Rất nhanh, nhóm người đã tiến lại gần, dẫn đầu cả đội không ngờ lại là một cô gái tuổi còn rất trẻ, trên người mặc một bộ quần áo thể thao trẻ trung gọn gang, mái tóc dài chấm vai buộc lại kiểu đuôi ngựa, gương mặt nghiêm nghị toát lên vẻ anh khí, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bên này.
Phía sau cô gái có tất thảy bảy người, toàn bộ đều là nam, ba người mặc quân phục, nhưng người còn lại đều mặc đồ tự do, trang bị tiêu chuẩn là súng tiểu liên, hông còn mang theo bao súng giắt súng ngắn, trong đó đáng chú ý nhất là hai người đứng ở hai bên cô gái.
Người thanh niên đứng phía bên phải có quả đầu húi cua trụi lủi, gương mặt có một vết bỏng kéo dài nhìn khá đáng sợ, trên người mặc một bộ quân phục quân đội, nhưng đã có khá nhiều vết cháy xém, khẩu súng tiểu liên đeo trên vai.
Chủ nhân của mũi tên vừa rồi là người thanh niên đứng bên trái, trên tay không cầm súng mà đang cầm một cây cung khá kỳ lạ, thân cung dài gần một mét, trong suốt như làm bằng băng, không có cả dây cung, ánh mắt nhìn về phía Đức tràn đầy lửa giận.
Cả hai nhóm đứng đối diện lẫn nhau, không khí giương cung bạt kiếm, căng như dây đàn.
Người thanh niên đột ngột giương cung lên nhắm thẳng về phía Đức, Đức không thèm động, lạnh nhạt nhìn qua, hắn phát hiện từ hai cánh cung như có một sợi dây vô hình bằng cương khí kéo căng mũi tên bằng băng, không khí đã lạnh nay như còn trở nên lạnh lẽo hơn.
Đức không động nhưng Hân thì không hề đứng yên, gần như ngay lập tức khi tên đó vừa động thân, Hồn binh ma cung đã ngay lập tức giương lên, mũi tên lấp lóe hàn quang chĩa thẳng vào người tên đó, ánh mắt lạnh như băng.
“Được rồi, Chương” Cô gái nghiêm giọng nói, cánh tay giơ qua một bên chặn lại đường cung.
“Họ không phải là thủ phạm” Cô ta nhìn qua Đức, lên tiếng.
Có vẻ lời nói của cô rất có trọng lượng, dù không cam lòng nhưng người thanh niên tên Chương cũng hạ cây cung xuống, mũi tên trong tay tỏa ra khí lạnh, biến mất trong không khí.
“Xin thứ lỗi” Cô gái gật đầu với Đức, tiến bước chậm rãi đi về phía trước, đến chỗ xác người thanh niên kia đang nằm lại.
Đức cũng gật đầu lại, nghiêng người ra nhường đường cho cô gái đi qua, bảy người còn lại theo sát ngay phía sau, đầy cảnh giác nhìn vào đám người Đức.
Cúi đầu quan sát từng vết thương trên thi thể của người thanh niên dưới đất, và xem xét xung quanh, cô gái đưa tay lên vuốt đi đôi mắt còn đang mở của cậu ta, nhẹ giọng hỏi:
“Là các anh đã giết những con xác sống biến dị này sao?”
“Phải” Đức lên tiếng đáp lời
“Cảm ơn anh và xin thứ lỗi cho sự lỗ mãng của đồng đội tôi” Cô gái nhìn hắn thật sâu, nhẹ nhàng lên tiếng. Lời nói rất chân thành, gương mặt xinh đẹp vẫn giữ vẻ kiên nghị trầm ổn.
Đức cũng khách khí đáp lời: “Không có gì”
Quay sang những người còn lại, cô gái lên tiếng ra lệnh:
“Chương, cảnh giác xung quanh, Quân, hỏa táng bọn họ, những người còn lại nhanh chóng thu thập thịt trắng, mười phút sau lập tức sẵn sàng lên đường”
“Rõ” Những người ở phía sau lớn giọng đáp, rồi lập tức tản ra xung quanh làm việc của mình. Chương liếc nhìn nhóm người Đức một cái thật sâu, đảo mắt qua nhìn Hân, rồi bắt đầu chạy lên trên đỉnh thác nước, những mẩu băng tuyết cứ như tự mọc dài ra từ dốc đá như một bậc thang, thân ảnh di chuyển rất linh hoạt, trong chớp mắt cậu ta đã leo lên đến nơi.
