Laura nhìn xung quanh rồi thở dài, cô thật nhớ những ngày đơn giản cùng ngài Snape đi thẳng
vào trong lâu đài Hogwarts. Tất nhiên, chỉ có những học sinh năm nhất
mới phải đi vòng vèo như hiện tại, còn các học sinh từ năm hai trở lên
đã sớm ổn định vị trí trong tòa nhà. Bốn vị sáng lập muốn như vậy hẳn là để khoe khoang về sự rộng lớn và huyền bí của ngôi trường đi?
Bọn họ lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, hay đúng hơn là Draco kéo tay Laura theo ánh đèn rực rỡ phía trên cao của Hagrid mà đi tới
một con đường bằng phẳng hơn, một bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay
dưới bóng toà lâu đài.
Lão Hagrid giơ cánh tay khổng lồ của mình, đấm mạnh lên cánh cửa làm bằng gỗ sồi của Hogwarts một cách hỗn loạn.
Draco và những con rắn nhỏ khẽ nhếch môi khinh thường. Laura có chút bất đắc
dĩ, lờ đi cảnh con White “bất tuân” cào lên tay cậu ta tạo thành một vết xước mờ nhạt.
Giáo sư McGonagall cao lêu nghêu, mặc áo dài màu
xanh ngọc nghiêm nghị mở toang cánh cửa. Hiện ra trước mắt những phù
thủy trẻ tuổi là một Hogwarts rộng lớn và lộng lẫy. Những vách tường đá
được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống như ở nhà băng Gringotts,
trần lâu đài cao vời vợi và cả một chiếc cầu thang bằng cẩm thạch duy
nhất trong sảnh đẹp lung linh.
Draco có chút căng thẳng chỉnh
lại quần áo, trong khi Laura đang nhởn nhơ lắng nghe đủ loại tạp âm vang phía sau cánh cửa bên phải. Giáo sư McGonagall dẫn họ vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang rồi cất lời:
“Chào mừng các con
đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc
xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con
học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong
trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn
chung một ký túc xá.”
“Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà
Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều
có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù
thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một
vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên
xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi
nữa.”
“Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.” - Ánh mắt bà chần chừ nhìn về phía
những con sư tử tương lai một cách không hài lòng “Ta nghĩ ta sẽ quay
trở lại khi nào các con chuẩn bị xong và hãy nhớ TRẬT TỰ!”
Ngay
khi bóng dáng của bà ấy biến mất, những con ma vừa trườn ra từ bức tường hết sức chắc chắn và chống phép thuật của Hogwarts một cách hết sức
kinh dị như mọi năm họ vẫn thường làm.
“Đừng chú ý tới chúng,
thật vớ vẩn!” Draco khó chịu lên tiếng. Cậu ta hiện tại đang vô cùng lo
lắng với việc mình sẽ được phân đến nhà nào.
“Thôi mà Draco, mỗi
năm họ chỉ có thể ghẹo học sinh được một lần.” Laura vừa nói, vừa lén
lút nháy mắt với những con ma quen thuộc đang dọa một học sinh nào đó
hét toáng lên.
Cuối cùng, buổi lễ phân loại cũng bắt đầu. Những
con ma lặng lẽ ra khỏi căn phòng trong khi cô cũng Draco xếp hàng băng
qua hành lang và bước tới đại sảnh đường.
Đại sảnh lỗng lẫy hơn
cả trong tưởng tượng của cô nàng. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu
sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía
trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trần nhà như không tồn tại, mà phía trên đầu bọn họ vốn là một dài ngân hà đẹp
đẽ và huyền ảo.
Laura cúi đầu, thôi không nhìn trần nhà nữa,
tránh đi ánh mắt của tất cả các học sinh bốn nhà và đặc biệt của
Slytherin (mặc dù họ đang nhìn Draco là chủ yếu), ngó nghiêng tìm kiếm
hình dáng quen thuộc trên một cái bàn khác ở đại sảnh đường.
Giáo sư Snape hiện đang chậm rãi trò chuyện với Quirrell. Đương nhiên, ngài
ấy cũng liếc mắt nhìn về phía Laura, một cái chào hỏi vô hình mà hòa hợp đến kì lạ của một cặp cha con chẳng hề chung một dòng máu.
