Nhà ăn khu D
Mọi thứ chìm trong hỗn loạn.
Từ khi bầu trời bắt đầu đổi màu đỏ, chỉ sau đó vài phút đã có những người đầu tiên ngã xuống, thất khiếu chảy máu, khiến mọi người xung quanh cực kỳ hoảng sợ. Gác ngục vội vã gọi nhân viên y tế để kiểm tra cứu chữa.
Những người đó đều được xác nhận là đã chết, không còn dấu hiệu sự sống. Khi các nhân viên y tế đưa túi đựng xác ra để đưa lên cáng, những xác chết bỗng nhiên cử động, đôi mắt mở rộng, chuyển sang màu đỏ, hé hàm răng vàng lởm chởm đầy bọt máu, cắn xé những người xung quanh.
Những người bị cắn, sau đó ít phút lại bắt đầu quay sang cắn xé những người đang cố gắng giúp đỡ họ. Tình hình dần vượt quá tầm kiểm soát, gác ngục và phạm nhân loạn thành một đoàn, những xác sống lao ra tấn công khắp nơi.
Tiến nằm trốn dưới chân bàn ăn, xung quanh là những tiếng la hét, cắn xé, âm thanh khùng khục đầy tuyệt vọng của những người bị cắn nát cổ họng, những vũng máu tanh tưởi tung tóe khắp nơi, kèm theo những mãnh vở nội tạng và da thịt con người.
Khi nhìn thấy những người đầu tiên ngã xuống, nhớ đến lời nói đầy nghiêm túc của Đức, khiến trong lòng nó đã có linh cảm không lành. Và lúc các xác chết vùng dậy cắn người, nó lập tức trốn xuống chỗ bàn ăn kín đáo nhất, kê ghế và các khay ăn lên.
“Rầm.. ầm”
Hai xác sống đè một gác ngục xuống ngay chỗ bàn của nó trốn, tiếng bàn ghế vỡ vụn vang lên, nó còn kịp nhìn thấy gương mặt đầy đau đớn của viên gác ngục đang cố giơ tay về phía nó trước khi cổ họng bị xé toang.
Sau khi xé xác viên gác ngục, hai xác sống quay sang hướng nó chồm tới. Hoảng hồn, Tiến vội vàng bò dậy, phang mạnh chiếc ghế vào mặt con xác sống gần nhất, chạy bán sống bán chết ra cửa nhà ăn.
Cửa khóa. Nó vùng vẫy cố đạp cửa trong tuyệt vọng, sau lưng là ba con xác sống đang tiến lại gần, nó chộp lấy một cái khay đồ ăn đưa lên đập vào mặt con xác sống gần nhất. Cái đầu con xác sống chỉ hơi lệch qua một bên, sau đó lại tiếp tục vồ tới, hai tay bấu chặt người nó, nhe hàm răng đầy máu tươi lênh láng, một mùi tanh hôi phả vào mặt nó.
“Đoàng, đoàng”
Tiếng súng vang lên, một mảnh máu tươi tanh tưởi kèm cả dịch não nhờn nhợt phun vào mặt Tiến. Đầu con xác sống trước mặt nổ tung. Tiếp sau là hai con gần đó cũng ngã xuống trước làn đạn.
Đức cầm khẩu AK 47 xoay người xả từng loạt đạn nhắm thẳng vào đầu những con xác sống gần đó.
“Còn sống không nhóc, mở cửa đi?” Đức kéo thằng Tiến qua cánh cửa, đưa chìa khóa cho nó, và rút ra một băng đạn mới thay vào súng.
Cố gắng nén cảm giác buồn nôn trong bụng, Tiến lóng ngóng lấy chìa khóa mở cửa.