Quân là người thanh niên có vết bỏng ngang trước mặt, di chuyển xác của những người đang nằm dưới mặt đất thành một hàng, trịnh trọng thu lấy những chiếc thẻ tên của từng người, hít một hơi thật sâu, trên tay cậu ta đã bừng ra một ngọn lửa hướng về những người dưới đất thiêu đốt.
Những người còn lại tiến về xác của đám xác sống biến dị, lấy ra con dao quân dụng, thuần thục cắt vào giữa thùy não, moi ra một mảnh thịt cứng màu trắng tươi như lòng trắng trứng vịt lộn, bỏ vào hộp inox bên hông. Nhìn bộ dáng của họ thì biết họ đã làm việc này rất nhiều lần rồi.
“Tôi là Linh, các anh đang định đi đâu vậy?” Cô gái giơ tay về phía Đức, lên tiếng
“Tôi là Đức, chúng tôi đang trên đường đi về quê” Đức cũng chìa tay ra, bình thản trả lời
Dù rằng cô gái tên Linh này từ đầu đến giờ đều tỏ ra rất khách khí với hắn, cư xử hòa nhã đúng mực, nhưng thái độ vẫn có sáu phần đề phòng, cơ thể luôn ở trong tư thế sẵn sàng tiếp chiến.
Chỉ từ những chi tiết nhỏ này cũng đủ thấy, cô ta quả thực là một người chỉ huy rất có tố chất, luôn giữ được sự tỉnh táo, cảnh giác, hành động rất dứt khoát và cũng rất có tiếng nói trong đội. Phải biết rằng, là nữ chỉ huy một nhóm nam giới đã rất không dễ dàng, huống chi còn có thể có uy vọng đến như vậy.
Hơn nữa, điều khiến Đức không dám có nửa phần coi thường cô gái này đó là, mắt phân tích hoàn toàn không thể dò xét được sâu cạn của cô ta. Đây đã là lần thứ hai kể từ đợt đụng độ tên Trần Văn Hồ, điều đó khiến hắn dấy lên nhiều suy nghĩ. Có vẻ là cơ duyên không chỉ rơi xuống đầu mỗi mình hắn, và số lượng còn nhiều hơn hắn nghĩ.
Người thanh niên tên Chương là người tiến hóa cấp độ C, Trance +, Burst ++, Rise ++, 6000 điểm giao dịch, năng lực: Điều khiển nước và băng, băng ý hóa hình, nhập vi trung cấp, tinh chuẩn cao cấp.
Người thanh niên tên Quân cũng là người tiến hóa cấp độ C, Trance +, Burst ++, Rise ++, 5500 điểm giao dịch, năng lực: Dị năng hỏa hệ, cận chiến tinh thông, hỏa năng tụ hình.
Những người còn lại đa số đều là cấp D, năng lực chủ yếu là Rise tăng cường tốc độ và phản xạ, chỉ có một người là có dị năng lôi hệ.
Nhóm người này tính ra là đã có sức mạnh khá nổi trội, tuy rằng Quân và Chương chỉ là cấp C nhưng về mặt chiến lực theo cảm nhận của hắn chắc chắn là không thấp, chưa kể đến cô gái tên Linh bí ẩn kia.
“Hai người kia..” Linh chỉ vào hai người Vỹ và Dung đang chạy đến từ phía sau, lên tiếng hỏi. Do nhóm người Đức chạy quá nhanh, hơn nữa nhác thấy tình hình chiến đấu ác liệt phía bên này hai người cũng không dám tiến lại quá gần, nên bây giờ mới có thể tới nơi.
“Chỉ là đi cùng đường thôi” Đức bình thản trả lời
Lúc này thì những người còn lại cũng đã thu thập xong thịt trắng từ xác của những con xác sống biến dị đưa đến cho Linh, cô đưa tay nhận lấy, đến lúc này hắn mới để ý ở cổ tay của Linh có một hình xăm khá tinh xảo, nhìn như một cái lắc tay được chạm khắc nổi với những phù văn, ký hiệu tượng hình kỳ lạ.
