọn họ vẫn phức tạp, nhưng thiếu một phần thống khổ. Không thể phủ nhận, ông đã từng si mê ánh mắt thống khổ quấn quýt Gellert nhìn ông, nó có thể chứng minh, bất kể xảy ra chuyện gì ông vẫn luôn nắm giữ Gellert. Mà hiện tại giống như có một thanh đao cắt đứt rối rắm giữa bọn họ, rồi ném phần rối rắm ấy về phía ông.
Người đối diện chỉ còn lại ung dung bình thản đã được giải thoát, ông đối với cậu ta nhiều nhất là bạn thân quá khứ và mối tình đầu không biết qua bao nhiêu năm.
“Gellert, tôi từng yêu cậu, hiện tại cũng vậy, cho dù có Arianna, cũng vậy...” Ông phải cược một keo.
“A~” Gellert cười khổ, “Cậu vẫn như xưa, luôn biết cách lật lên vết sẹo của người khác.” Cái tên Arianna này là cấm kỵ, nhưng khi cấm kỵ bị hai tên buồn chán nhắc đi nhắc lại hơn trăm lần, còn lại sẽ chỉ có áy náy và nhung nhớ dành cho người đã khuất. Một phần hồi ức không đủ để ông dao động.
“Tôi tới đây không có mục đích gì cả, không cần đoán nữa, tôi trở về đây.” Đáng tiếc chưa bắt được Demiguise.
“Tạm biệt, Dumbledore.”
...