Trong phòng ăn chỉ còn hơn tám người đang cố gắng chống đỡ. Đức la lớn:
“Chạy qua bên đây đi”
Vừa nói, Đức vừa lao ra, khẩu súng trên tay không ngừng nhả đạn. Thể lây nhiễm này chỉ mới ở giai đoạn đầu, tốc độ và sức mạnh của chúng chỉ ngang ngửa một người bình thường khi còn sống. Với khoảng cách gần cỡ này, hầu như mỗi loạt đạn của Đức đều có xác sống ngã xuống.
Giơ chân đạp mạnh vào một xác sống phía trước, Đức kéo người trước mặt ra khỏi con xác sống đang bám vào, nã súng vào đầu nó.
“Không sao chứ Anh Thành?” Đức lấy tiếp một băng đạn ra thay vào súng và hỏi
“Không sao …. Cảm ơn” Thành thở dốc, đáp lại
Thành trước đây là tiểu đội trưởng trong đội phòng chống tội phạm ma túy, sau một vụ điều tra vào một băng đảng bán ma túy được Phạm Quang Vinh bảo kê, thì bị giáng chức về làm giám ngục ở đây. Thành đối xử khá tốt với Đức, thư từ, điện thoại cho mấy đứa em, thậm chí thỉnh thoảng còn được Thành lén dẫn đi uống trộm vài chung rượu.
Đức rút khẩu súng lục trong ba lô và hai băng đạn đưa cho Thành, chỉ về hướng cửa nhà ăn đang mở:
“Anh qua bên kia đi, giữ cửa bên đó, bắn vào đầu bọn nó”
Dứt lời, Đức tiếp tục bắn nhắm vào mấy con xác sống đang lao tới. Trong nhà ăn chỉ còn khoảng mười sáu, mười bảy con, dưới làn đạn của Đức nhanh chóng gục xuống.
Bên ngoài, những con xác sống từ trong sân, và nhà ăn khác nghe tiếng súng nổ ào ào lao vào. Đức vội vàng lao ra, đóng chặt cửa, lấy hai cái bàn và chiếc rìu cứu hỏa chèn vào.
Xong đâu đấy, Đức quay lại, trong phòng còn lại khoảng sáu người, vẻ mặt còn chưa hết bàng hoàng vì sống sót sau tai nạn, một người trong số đó còn cúi người nôn thốc tháo.
Nhìn một loạt những người xung quanh đang dần tụ tập lại cửa phòng ăn lên lầu, Đức chầm chậm đi bộ qua. Đột nhiên, Đức rút khẩu súng lục dưới đai lưng nổ súng thẳng vào một tên phạm nhân sống sót gần đó, đầu hắn nổ tung như quả dưa hấu khiến mọi người xung quanh hoảng hốt hét lên.
“Đức, làm cái gì thế?” Thành và nhóc Tiến la thất thanh.
Đức lật vai áo xác chết lên, chỉ vào dấu răng:
“Hắn bị cắn rồi.”
Đức đeo lại khẩu AK 47 lên vai, xốc ba lô, đến trước mặt Thành:
“Kho vũ khí trên lầu ba, đây là chìa khóa, mọi người nên tìm chỗ kiên cố ẩn nấp cố thủ đi, đội phản ứng nhanh cách đây khá gần, tiếp viện sẽ nhanh chóng đến thôi”
“Với lại, Anh lo cho thằng nhóc này hộ em” Chỉ vào Tiến, Đức nói
Mắt thằng Tiến đỏ hoe nhìn Đức, từ nhỏ đến giờ nó mới có cảm giác được che chở của một người anh trai:
“Cảm ơn anh Đức”
Đức ôm khẩu súng, bước ra cửa phòng ăn chạy qua hành lang bên trái hướng về bãi giữ xe.
Thành rút ra một chiếc chìa khóa trên người ném cho Đức:
“Chiếc mô tô xanh 47H678 xịn nhất bãi xe đó, nhớ trả xe lại cho anh”
Chụp lấy chùm chìa khóa, Đức mỉm cười: “Bảo trọng”