Kì thật pháp thuật
cũng chẳng phải chỉ có mỗi vẩy đũa thần và lẩm nhẩm những câu thần chú
khó thuộc, ngoài ra nó còn vô vàn những thứ khác đi kèm. Kiến thức nhiều đến nỗi chẳng khác nào những ngày ôn thi đại học của Laura kiếp trước,
và tất nhiên, ngoại trừ những môn nhàm đến phát chán, cũng có những môn
học tuyệt vời.
Vào nửa đêm mỗi tối thứ tư, cô sẽ cùng Draco
nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao và quan sát
chuyển động của các hành tinh. Hiển nhiên, khác với cô nàng say sưa, chú ý, cậu ta trực tiếp tựa vào vai cô nhắm mắt dưỡng thần.
Laura cũng lười quan tâm đến cậu ta, tiếp tục vẽ mô phỏng lại vị trí các ngôi sao vào tờ giấy da của hai người.
Rực rỡ, đẹp đẽ và lỗng lẫy, dài ngân hà vẫn vậy, chưa một lần thay đổi. Cho dù là thế giới đầy phép màu này, hay thế giới quy củ xưa kia.
Từ trước đến giờ trí nhớ của cô vẫn rất tốt, cho nên cô hoàn toàn có thể
dễ dàng tìm ra vị trí của hầu hết các chòm sao. Tất nhiên, dù chẳng hề
tin tưởng đến những lời tiên tri, môn học này vẫn là một trong những môn yêu thích của cô nàng.
Mỗi tuần ba lần, đám rắn nhỏ phải ra nhà
kính phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo giáo sư Sprout. Thực
vật ở nhà kính trường Hogwarts rất phong phú, hơn nữa mỗi loại cây đều
có một đặc tính kì dị; bởi vậy, trong mỗi tiết học môn này, mỗi
Slytherin đều quen thuộc làm ngơ đi tiếng hét chói tai của Pansy .
Lớp học chán nhất là lớp lịch sử pháp thuật. Đây là lớp học duy nhất mà
người dạy là không phải là phù thủy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có
khi còn ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy
liền vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Bất cứ câu chuyện hấp dẫn, kịch tính nào qua cách truyền đạt của ông đều dễ dàng
trở nên nhàm chán.
Người đủ nghị lực để chống lại giọng nói
chẳng khác nào bùa ngủ nào của ông chỉ có duy nhất Draco và Granger của Gryffindor. Về phần Laura, cô nàng cũng như đa số càng nhân vật quần
chúng khác, sớm chìm trong giấc ngủ thậm chí trước khi ngài Binns vào
lớp, còn việc ghi chép bài, đám rắn nhỏ đã sớm dựa vào Malfoy đại nhân.
Thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải
đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi
học đầu tiên của môn này, giáo sư bắt đầu bằng cách điểm danh. Khi gọi
tới tên Harry Potter, ông ta rít lên kích động và té lăn đùng xuống.
Khác với mọi người mong đợi về lớp Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám, Laura thực sự rất vất vả với môn này. Mỗi ngày đều cẩn trọng suy nghĩ làm sao để
sống thật mờ nhạt, không quá yếu kém cũng không quá nổi bật. Hơn nữa,
lên lớp đều phải đề phòng sao cho không lộ ra thân phận của mình.
May mắn, cho dù Draco phát hiện ra điều kỳ lạ, cậu ta cũng không thắc mắc,
thậm chí là tiếp tay giúp đỡ. Đồng thời, không rõ là do vô tình hay cố
ý, đa số các tiết học của Slytherin đều học chung cùng Gryffindor, kẻ
thù nhìn nhau nóng mắt, Harry cùng Draco mỗi lần đều như hai mặt trời
sáng chói đánh nhau, thuận tiện phát triển “cảm tình”.
Bởi vì mỗi lần va chạm, hai người cũng chỉ sử dụng ngôn ngữ công kích nhau, cao
hơn thì cùng lắm là sử dụng phép thuật làm xấu mặt, cho nên cụ
Dumbledore cũng vui vẻ coi như không biết, hóm hỉnh xem trò vui.
