Đêm hôm đó, công tước Ridgeway thấy vợ mình có vẻ sốt nhẹ, tuy đôi mắt cô ta vẫn ánh lên vẻ rạng ngời và đang chơi trò đố chữ với khách khứa trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ và say sưa. Trò chơi càng lúc càng trở nên tục tĩu.
Chuyến đi chơi tới Wollaston và các hoạt động nối tiếp nhau trong mấy ngày qua, kể cả vũ hội và tâm trạng phấn khích trước sự trở về của Thomas là quá sức đối với Sybil, dù cô ta không chịu thừa nhận, kể cả với chính mình. Nhưng anh đã ở bên cạnh đủ lâu để biết thể chất yếu ớt của cô ta không thể chịu đựng nổi guồng quay cuồng nhiệt này lâu hơn nữa.
Anh tự hỏi liệu tất cả khách khứa có thấy rõ là Sybil và Thomas thân thiết với nhau trên mức chị dâu em chồng. Anh nghĩ hẳn ai cũng nhận ra. Hiển nhiên là Shaw đã dừng hẳn sự quan tâm đến cô ta và tối nay đang chuyển sang tán tỉnh Victoria Underwood.
Công tước nghĩ nếu có ai nhận ra thì họ cũng chẳng cảm thấy khó chịu. Đúng như những gì anh đã nghĩ trước khi quay trở về từ London, khách của vợ anh là nhóm người không có phép tắc, chừng mực. Sáng nay, Sidney kể cho anh nghe chuyện một cô hầu gái tội nghiệp đã bị lúng túng như thế nào khi thấy phu nhân Mayberry trên giường Grantsham, còn phu nhân Grantsham lại đang ở giường của Mayberry.
Anh thực sự khó chịu khi quan sát những thứ đang diễn ra quanh mình. Dù vậy, là người có học, anh buộc phải tiếp tục diễn vai vị chủ nhà lịch sự và hòa nhã. Anh không thể làm điều mà mình mong muốn là đứng dậy thông báo cuộc vui sẽ kết thúc ngay sáng mai.
Chỉ duy nhất ý nghĩ đó đem đến cho anh chút vui vẻ trong cả buổi tối.
Đôi khi - chỉ đôi khi - anh ước mình không được sinh ra trong tầng lớp quý tộc và suy đồi này. Nhưng anh tự hỏi liệu những tầng lớp khác có hoàn toàn khác biệt nếu anh biết rõ về chúng. Có lẽ con người ở tầng lớp nào cũng sẽ như nhau.
Nữ công tước, mặt đỏ bừng và đang cười, ngồi xuống một chiếc ghế sofa.
“Thomas, lúc nào anh cũng thông minh tuyệt đỉnh khi chơi trò đố chữ,” cô ta mỉm cười với gã cho đến khi gã ngồi xuống bên cạnh. “Em rất mừng khi ở cùng đội với anh. Giờ chúng ta cần chút gì đó trầm lặng và êm dịu để thư giãn.”
“Tôi có thể hình dung ra một việc gì đó mà thậm chí chẳng hề làm mất sức,” Sir Hector Chesterton nói.
Nữ công tước với tới, khẽ lấy cây quạt của mình đập vào tay gã. “Em nói là trầm lặng và êm dịu, đồ hư hỏng ạ. Ai có thể hát nào? Walter?”
“Tôi đảm bảo với nàng là tôi thở không ra hơi, Sybil. Hay để một quý cô đàn một bản đi,” Walter đáp.
“Không phải tôi. Tôi kiệt sức rồi.” Phu nhân Runstable lên tiếng.
“Tôi thường luyện đàn, và ngưng luyện tập mỗi khi không ở nhà.” Những lời của Lady Mayberry được đáp lại bằng một tràng cười.
“Xét cho cùng thì có vẻ như ý kiến của tôi đâu đến nỗi ngốc nghếch,” Sir Hector ngồi xuống tay ghế nơi phu nhân Runstable đang ngồi.
“m nhạc chính là linh hồn của tình yêu,” nữ công tước mỉm cười và vẫy một cánh tay mảnh dẻ trong không khí. “Cho em một chút âm nhạc nào.”
“Anh ước mình có thể hát xiết bao,” Lord Thomas cầm tay cô và đưa lên môi.
“Tôi biết một người có khả năng chơi đàn hay như các thiên thần,” Lord Brocklehurst đề xuất, “và người đó chẳng hề mệt vì trò đố chữ suốt đêm.”
