Hạt Giống Tiến Hóa

Chương 177: Chương 177: Thung lũng đen




Giờ đã vào gần giữa trưa nhưng bầu trời vẫn âm u một mảnh, những bông tuyết rơi mỗi lúc mỗi dày đặc, gió rít gào kéo theo cái lạnh cắt da cắt thịt kéo tung những bông tuyết bay tán loạn khắp nơi, tầm nhìn bị che phủ giới hạn lại nghiêm trọng, kể cả là với thị lực của Đức cũng chỉ có thể quan sát rõ ràng ở phạm vi hai trăm mét đổ lại mà thôi.

Thấp thoáng trong rừng cây, một nhóm người khoảng mười ba người đang chầm chậm di chuyển, cả đám khoác những chiếc áo vải trẳng nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Trước đó không xa, một đoàn người số lượng vào tầm hai trăm nhân mạng đang di chuyển một cách rầm rộ hơn nhiều, có cả năm chiếc xe quân dụng đi trước dẫn đầu, dấu bánh xe ngấn dài trên đường tuyết, trang bị mang theo bên người cũng rất đầy đủ, có thể thấy cả những khẩu AK47, tiểu liên cầm tay, thậm chí súng máy NSV 12,7mm trên tháp mấy chiếc xe quân dụng.

Chiếc xe dẫn đầu dừng lại ngay trước đoạn đường tiến vào thung lũng đen, một người trong đó bước xuống, chiếc áo khoác trùm đầu che kín khuôn mặt, chỉ thấy hắn nhìn xung quanh một lát rồi đưa tay chỉ về phía trước, đoàn người chỉnh tề chia ra làm sáu đội tiến vào bên trong.

Thung lũng đen, đây là một khu vực khá đặc biệt ở vùng này, nó nằm giữa hai ngọn đồi lớn, diện tích chỉ chừng ba mươi mấy héc ta, bao phủ bởi một làn sương khói bàng bạc quỷ dị dù trong thời tiết lạnh giá thế này, sương dày và u ám đến nỗi nhìn từ xa nó như đang tỏa ra từng làn khói đen quỷ dị. Trước khi Sao chổi đỏ va chạm vào trái đất, ngoại trừ một số điều kỳ lạ như phát hiện một số di chỉ cổ, sóng bức xạ có tần số đặc biệt thì khu vực này vẫn không phát hiện điều gì bất thường.

Nhưng sau sự kiện đó, nơi này dường như sống lại, những đàn xác sống, thú biến dị từ các khu vực xung quanh tụ tập về đây rất đông, kỳ lạ hơn là dường như chúng đạt với nhau một thỏa thuận ngầm nào đó, rất ít khi xảy ra xung đột giữa các đàn thú biến dị và các xác sống với nhau.

Theo tin tức mà Linh tìm hiểu được, bên trong khu vực này tồn tại một số loại thực vật, quả thực chứa nhiều tinh hoa năng lượng giúp các sinh vật ăn nó nhanh chóng tăng trưởng sức mạnh hơn, đó cũng là lý do khiến khu vực này trở thành một nơi rất nguy hiểm, sinh vật ở đây cũng mạnh hơn so với bên ngoài không ít, phía bên trong còn có số di tích cổ còn sót lại, sâu bên trong còn có một ngôi tháp Chàm nằm trơ trọi ở nơi trống trải, và có vẻ như đã bị thời gian tàn phá rất lâu.

Đi đến được đây, cũng là một lần mạo hiểm rất lớn của tên Dương đó, chết hơn hai mươi người, hư hại bảy chiếc xe quân dụng và rất nhanh cũng bị đám xác sống và thú biến dị ở đây đánh phải bỏ chạy ra ngoài, cả hắn cũng bị thương, không ai biết được hắn đã lấy được ở đây những gì, nhưng sau đó, nơi này như trở thành một điều ám ảnh với hẳn, hắn liên tục mở ra những lần tấn công từ các phía để thăm dò, phân tích địa thế và cả tấn công lớn để mở một đường tiến vào bên trong. Tổn thất không ít nhưng hắn chưa từng bỏ cuộc.