Cô nàng nén kích động, kéo nhẹ áo Draco, bàn tay nhỏ lén lút chỉ về phía ngài Snape.
“Được rồi Laura, anh thấy ngài ấy mà, đừng kích động quá mức. Em lại làm áo
anh nhăn!” Cậu chán nản kéo kéo vết nhăn trên áo, không ngừng cố gắng
làm cho nó biến mất.
Laura đỏ mặt xấu hổ, yếu ớt phản bác: “Đây, để em làm cho, thực ra nó cũng không nhăn lắm đâu!”.
Trong lòng cô nàng thầm niệm chú: Bibbidi-bobbidi-boo! Biến mất đi nếp nhăn!
May mắn, giáo sư McGonagall đã mang ngay ra một chiếc nón phù thủy hình
chóp kì lạ đủ để thu hút sự chú ý của cậu ta. Cái nón te tua, vá khắp
mình, và cực kỳ bẩn thỉu.
Trong vài giây, không gian im lặng
phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón
mở ra như một cái miệng, và nó bắt đầu hát:
Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sao miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.
Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay
trong sự hạnh phúc và vui mừng khi thoát khỏi giọng ca khủng khiếp ấy.
Laura mặc dù cũng vô cùng muốn tham gia vỗ tay thật mạnh cùng mọi người, đáng tiếc, hiện tại Draco đang giữ tay cô nàng vô cùng chặt.Cái nón
hoàn toàn không biết gì, nó ngây thơ nghiêng mình, xúc động chào bốn
phương tám hướng rồi đứng yên.
***
Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:
“Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!”
Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng,
đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé.
“Hufflepuff” Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dảy bàn của nhà Hufflepuff.
Laura đặc biệt chú ý tới Harry Potter phía đằng sau, em ấy có vẻ như lo sợ
với việc vào Slytherin?? Cô bất mãn phồng má, hừ, nếu để cô biết tên nào tiêm nhiễm vào đầu em ấy những thứ vớ vẩn như vậy, nhất định cô sẽ cho
tên đó thấy thế nào mới là cực hạn xấu tính của Sà Viện.
- Kế tiếp, Susan Bones!
- Nhà Hufflepuff.
- Terry Boot!
- Nhà Ravenclaw.
Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry; cậu bé đến nhập vào bàn của họ.
- Mandy Brocklehurst!
Cũng vào nhà Ravenclaw.
...
“Draco Malfoy!” Giọng the thé của chiếc nón lại vang lên thêm lần nữa. Laura
vỗ nhẹ vai cậu, an ủi. “Đừng quá lo lắng, em tin anh vào được Slytherin
mà!” Cực kì chắc chắn luôn đấy.
Draco kiêu ngạo đi lên phía trên, may mắn cho cậu, cái nón chưa kịp chạm vào đầu, nó đã hét lên.
Slytherin! Laura cười khúc khích khi nhìn vẻ mặt thỏa mãn và hạnh phúc
như vừa thoát đại nạn của cậu ta.
Những cái tên lại tiếp tục được gọi lên. Nhưng vẫn chưa đến lượt cô.
“Harry Potter!”
Mọi người trong đai sảnh đường gần như không thể tin nổi vào tai mình, họ
trố mắt ra nhìn về phía Harry. Chiếc nón sụp xuống, che gần hết khuôn
mặt của cậu. Sau đó là một khắc im lặng, rất lâu. “GRYFFINDOR!!!’’ Nhà
Gryffindor gần như hô vang dội cả sảnh.
Những người Laura quen
biết đã sớm được phân vê từng nhà, tất nhiên, ngoại trừ Harry thì ai
cũng vào nhà Slytherin, trong khi những cái tên trong danh sách thì
tưởng chừng như vẫn còn dài lê thê. Cuối cùng, khi hai chân cô nàng trở
nên tê rần, giáo sư McGonagall khẽ đẩy gọng kính, chậm rãi đọc.
“Laura Snape”
Cô nàng bước tới, lại gần chiếc mũ lâu đời của Hogwarts. Tiếng xì xào lần
này thậm chí cũng chẳng hề thua kém gì so với lần Harry đi lên. Ngoại
trừ những con ma và những bức tranh quen thuộc còn có sự góp mặt của các hoc sinh. Có lẽ, do sự nổi tiếng của giáo sư Snape?? Laura vô cùng bất
đắc dĩ.