Công tước linh cảm được điềm chẳng lành và nhấp nhổm trên ghé lúc Sir Philip Shaw lấy tay che cái ngáp.
“Ai mà có nguồn sinh lực dồi dào vô tận đó thế?” Shaw thắc mắc.
“Cô Hamilton, gia sư của Pamela,” Lord Brocklehurst đáp.
“À.” Sir Philip nhìn chằm chằm Lord Brocklehurst với ánh mắt lừ đừ. “Vậy là cậu từng quen cô gái đó trước kia, đúng không, Brocklehurst, đồ quỷ may mắn? Thậm chí cậu còn biết cô ấy chơi tuyệt như thiên thần sao? À, chơi đàn dương cầm, tôi nghĩ ý cậu là thế đúng không? Chắc chắn phải để cô ấy ‘hạ cánh’ xuống đây với chúng ta thôi, Sybil.”
“Giờ đã khuya,” công tước lên tiếng. “Cô Hamilton có thể đã ngủ rồi.”
“Ôi, cô ấy đã ngủ rồi sao?” Sir Philip nói tiếp. “Ngay lúc này thì đề xuất của cậu bắt đầu nghe hấp dẫn hơn rồi đấy Chesterton.”
“Chúng tôi không muốn làm phiền người làm ngoài giờ làm việc,” nữ công tước cất lời.
“Nhưng Sybil, Sybil.” Lord Thomas lại nắm tay cô ta. “Nếu cô Hamilton đàn hay như thiên thần và nếu được nghe cô ấy đàn sẽ làm cho Bradshaw vui, thì em thật sự nên chiều theo ý khách. Và nếu cô ấy đã ngủ, thì sáng mai anh đành phải hủy giờ học của Pamela và cho phép cô gia sư ngủ bù, Adam ạ. Thật quá đơn giản Bradshaw, kéo sợi dây chuông bên cạnh cậu. Chúng ta sẽ cho mời cô gia sư đến đây.”
Chắc chắn đã gần nửa đêm, công tước nghĩ lúc vang lên tiếng vỗ tay dè dặt tán thưởng đề xuất của Thomas. Có lẽ anh nên nói lời phản đối kiên quyết hơn. Nhưng đã quá muộn. Thomas đang truyền lệnh cho Jarvis.
Mười lăm phút sau, cánh cửa mở ra và Fleur bước vào. Có lẽ cô ấy đã thật sự ngủ rồi nên mới mất nhiều thời gian như vậy.
Công tước đứng dậy cùng lúc với Thomas và băng qua phòng đến chỗ cô.
“Cô Hamilton,” anh nói, “khách của ta thỉnh cầu cô chơi vài bản nhạc cho mọi người cùng thưởng thức trong khoảng nửa tiếng.”
Khuôn mặt cô không biểu lộ chút cảm xúc, đôi mắt điềm tĩnh. Trông cô giống y như trong căn phòng tại quán Bò và Sừng hôm ấy, chỉ khác là lúc này đây cô khỏa mạnh và xinh đẹp. Lúc đó anh đã không nhận ra, như bây giờ, khi cô thường đeo mặt nạ để giấu đi Fleur Hamilton thật sự đầy sức sống.
Và đột nhiên anh nhận ra chắc chắn cô đang nghĩ anh lợi dụng cô, rằng anh cho phép cô sử dụng nhạc cụ trong phòng nhạc và lắng nghe mỗi sáng để rồi có thể sử dụng tài năng của cô trong những dịp như thế này.
“Cô vui lòng được không?” anh đề nghị.
“Chúng tôi được biết cô đàn hay như thiên thần,” Sir Philip Shaw thốt ra.
Đó không phải là lời của ta, công tước nói với cô bằng đôi mắt đanh lại trước vẻ mặt lạnh nhạt của cô. Chính vẻ mặt đó đã khiến cơn giận trong anh dâng lên vào lần đầu tiên anh thấy cô và biến đổi cách cư xử của anh khi quan hệ với cô.
“Cô ấy đang e thẹn đấy,” Lord Thomas cúi chào. “Cô Hamilton, cô sẽ cho chúng tôi vinh dự đấy chứ?”
Công tước đưa tay ra Fleur, nhưng cô dời mắt sang em trai anh, bước qua anh và băng ngang phòng đến chỗ cây đàn piano mà không hề ngoái lại.
Cô ngồi xuống ghế, lưng thẳng băng, và lạnh nhạt nhìn Lord Thomas.
“Ngài có đặc biệt yêu cầu bản nhạc nào không, thưa ngài?”