Đức cau mày nhìn về phía trước, nơi đám người của Dương đang từ từ biến mất trong lớp sương mù dày đặc, đoạn khẽ quay đầu về phía sau nhìn về phía trại tị nạn, tay xoa xoa gò má, gió vẫn đang rít lên từng đợt, những bông tuyết rơi mỗi lúc càng trở nên dày đặc, tầm nhìn bị giới hạn rất nhiều, nhưng vậy việc theo dõi và ngụy trang dễ dàng hơn, tuy vậy Đức và Linh cũng không dám bám theo đám người của Dương quá gần.

“Đang nghĩ về chuyện hồi nãy hả?” Linh nhìn Đức đang trầm tư, lên tiếng hỏi

“Không, chúng ta tiếp tục bám theo thôi” Đức lắc đầu, trả lời rồi nhanh chân tiến về phía trước

Linh xốc lại chiếc mũ trùm đầu, yên lặng theo chân hắn tiến về phía trước.

Số là, ngay lúc Linh định đến phòng Đức để gọi hắn lên đường thì vô tình nghe được trận cãi vã rất lớn tiếng giưa hắn và Hân làm cô cũng tiến thoái lưỡng nan chẳng biết làm sao, Hân đạp cửa chạy thẳng ra ngoài, lườm Linh một cái, nói vọng lại: “Anh muốn theo cô ta đi chết thì cứ việc, tôi sẽ không đi theo đâu”, lúc Đức bước ra ngoài, má phải của hắn còn hằn hẳn năm dấu ngón tay.

Lan bước ra ái ngại nhìn hắn: “Để em đuổi theo chị ấy”, Đức khẽ gật đầu, rồi quay sang Linh: “Chúng ta đi thôi, có chút rắc rối nên tôi và Toàn sẽ đi”

Rốt cuộc thì chỉ có hắn và Toàn đi theo nhóm của Linh. Lan đã đi theo Hân về phía cánh rừng phía sau rời khỏi trại tị nạn.

Linh cũng cố hỏi thăm một chút nhưng hắn không trả lời,dù sao đây cũng là việc cá nhân nên cô cũng giữ im lặng, hy vọng là không ảnh hưởng đến tâm lý của hắn và lần hành động này, dù sao thì việc lần này quan trọng hơn, thời gian không thể bỏ lỡ được.

Cả nhóm đã bước tới lối vào Thung lũng đen, từ phía xa âm thanh chiến đấu đã vọng lại, tiếng người hò hét, tiếng gào thét của xác sống và cả tiếng súng đạn vang rền, thi thoảng vài chớp lửa đạn lại lóe lên dưới lớp sương mù lạnh lẽo, u ám. Cả nhóm toàn bộ lách mình vào khu rừng cây rậm rạp yểm hộ thân mình, nhẹ nhàng tiến tới gần, số lượng cả đám nếu tính luôn cả Đức và Toàn thì chỉ có 13 người.

Số lượng tuy ít, nhưng ở đây đều là những nhân vật tinh anh nhất lựa ra từ các đội của Linh, sáu người trong đó đã đạt đến cấp C, những người còn lại cũng đã bão hòa cấp D, Chương cung thủ băng hệ dẫn đội, và Linh.

Linh giơ tay lên cao nắm lại, ra hiệu cho cả nhóm dừng bước, khung cảnh chiến đấu phía trước đã hiện ra, gần hai trăm người đang chiến đấu với một đàn xác sống biến dị hết sức đông đảo chắn ở phía trước, tiếng súng đạn vang lên không ngừng, những chiếc xe quân dụng đặt khẩu súng NSV 12,7 mm phòng không hạng nặng trên nóc đang không ngừng càn quét về phía trước.

Súng NSV có chiều dài vào khoảng 1.560 mm; loại đạn 12,7 x 108 mm; tốc độ bắn 700 - 800 phát/phút; sơ tốc đạn 845 m/s; tầm bắn hiệu quả 1,5 km với mục tiêu trên không, 2 km với mục tiêu mặt đất; cơ cấu nạp: dây đạn 50 viên. Đây là loại súng dùng để thay thế dòng DShK kiểu cũ của Nga, được trang bị cho khá nhiều đơn vị quân đội của Việt Nam.