So với những thử thách mà họ về sau phải chịu đựng, chút chuyện vặt này
chẳng là gì. Có cùng quyết định như thầy hiệu trưởng, Laura không tùy
tiện nhảy vào mắng chửi, càng không có ý niệm thu hút ánh mắt người nhìn bằng cách giả trang thánh mẫu.
Cô được chính tay Snape dạy bảo,
cho nên tư tưởng cũng giống ông, mười phần khắc nghiệt. Giới phù thủy
vừa mới bình yên, nhưng chẳng khác nào biển lặng trước giông tố, sự trở
lại của Voldemort sẽ một lần nữa làm nơi này tổn thất nặng nề.
Chút cọ xát này coi như luyện tập và chuẩn bị, ngã sớm đau ít, hơn nữa,
không thể không nói mâu thuẫn giữa hai người làm Draco càng hăng hái học phép thuật.
Nghĩ đến đây, Laura cảm thấy vô cùng buồn bực. Rõ
ràng trí nhớ của cô về các sự kiện trong thế giới này rất tốt, thậm chí
còn vô cùng tường tận, song bất cứ thông tin nào đến từ kiếp trước đều
mơ hồ. Tựa như có một sự tồn tại vô hình nào đó xóa nhòa nó đi.
Bằng không cô nàng đã mạnh mẽ lấy giấy bút, viết thư ghi địa chỉ từng Trường Sinh Linh Giá gửi cho Dumbledore, phủi sạch sẽ trách nhiệm khỏi người
mình. Đâu phải tốn công lo nghĩ trước sau?
***
Laura ngáp ngắn ngáp dài đi từ nhà ăn đến lớp học Độc Dược, hình như hôm nay Slytherin lại học chung cùng Gryffindor.
Giáo sư Snape từ lâu đã vốn nổi tiếng vì mức độ bao che cho nhà rắn. Dường
như không có gì vui hơn cho ngài so với việc kiếm cớ trả thù những con
sư tử - đồng loại của James Potter.
Snape là một người cực kỳ
cứng nhắc, khô khan và là một Slytherin điển hình. Ông làm việc rất cẩn
thận, suy nghĩ cũng sâu xa, cách nói chuyện thì đặc biệt ác độc mà không mang theo bất cứ từ ngữ thô tục nào.
Cho dù là bạn tặng quà sinh nhật hay những lời chúc tốt lành, nếu may mắn, bạn sẽ nhận được câu nói đầy tính mỉa mai làm tổn thương chính mình. Tất nhiên, dù tính cách ông có lạnh lẽo hay trưởng thành như thế nào đi chăng nữa, thi thoảng cũng
để lộ ra một mặt ấm áp hoặc trẻ con. Giống như việc trả thù nhà sư tử
qua nhiều thế hệ từ trước đến giờ.
Harry vẫn hậu đậu như cũ, cậu
vội vã cùng Weasley chạy vào trong phòng trước ánh mắt của mọi người và
cáu kỉnh của Draco. Draco bình thường cũng không quá ấu trĩ như vậy, cậu ta được ngài Lucius giáo dục rất tốt, tùy thời đều có thể toát ra phong thái của lãnh đạo, bằng không cũng không thể làm thủ lĩnh của đám tân
sinh. Tuy nhiên, mỗi lần ở gần Harry Potter thì lập tức biến thành một
con người hoàn toàn khác.
Đối với việc này, cô nàng cũng chỉ có
thể âm thầm thở dài, tình tiết truyện quả nhiên rất cường hãn. May mắn,
khác với em trai mình, ngay từ buổi tối hôm trước, Laura đã được bạn học Malfoy thân thiện khuyên bảo chuẩn bị bài nên cũng không sợ bị vùi hoa
dập liễu.
Tại trong căn hầm tăm tối này, Snape như một mặt trời thu hút mọi ánh nhìn.
Giọng ông không quá to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng mọi người lại lắng nghe không sót một chữ, một biệt tài giống hệt như giáo
sư McGonagall, không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng
như tờ.
“Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và
một nghệ thuật, chính xác là chế tạo độc dược. Vì trong lĩnh vực này
không cần phải vung vẫy đũa phép nhiều, nên thường chúng bây không tin
rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng
bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức
mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc
đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho
chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm
chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.”
Bài diễn thuyết với nội dung đặc trưng cuốn hút của giáo sư Snape mở đầu cho môn học.