Thomas cười với cô. “Nếu được thì giai điệu nào đó trầm lặng và êm dịu, cô Hamilton.”
“Một bài hát ru cũng không tệ đâu,” Sir Philip đề nghị. “Cô Hamilton, thứ gì đó sẽ đưa chúng tôi vào trạng thái, à, buồn ngủ.”
Công tước vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngay phía trong ngưỡng cửa, lặng lẽ quan sát cô. Fleur ngồi nhìn xuống đôi tay đang siết vào nhau trong lòng một lúc, trông hoàn toàn điềm tĩnh, hết sức tự chủ. Và rồi cô bắt đầu đàn bản Sonata Ánh Trăng của Beethoven mà không cần bản nhạc.
Cô đàn không sai một nốt nào, thậm chí là hoàn hảo. Nếu có thiếu đi phép màu nào đó so với những lần đàn buổi sáng thì có lẽ chỉ có một mình anh biết mà thôi.
Và nếu anh cứ đứng ở đây, anh nghĩ khi có tiếng rì rầm khe khẽ lại lan ra xung quanh, thì sẽ khiến mọi người chú ý. Anh đi đến ngồi cạnh một phụ nữ đang lắng nghe tiếng nhạc và quan sát Brocklehurst đi vòng để đứng ngay sau lưng ghế của cô.
Cô đàn có tuyệt như thiên thần không? Nếu không, chắc chắn trông cô mới như thiên thần. Chiếc váy xanh nhạt hoàn toàn đơn giản cô đã mặc trong đêm khiêu vũ, mái tóc đỏ ánh vàng rực rỡ suôn mượt, khuôn mặt đẹp một cách trầm lặng - tất cả khiến cô sao quá khác biệt với những phụ nữ khác ở đây. Đúng, trông cô tựa như một thiên thần.
Cô là ai? Isabella ư? Họ của cô là gì? “Her…”, cô từng buột miệng nói về nhà mình. Brocklehurst sống tại trang viên Heron ở Wiltshire.
Hết bản nhạc anh sẽ đứng lên và tiễn cô ra cửa. Cô có thể quay về giường để ngủ.
Nhưng Thomas đã lên tiếng trước khi anh có thể làm thế.
“Hay lắm, cô Hamilton. Ngón đàn của cô thật sự tuyệt hảo. Cô có chút quen biết với Lord Brocklehurst đúng không? Thay mặt cho toàn bộ khán giả ở đây tôi xin cảm ơn và giờ cô có thể về phòng. Thế cả hai cùng đi sao, Bradshaw?”
Lord Brocklehurst cúi đầu chào khi cô xoay nửa người khỏi ghế.
“Tôi đã mong là mình có thể đi ngắm phòng tranh với cô Hamilton. Với sự cho phép của phu nhân chứ, thưa nữ công tước?” Gã nghiêng đầu về phía nữ công tước.
“Ta cho phép cô, cô Hamilton,” nữ công tước nói kèm theo nụ cười, “và ta thưởng cho cô bằng cách hủy việc cô phải làm cho ta vào sáng mai.”
Công tước ngồi yên trên ghế, nhìn cô rời đi cũng lạnh nhạt như lúc đến, Lord Brocklehurst đi sau vài bước. Cô chỉ thoảng liếc nhìn anh với ánh mắt vô hồn khi đi ngang qua.
“Chà, tôi đi ngủ đây,” Sir Philip nói với một cái ngáp. “Tôi có thể hộ tống em về phòng không, Victoria?”
“Tôi nghĩ mọi người đều muốn đi ngủ, tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt như thế này.” Nữ công tước nói.
Công tước đứng dậy đưa tay cho vợ. Và anh thắc mắc không biết cô ta có cố ý giở thủ đoạn như Thomas không, triệu Fleur đến phòng khách vào giờ khuya khoắt và rồi bẫy cô vào tình huống ở một mình với Brocklehurst.
“Nàng lại sốt rồi,” anh nói với vợ, một tay phủ lấy tay cô ta khi họ ngừng bên ngoài phòng thay đồ của cô ta vài phút sau. “Nàng cần nghỉ ngơi, Sybil. Sao mai nàng không ngủ cho đến trưa nhỉ? Ta sẽ phụ trách việc vui chơi của khách khứa.”
“Em sẽ khỏe hơn vào buổi sáng. Em chỉ mệt thôi. Và làm sao em có thể bỏ lỡ giờ nào với khách được? Cuộc sống quá nhàm chán khi không có họ. Ngài không đi xa thì cũng bận việc cả ngày.”