Súng đạn đến thời điểm hiện tại sức mạnh của nó đã hiện ra những hạn chế, nhưng trước khi bị hao tổn hết, uy lực của súng đạn hiện đại vẫn không thể xem thường, những khẩu súng NSV 12,7 mm cùng với lớp tiểu liên được bố trí thành ba đội thay nhau nhả đạn khiến hỏa lực dày đặc và liên tục, lớp xác sống ngã xuống lũ lượt hết lớp này đến lớp khác, kể cả là những con xác sống cấp C cũng không đủ sức chịu nổi lớp hỏa lực dày đặc như vậy.

“Súng phóng lựu, góc 8 giờ” Một người đứng ở phía trước lớn giọng nói

Tiếng ra lệnh vừa dứt, ở lớp đội hình thứ ba, hai khẩu súng phóng lựu lập tức chỉnh tề xoay về hướng đó khai hỏa.

“Ầm” “ầm” Hai tiếng nổ chát chúa vang lên, hai con xác sống biến dị cấp C lọt qua được lớp hỏa lực đang tính đột kích đều bị bắn bật ngược về phía sau rơi xuống đất, rơi vào trong lớp đạn, biến thành mấy cái sàng.

Đức nheo mắt nhìn kỹ, hai trăm người này phân bổ theo sáu đội, trong đó năm đội tản hàng ngang, mỗi đội hai mươi người, còn khoảng hơn trăm người ở phía sau, cảnh giác tứ phía, mỗi đội phía trước có một người đứng giữa chỉ huy, chiếc xe quân dụng chắc chắn nhất đứng chính giữa, một bóng người trong bộ áo khoác màu đen bước ra quan sát chiến cuộc.

Sau một lúc lâu, hao tổn một lượng lớn đạn dược, đám xác sống biến dị trở nên thưa thớt và yếu ớt, kẻ trong bộ áo khoác đen phất tay, năm đội phía trước thu súng rút vũ khí bên hông lao thẳng về phía trước tiến hành cận thân chiến đấu.

Năng lực chiến đấu của những kẻ này quả không hề tầm thường, nhất là năm người đội trưởng dẫn đầu, tất cả đều đã đạt đến cấp C, rất nhanh, đám xác sống biến dị còn sót lại đã bị hạ gục toàn bộ.

“Không thu thập chiến lợi phẩm, toàn bộ gấp rút tiến lên” Người trong bộ áo khoác đen lớn tiếng hạ lệnh. Toàn bộ đoàn người nhanh chóng di động, đoạn đường phía trước lúc này đã trở nên rất khó đi, những chiếc xe quân dụng phải di chuyển thành hai hàng để tiến vào, cả đám đi hai bên xe thành hai đường, hành động rất mau lẹ, nhanh chóng tiến vào bên trong.

Chờ thêm một lát cho đoàn người đi hẳn, Linh ra hiệu cho mọi người tiếp tục bám theo, cả nhóm tiếp tục băng qua đoạn đường rừng phía trên tiến vào bên trong.

Đức nhìn đoàn quân của Dương rời đi, lông mày nhíu chặt, Linh thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Đức nhìn vào đám xác sống bỏ mạng dưới đất, nhỏ giọng trả lời: “Quá bất thường”

“Động tĩnh chiến đấu rất lớn, nhưng ngoài trừ đám xác sống biến dị thì không có thêm thứ gì khác, nếu nơi đây chỉ có chút nguy hiểm thế này, tên Dương đó hẳn đã không phải mất chừng đó thời gian mới tới được đây”

“Có thể là bọn chúng phân chia theo địa bàn hoạt động” Linh lên tiếng trả lời

“Cũng có khả năng” Đức yên lặng gật đầu

“Chúng ta phải tiếp tục bám theo thôi, bọn chúng đã đi được một lúc rồi” Linh đáp lời rồi nhanh chóng đuổi theo, cả đội nhanh chóng tiến lên, Đức ngẩng đầu nhìn lại phía sau, trên bầu trời đang vần vũ gió tuyết, rồi tiếp tục tiến bước về phía trước, không quên bí mật quẳng lại một con nhện thu hoạch.