“Xin lỗi nhưng tôi nghĩ rằng những thứ đó là của mình” Nhìn túi thịt trên tay Linh, Đức lên tiếng nói
Linh hơi khựng lại, người thanh niên phía sau đã tức giận lên tiếng đáp lời:
“Nếu chúng tôi không thu thập, liệu anh có biết nổi nó là cái gì không?
“Nó là thịt tiến hóa, thường có ở dưới thùy não của xác sống biến dị, chúng ẩn chứa tinh hoa năng lượng, người bình thường ăn sẽ có cơ hội nhận được cơ hội tiến hóa, người đột biến ăn sẽ được tăng cường sức mạnh, phải không?” (*) Đức chậm rãi đáp khiến người thanh niên nghẹn lời
“Những người của chúng tôi đã hy sinh ở đây, nhất định đã giết một số lớn xác sống trước khi anh đến” Linh trầm giọng nói
“Họ giết được tầm hai mươi con xác sống, cộng thêm công sức thu thập của đội cô, nhiều nhất chỉ có thể phân cho các cô một nửa, tôi tính không sai chứ?” Đức bình thản nói
Linh hít sâu một hơi: “Không sai” dù không muốn nhưng Linh cũng phải thừa nhận hắn tính toán không sai, còn về dùng võ lực để ép người, trước hết thì nó đã đuối về lý, sau thì còn phải xem đối tượng là ai, những kẻ trước mặt rõ ràng không phải người yếu đuối gì. Khi mà lực lượng chênh lệch nhau quá nhiều thì lực lượng là đạo lý, còn khi không chắc ai mạnh ai yếu, thì đạo lý lại chính là lực lượng.
Linh đưa tay vào túi định lấy ra một nửa đưa cho hắn, thì Đức đã lên tiếng:
“Thực ra, đưa cho cô toàn bộ cũng không phải là không được nhưng hãy nhớ …”
Ngừng lại một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt Linh, nói tiếp: “Cô nợ tôi một lần”
“Được” Linh ngẩng đầu đáp lời, số thịt trắng này đối với cô mà nói rất quan trọng, nó sẽ giúp tăng cường thực lực của rất nhiều người trong đội. Linh khẽ đảo cổ tay, những hộp inox đựng thịt như đột ngột biến mất, Đức nheo mắt nhìn kỹ, có vẻ như chúng bị thu vào hình xăm trên tay của cô ta.
Quân lúc này tiến lại gần, nhìn Đức một cái thật sâu, rồi đưa bảng treo tên của những người chiến sĩ đã hy sinh cho Linh.
Thực ra, nhiệm vụ lần này của đội số 5 không phải là quá sức nguy hiểm, họ chỉ cần thăm dò khu vực này để tìm thêm nước uống và lương thực, đụng độ với xác sống biến dị là hết sức ngoài ý muốn. Dù gì thì từ khi tuyết bắt đầu rơi tới nay, bọn chúng giống như đang đi ngủ đông, rất hiếm khi xuất hiện.
“Chuẩn bị trở về thôi” Linh xiết chặt những tấm bảng tên của các đồng đội, trịnh trọng đặt vào túi áo trên ngực, nhìn toàn đội lên tiếng.
Chương trượt từ trên đỉnh thác xuống, dưới chân như xuất hiện một cây cầu tuột bằng băng, rất nhanh đã lướt xuống tới nơi, gia nhập vào đội ngũ.
“Xin hỏi mọi người có phải là quân nhân từ trại tị nạn ra đây không?” Lúc này, Dung đứng ở một bên rụt rè nhìn Linh hỏi
Linh liếc nhìn về phía Vỹ và Dung, trả lời: “Phải”
“Thật tốt quá, chúng tôi có thể cùng đi đến đó được không?” Dung phấn khởi hỏi
“Được” Linh lên tiếng trả lời, đoạn quay đầu nhìn về phía Đức hỏi:
“Còn các anh thì sao?”
“Đương nhiên là đi, nếu cô không phiền” Đức đáp lời
“Đi thôi” Linh dẫn đầu cả đội tiến bước về phía trước, Vỹ và Dung vội vàng theo sát phía sau chỉ sợ mình bị bỏ lại, Đức dẫn theo cả nhóm chậm rãi tiến lên.
Đoàn người hướng về trại tị nạn phía xa đi đến.
......................................
(*) Về việc này đã có nhắc đến ở chương 92 đoạn nói chuyện với nhóm của Cường