“Đâu cần phải làm như thế này. Chúng ta có thể dung hòa mà Sybil. Ít nhất chúng ta có thể đối xử tốt với nhau.”
“Không, không cần phải làm thế,” cô ngước nhìn anh, đôi mắt sáng có vẻ sốt. “Em có thể hạnh phúc. Anh ấy sẽ không bỏ mặc em, Adam. Anh ấy sẽ không rời xa em nhiều tháng trời và rồi bực tức khi em mời khách đến để xua đi sự buồn chán, cô đơn. Nhưng khi đó, với anh ấy em sẽ không cần đến khách nữa. Em sẽ không cảm thấy buồn chán hay cô đơn.” Gò má cô đỏ bừng.
Anh mở cửa cho cô.
“Sáng mai anh sẽ gọi bác sĩ nếu em vẫn còn sốt, và một bác sĩ từ London nếu sức khỏe em không khá hơn hồi đông vừa rồi, khi ấy em quá yếu.”
“Em không cần ai cả ngoài bác sĩ Hartley,” cô ta hờn dỗi. “Sao ngài không đuổi Thomas đi, Adam? Ngài biết là em sẽ không bao giờ tha thứ cho ngài. Và em vui sướng vì anh ấy quay lại. Rất vui sướng!”
Cô lướt nhanh vào phòng và đóng cửa lại ngay. Anh nghe tiếng ho của cô ở trong.
Anh quay người với tiếng thở dài, tiến về khu vực sáng đèn.
***
Lần đầu tiên Fleur không cảm thấy tiếc nuối khi bị đánh thức. Khuôn mặt đang cúi xuống, thân thể đang làm cô đau xé và tổn thương mãi mãi ấy là của Daniel. Nét mặt đẹp đẽ, hiền hậu của anh biến dạng trước dục vọng xác thịt sống sượng khiến cô khó lòng nhận ra. Nhưng cô biết đó là Daniel.
Anh vừa gọi cô là điếm vừa liên tục thúc vào trong cô.
Cô hầu gái được cử đến gọi cô, mắt mở to, nói rằng cô phải thay đồ ngay lập tức và xuồng phòng khách.
Lúc vội vã mặc đồ với đôi tay run rẩy, cô nghĩ hắn đã nói với tất cả mọi người. Hắn đã quyết định nói với mọi người, và giờ hắn định bắt cô phải chịu tội trước mặt tất cả để tiêu khiển.
Ngày tạm hoãn của cô đã hết. Và cô thật sự là con rối của hắn. Và sẽ luôn như vậy trong suốt phần đời còn lại.
Cô cảm thấy chán ngán đến tận xương tủy ngay khoảnh khắc người hầu mở cửa phòng khách và đơn độc bước vào đối mặt với ánh sáng, âm thanh và quang cảnh đông đúc. Nhưng cô sẽ không tỏ thái độ gì. Nếu đó là điều cuối cùng cô phải đương đầu, thì cô sẽ làm trong danh dự. Cô sẽ không bao giờ để cho Matthew hay bất kỳ ai khác mãn nguyện nhìn cảnh cô quỳ gối cầu xin hay suy sụp và khóc lóc.
Và rồi công tước đang đứng trước mặt cô ngắn gọn thông báo lý do dựng cô dậy khỏi giường lúc nửa đêm là vì anh muốn khoe tài năng của cô trước khách khứa. Ngay lúc này cô phải trả giá cho đặc quyền được đánh đàn một mình trong phòng nhạc mỗi ngày.
Hay đó là những gì cô suy luận từ vài lời ít ỏi anh đã nói.
Cô nhìn khuôn mặt khắc nghiệt không chút cảm xúc của anh, nhìn vết sẹo xấu xí, và cô ghét anh. Không chỉ sợ và co người lại mỗi khi đối diện với anh, hơn thế, cô ghét anh. Cô ghét sự thật là anh có thể ban tặng thứ mà thoạt nhìn thì có vẻ như một ân huệ hào phóng và rồi yêu cầu hoàn lại bằng ý muốn cá nhân anh. Cô ghét anh vì đã tuyên bố lo lắng và bảo vệ người làm công trong khi lại sử dụng họ như nô lệ để mua vui cho những ý thích bất chợt.