Đoàn quân của Dương đi tới ngay một cái cổng bằng gạch đá đã cũ nát thì dừng lại. Cánh cổng tuy đã bị tàn phá theo thời gian nhưng vẫn còn hiện ra một ranh giới mờ nhạt, phù điêu trên cánh cổng vẫn còn nguyên, chạm khắc hình ảnh một con quái thú đầu người cánh dơi, bờm sư tử đang há miệng khá dữ tợn. Phía trong ranh giới cánh cổng không có tuyết đọng, khá trống trải lớp đất đỏ bazan nổi bật lên giữa một khung cảnh trắng xóa của tuyết tạo thành một ranh giới bắt mắt. Sâu phía trong khoảng hai cây số là một cái tháp chàm nổi bật lên giữa khu rừng cây.

Năm chiếc xe quân dụng dàn ra thành hàng ngang, quay đầu lại phía sau, đội hình phân ra một nửa cảnh giới phía sau, và năm đội tiến lại gần ranh giới từ chiếc cổng. Xong đâu đấy, chúng tản ra thành những nhóm nhỏ, khá trật tự lấy đồ trên xe và đồ ăn mang theo ra, chia nhau nghỉ ngơi và ăn nhẹ.

Linh nhìn xuống phía dưới, mày nhíu chặt, thấp giọng nói: “Bọn chúng đang làm cái gì vậy, ăn ở đây ư?”, Đức lắc đầu, không đáp lời, cúi thấp người hơn và cảnh giác nhìn ra bốn phía: “Có gì đó không ổn”

Thời gian chậm chạp trôi qua, đoàn người phía dưới đã ăn xong một lúc lâu nhưng chẳng có dấu hiệu gì là tiếp tục di chuyển, thản nhiên dừng lại tại đó khiến Linh càng lúc càng trở nên nôn nóng.

Đúng lúc này, tiếng máy xe từ lối vào thung lũng đen vọng lại, một chiếc xe bán tải đang chạy tới khu vực này với tốc độ khá nhanh, chiếc xe dừng lại trước đoàn quân của Dương rồi nhanh chóng xuống xe. Từ trong buồng lái, một bóng người nhảy xuống, nhìn về phía sau, nở một nụ cười nửa miệng rồi tháo chiếc mũ trùm đầu.

“Dương, không thể nào, tại sao bây giờ hắn mới tới” Linh mở to mắt nhìn xuống phía dưới, suýt nữa đã kêu lên thành tiếng, một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.

Dương nhìn về phía rừng cây phía sau lưng, lớn tiếng gọi: “Ra đây đi Linh, anh biết em đang ở đây mà”

Cả nhóm nín thở, nẳm yên bất động. Nhìn vào phía rừng cây im ắng, Dương lắc lắc đầu, cười: “Em lúc nào cũng thế, nói nhẹ nhàng chẳng bao giờ chịu nghe lời cả”

“Đưa bọn nó ra đây” Hắn hất đầu về chiếc xe bán tải, lớn giọng ra lệnh

Từ phía đuôi xe, hơn mười người bị trói lại thành một hàng bị lôi xuống, vài người té dập vào trong nền tuyết, Dương rút khẩu súng lục bên hông, rồi chĩa vào đầu người gần nhất, lên tiếng:

“Em có ba giây để xuất hiện, chậm một giây, sẽ có một người chết đấy”

“Một …”

“Hai …” Dương lên đạn khẩu súng trên tay

“Dừng tay” Linh đứng dậy, hét lớn, tung người nhảy xuống khỏi nơi ẩn nấp tiến về phía Dương, cả nhóm cũng theo cô bước tới.

Nhìn qua gương mặt bầm dập của những người đang bị trói trước mặt, thậm chí có cả bé Nga trong đó, Linh nghiến răng, lạnh giọng lên tiếng: “Mày đã làm gì”

Dương cười nhạt, nhún nhún vai: “Anh đã nói với em rồi Linh à, anh đã muốn thuyết phục em một cách nhẹ nhàng hơn, nhưng em luôn cứng đầu như thế, anh cũng hết cách rồi”

“Nhận lấy này” Dương giơ tay về phía sau, nhận lấy một chiếc bọc từ tay một tên thuộc hạ, ném mạnh về phía Linh.

Chiếc bọc bằng vải thô, bê bết máu, khiến trong lòng Linh dâng lên dự cảm không lành, cô tiến tới run rẩy mở ra, hình ảnh ba cái đầu người còn đang mở mắt trừng trừng đập vào mắt cô khiến trong lòng Linh như bị ai đó hung hăng đấm mạnh, cô cúi xuống, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, đôi môi run rẩy:

“Aaaaaaa….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.