Cô nhớ chuyến cưỡi ngựa của họ, cuộc đua đầy phấn khích, khung cảnh ngoạn mục khi anh phi nước đại bên cạnh cô trên lưng con ngựa giống màu đen, vượt lên trước cô, nhảy qua cánh cổng và tươi cười khi cô làm theo. Cô nhớ tiếng cười của mình, cảm giác vui sướng của mình, sự đãng trí lạ kỳ của mình, như từng xảy ra khi cô nhảy điệu valse với anh.
Và cô ghét anh.
Cô chỉ nói chuyện với Lord Thomas Kent, người luôn tươi cười thân thiện với cô, người đã bênh vực cho cô chiều hôm ấy ở phòng khách của nữ công tước. Cô sẽ đàn cho anh vì anh đề nghị và vì cô chẳng có lựa chọn nào khác.
Công tước đứng ngay cửa một lúc và rồi ngồi xuống. Anh đã phản bội cô. Cô đã đàn cho anh nghe bằng cả trái tim mình từ sáng này qua sáng khác và anh chưa bao giờ quấy rầy cô. Anh luôn đem lại cảm giác rằng anh đang lắng nghe nhưng vẫn tôn trọng nhu cầu riêng tư của cô nên không xen vào. Và giờ đây anh mang cô đến đây để chơi đàn như một con khỉ mua vui cho những kẻ đã quá chén thật sự chẳng hề hứng thú với âm nhạc.
Có điều gì đấy đặc biệt trong những buổi sáng ấy mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến hay nhận ra, và lúc này điều đó đã chết. Cô biết rõ anh đang ngồi cạnh quý cô Woodward, trầm tĩnh, nín lặng, khắc nghiệt và cao ngạo. Đang lắng nghe cô đàn. Đang quan sát nô lệ của anh trình diễn.
Cô ghét anh. Và bất ngờ trước mức độ căm ghét của mình. Trước kia cô chỉ sợ anh.
Cô không nhận ra Matthew đã đến ngay sau lưng. Thật kinh ngạc, cô chẳng hề biết gì. Nhưng hắn ở đó. Cô cảm thấy sự hiện diện của hắn ngay khi kết thúc bản nhạc và công tước đứng dậy.
Nhưng người bạn duy nhất đột nhiên trở thành kẻ thù đáng sợ nhất. Lord Thomas Kent hoàn toàn hiểu lầm khi nghĩ rằng mình đang giúp cô với gợi ý cô được phép đi khỏi phòng cùng người quen, Matthew.
Nữ công tước đồng tình và hủy mệnh lệnh Fleur phải nộp đơn xin thôi việc cho quý ông Houghton ngay sáng mai.
Và thế là cô bị gài vào một tình huống bất khả kháng. Nhưng cô có thể hy vọng là vẫn chưa quá khuya, như thế cô sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi và tuyệt vọng. Cô có quyền ước mong thời gian mà.
Nhưng thời gian đã hết.
Hai người hầu đang thắp vài cây nến trên đế gắn tường dọc phòng tranh.
“Hãy khoác tay tôi, Isabella,” Matthew đề nghị. “Nếu chúng ta tản bộ, thì hãy làm theo đúng phép lịch sự.”
Hai người hầu đi ra và khép cửa lại.
“Tại vì sao nàng trông vẫn xinh đẹp ngay cả trong chiếc váy quá giản dị như thế này?”
Cô vội vã rút tay ra. “Ngài muốn gì, Matthew? Nếu chúng ta không rời khỏi đây ngay, nếu ngài không đưa tôi vào ngục, vậy thì ngài muốn gì? Ngài muốn tôi ăn nằm với ngài ở Willoughby này ư, trở thành nhân tình của ngài ở đây sao? Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Hắn thở dài. “Nàng làm như tôi là tên mọi rợ xấu xa vậy, Isabella. Đó chỉ là suy nghĩ của nàng thôi, không phải của tôi.”
“Vậy thì hãy nói cho tôi biết, và ngừng giở trò đi.”
“Tôi muốn nàng. Đã từ lâu, lâu lắm rồi. Như thế có đáng bị chỉ trích không?”
“Và tôi đã nói với ngài từ lâu rằng tôi không quan tâm đến điều đó. Nếu ngài yêu tôi, như ngài vẫn thường khẳng định, Matthew, thì ngài phải tôn trọng cảm xúc của tôi. Ngài sẽ không cản trở chuyện của tôi và Daniel.”
“Daniel Booth,” hắn chế giễu. “Một bảo mẫu vui vẻ, dịu dàng. Hắn chẳng thể làm nàng hạnh phúc đâu, Isabella.”
“Có lẽ không. Nhưng tôi mới là người được quyền lựa chọn. Tại sao ngài lại sắp xếp những chuyện như vậy?”
“Những chuyện gì kia?” Hắn nhướng mày thắc mắc.
“Mẹ ngài và Amelia đến London,” cô nóng nảy nói, “để lại tôi một mình với ngài. Như vậy thật không phải phép - chắc chắn là họ biết thế, và sẽ làm gì đó nếu họ thật sự có chút tình cảm với tôi. Rồi ngài còn không cho tôi đến ở cùng em gái của Daniel khi cô ấy mời tôi, cũng không cho tôi cưới Daniel bằng giấy phép đặc biệt. Ngài không sắp xếp tất cả ư? Để rồi khi bị dồn đến đường cùng và thanh danh bị hoen ố, tôi sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành nhân tình của ngài. Vì vậy mà ngài mới có cơ hội đàn áp ngay cả khi tôi cự tuyệt.”
Hắn dừng lại và nắm tay cô dù Fleur cố giật lại.
“Đáng lẽ Amelia phải đến London làm lễ ra mắt lâu rồi. Và tất nhiên là mẹ tôi muốn đi cùng con bé. Có vẻ như thật nhẫn tâm nếu để nàng đi cùng họ, Isabella. Ba người không thể nào hòa thuận với nhau được.”
“Khó mà hòa thuận hay bất hòa với ai khi mà mình hoàn toàn bị lờ đi từ tuổi lên tám,” cô cay đắng, “ngoại trừ những lúc bị chỉ trích và bị khinh miệt.”
“Dù sao đi nữa thì tôi đã nghĩ để nàng ở nhà, nơi nàng thuộc về thì tốt hơn, Isabella. Và nàng biết rõ việc tôi trở thành người giám hộ của nàng hoàn toàn không phải chủ ý của tôi. Cái đó phát sinh từ nguyện vọng của cha nàng và cái chết của cha tôi - cho đến khi nàng kết hôn hay tròn hai lăm tuổi. Tôi không tạo ra những điều khoản đó.”
“Cho đến khi tôi kết hôn, Tôi có thể lấy Daniel. Và ngài có thể rũ bỏ được trách nhiệm phiền toái đó.”
“Nó không phiền toái chút nào. Nhưng tôi không thể cam tâm nhìn nàng cưới một tên nhu nhược được, Isabella.”
“Như vậy thì tốt hơn việc biến tôi thành nhân tình của ngài.”
“Nàng là người duy nhất dùng những từ đó.”
Fleur cười nhạo. “Tôi cho là ngài muốn cưới tôi đấy.”
“Nàng dùng sai thì rồi,” hắn giữ nàng chặt hơn.
“Nàng là một tiểu thư, Isabella, con gái nam tước. Làm sao nàng có thể nghĩ rằng tôi có ý định hủy hoại nàng chứ?”
Fleur lại cười. “Thật lạ là trước kia ngài chưa bao giờ nghĩ đến việc nói về danh giá trong những lời tỏ tình của mình. Mẹ ngài sẽ vui sướng là sao, Matthew! Và tôi cho là dục vọng đêm đó đã xui khiến ngài phải chiếm hữu được tôi trước khi cử hành nghi lễ.”
“Dục vọng ư?”
“Tôi đang rời khỏi nhà dù đã khuya và trời lạnh ngắt. Hành lý đã ở trong xe ngựa. Miriam đang đợi tôi ở nhà mục sư. Nhưng ngài không cho phép đi và đay nghiến vì tôi cãi lời. Và ngài định mang tôi đến phòng ngài. Hay có khi thậm chí còn không phải thế. Hobson giữ tôi lại, đúng không, ngay trong thư viện, để ngài cưỡng bức tôi.”
Hắn thả tay nàng ra để đặt tay lên trán. “Nàng có những ý nghĩ thật lạ lùng, Isabella. Nàng đang la hét với tôi và vùng vẫy như một kẻ điên vì tôi không để cho nàng bỏ trốn với cái gã mà tôi hoàn toàn có quyền cấm nàng cưới. Hobson đứng phía sau để ngăn nàng khỏi ngã vào lò sưởi và bị thương. Rồi nàng xoay qua đánh hắn và làm hắn mất thăng bằng. Hành động phạm tội đó xuất phát từ cơn giận dữ thuần túy.”
“Đúng. Tôi cho là tòa sẽ nhìn nhận theo quan điểm đó - một khi ngài giải thích như thế.”
“Tiếc là chỗ nữ trang khiến cho mọi việc trông như được lập kế hoạch trước. Rõ ràng nàng định gạt tôi.”
“Nữ trang nào?” Cô đứng trơ như phỗng.
“Số nữ trang quý giá để mẹ tôi mang đến London. Chúng được tìm thấy trong tư trang của nàng sau khi nàng bỏ trốn trong cơn hoảng loạn.”
Cô nhìn hắn chằm chằm. “Tôi đoán một người khác đã tìm thấy, không phải ngài.”
“Cô hầu gái của nàng.”
Fleur cười với hắn.
“Nhưng rõ ràng mọi việc được quyết định trong cơn bốc đồng. Chắc hẳn rất khó khăn với nàng, Isabella, vì còn quá nhỏ mà phải mất cha mẹ, phải chứng kiến cảnh gia đình tôi đến nhà, chiếm lấy gia sản và chỗ của cải mà nàng cứ tưởng rằng của mình. Nhưng chúng sẽ lại là của nàng, và của con nàng.”
“Con của chúng ta à? Vậy ngài thật sự nghiêm túc về việc cưới tôi sao?”
“Tôi yêu nàng. Nàng không biết tôi đau khổ đến thế nào trong hai tháng rưỡi qua đâu, Isabella, khi mà không biết có còn được gặp lại nàng nữa hay không. Nàng buộc phải lấy tôi.”
“Mấu chốt chính là chỗ đó, ‘buộc phải’, tôi hiểu rõ rồi.” Cô trả lời.
“Tôi sẽ không bao giờ ép buộc nàng. Nàng phải hiểu là nàng đã nghĩ sai rồi.”
“Câu trả lời của tôi là không.”
“Nàng sẽ đổi ý.”
“Không, tôi sẽ không đổi ý.” Cô cười với hắn. “Khi nào rời khỏi đây, ngài sẽ ra đi một mình, Matthew.”
Hắn nhấc tay đặt hờ ngay cổ cô. Bỗng hắn đưa tay lên cằm cô, siết chặt, rồi thình lình hất ngược ra sau.
“Tôi nghe nói là những tay treo cổ lành nghề có thể thực hiện việc đó theo cái cách làm cho cái chết đến ngay lập tức và không đau đớn. Không may là, chẳng phải gã nào cũng giỏi như thế.”
Nụ cười của cô như nhạt dần. “Cảm ơn. Cuối cùng tôi cũng có được câu trả lời. Vậy là tôi cưới ngài hoặc bị treo cổ. Tôi có bao nhiêu thời gian để quyết định đây?”
Nhưng hắn không kịp trả lời. Cánh cửa cuối thư viện bật mở và công tước Ridgeway bước vào.
“Hai người vẫn ở đây. Dễ mà quên mất khái niệm thời gian khi có nhiều tranh xung quanh như thế này đúng không? Nhưng gia sư của con gái ta cần ngủ, Brocklehurst. Có lẽ ngài có thể tiếp tục ngắm tranh vào lúc khác. Cô có thể trở về phòng, cô Hamilton.”
Nhưng Matthew đã bước dọc phòng tranh với cô nên chẳng mấy chốc mà cả ba cùng đứng ngay ngưỡng cửa. Công tước nhìn Matthew với vẻ dò xét và đưa tay ra cho cô.
“Ta sẽ đưa cô lên trên,” công tước đề nghị.
Cô đặt tay lên cánh tay anh mà không hề ngoái lại xem Matthew phản ứng ra sao. Cô rút tay lại ngay khi họ đi qua cửa tò vò đến cầu thang. Lúc bước lên cầu thang cô đi sát tường hết mức có thể.
Đến đỉnh cầu thang công tước không trở lui như cô tưởng, mà đi theo hành lang đến tận cửa phòng cô. Và đặt tay lên nắm đấm cửa. Cô nhìn theo nó, bàn tay với những ngón thon dài, đẹp đẽ đã làm cô khiếp sợ.
“Ta xin lỗi, cô Hamilton,” anh lặng lẽ nói.
“Xin lỗi về điều gì?” cô ngước mắt nhìn khuôn mặt khó dò, khắc nghiệt, đầy góc cạnh dưới ánh sáng mờ ảo của hành lang.
“Vì tất cả những chuyện này. Vì đã lôi cô ra khỏi giường. Vì đã để cô bị sai khiến như một con tốt. Ta sẽ không bao giờ để chuyện này tái diễn.”
Cô sẽ không cụp mắt xuống, sẽ không tránh ánh mắt anh.
“Anh ta có làm cô đau không? Hay quấy rối theo bất cứ cách nào?”
“Anh ta không phải là người làm tôi đau.” Cô trả lời.
Anh mở miệng định nói điều gì đó, nhưng rồi ngậm lại. Anh nhìn cô với đôi môi mím chặt, quai hàm siết lại. Lúc này cô đã quá mệt mỏi nên chẳng hề cảm thấy sợ, và cô tự hỏi liệu anh có mở cửa ngay, đẩy cô vào trong rồi yêu cầu cô cởi váy áo nữa không.
Và Fleur cũng không biết mình sẽ tuân lệnh hay không.
“Ta xin lỗi,” anh lại nói, và cô nhìn theo trong cảm giác sợ hãi và mê mụ khi ánh mắt anh hạ xuống môi cô và đầu anh cúi lại gần hơn.
Anh đột ngột mở cửa và ra hiệu cho cô vào trong.
“Không!” Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ và chậm rãi lắc đầu. “Không. Làm ơn, đừng. Làm ơn, đừng!”
“Lạy Chúa!” Anh bước đến ngưỡng cửa và siết hai vai cô chặt đến đau nhói. “Cô nghĩ ta là người như thế nào chứ? Cô nghĩ ta định vào trong với cô sao? Cô tưởng ta có thể vừa mới xin lỗi cô, rồi ngay sau đó ăn nằm với cô sao?”
Cô cắn môi dưới và nhìn anh không chớp.
“Fleur.” Bàn tay siết chặt của anh nới lỏng dần ra. “Fleur, ta đã một lần chiếm đoạt cô trái với ý muốn của cô. Ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa nếu cô không muốn. Và cho dù cô có tự nguyện ta cũng không bao giờ làm thế một lần nào nữa. Ta là người đàn ông đã có gia đình, và chỉ có một lần duy nhất không chung thủy trong suốt năm năm rưỡi hôn nhân. Cô sẽ không phải lo lắng cho sự an nguy của mình trước ta đâu.”
Cô đang nuốt xuống toàn bộ máu dồn trên mặt.
Anh ngắm khuôn mặt cô, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô và đôi mắt đầy hoảng loạn, rồi thở dài và kéo cô vào lòng. Anh ôm cô thật chặt cho đến khi cô hết run rẩy và dựa hẳn người về phía trước. Rồi cô xoay đầu, tựa vào trái tim đập đều và nhắm mắt lại.
“Cô không phải lo lắng cho sự an nguy của mình trước ta.” Giọng anh trầm ấm ngay bên tai cô. Những ngón tay ấy lướt nhẹ trên gáy cô. “Cô là người cuối cùng trên đời ta muốn làm tổn thương, Fleur. Lạy Chúa, hãy nói với ta là cô không còn nghĩ như vậy nữa.”
“Không còn nữa.” Cô mệt mỏi tách khỏi anh. Ngày hôm nay có thực sự dài đến thế không?
“Vậy là được rồi.” Anh thả cô ra và bước sang bên một bước, ngập ngừng nhìn xuống cô. “Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon, đức ngài.”
Cô bước vào phòng và đóng cửa lại. Fleur tựa trán lên cánh cửa và hít vài hơi thật sâu, thật đều. Cô chẳng có gì phải sợ. Anh đã ở một mình với cô và hoàn toàn có thể dễ dàng chiếm đoạt cô. Anh có thể bóp nghẹt tiếng cầu cứu của cô, vì vậy đến cả bà Clement cũng không thể nghe thấy. Anh đã không cưỡng đoạt cô.
Anh sẽ không bao giờ làm việc đó trái với ý muốn của cô, anh đã nói thế, hay kể cả khi cô tự nguyện.
Cô chẳng có gì phải sợ. Đến giờ cô vẫn cảm thấy cánh tay anh ôm cô vào cơ thể vạm vỡ ấy. Vẫn có thể cảm nhận những ngón tay anh trên gáy mình. Vẫn có thể nghe nhịp tim anh, cảm thấy mình dựa vào anh, đầu hàng hơi ấm và sự mạnh mẽ của anh. Đầu hàng ao ước được vỗ về.
Cô ngẫm nghĩ về việc anh là ai và những gì anh đã làm cho cô - về cơ thể đàn ông cường tráng và những vết sẹo của anh. Về đôi tay anh.
Và cô sợ. Sợ vì cuối cùng khi anh chạm vào cô thì cô hoàn toàn chẳng nhớ gì đến sự ghê tởm của mình - như lúc cô nhảy điệu valse và cưỡi ngựa cùng anh.