Hát Tình Ca Cho Em

Chương 14: Chương 14




Thực ra Đoàn Diệc Phong sau khi vào nhà mới phát hiện Diệp Phàm ngủ trên ghế sô pha. Bởi vì dì Tôn đã gọi điện báo cho anh biết, cho nên anh cũng đại khái đoán là hôm nay Diệp Phàm sẽ đưa Đoàn Dự về nhà. Nhưng điều làm anh không ngờ đến chính là, cô gái nhỏ này lại có trách nhiệm như vậy, lại còn ngủ trên ghế sô pha nhà họ.

Bộ dạng nằm ngủ của cô rất đáng yêu, trong lòng ôm gối dựa sô pha, co tròn lại như một cô mèo nhỏ. Mí mắt luôn không ngừng động đậy, môi cũng hơi mở, lâu lâu lại chép miệng một cái.

Đúng là ngủ rất ngon à!

Đoàn Diệc Phong bật cười, không đành lòng cắt đứt mộng đẹp của cô. Tự cảm thấy bản thân mới xuống máy bay trở về, một thân đầy mồ hôi, liền vào phòng tắm, tắm rửa một chút.

Lúc tắm xong đi ra, Diệp Phàm vẫn còn đang ngủ, dường như càng ngủ càng sâu. Cơ thể nhỏ bé cuộn mình trên ghế, tay chân đều co lại như sâu róm.

Bị lạnh sao?

Đoàn Diệc Phong không suy nghĩ nhiều, vào phòng mình cầm chiếc chăn mỏng ra, đắp lên mình cô. Ngay sau đó, Diệp Phàm đang trên sô pha bỗng mở mắt.

Ánh mắt hai người giao nhau, ánh nhìn ngưng lại mấy giây.

Trong lòng Đoàn Diệc Phong nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không biết diễn đạt ra sao. Chỉ là cảm thấy ánh mắt này, khiến anh không tự chủ được mà nhớ tới chuyện rất lâu về trước, trong veo, mơ màng, cực kỳ giống ai kia.

Ngay lúc Đoàn Diệc Phong rơi vào trầm tư, Diệp Phàm cũng sửng sốt một hồi . Nhưng mà cô không giống Đoàn Diệc Phong suy nghĩ nhiều như vậy. Mà là trong vài giây đó, suy nghĩ của cô hoàn toàn là một khoảng trống. Sau đó cô lấy lại tinh thần, trong đầu vang lên tiếng sấm ầm ầm.

Đoàn… Đoàn… Đoàn Diệc Phong? Anh… Anh… Sao anh lại ở đây?

Tâm tình hiện tại của Diệp Phàm hoàn toàn có thể dùng hai từ kinh hãi để hình dung. Cô vô ý thức muốn từ sô pha ngồi dậy, nhưng do vừa mới tỉnh ngủ, tay chân không có sức. Người không ngồi dậy được, trái lại còn không cẩn thận mà lăn xuống khỏi ghế dài.

“Cẩn thận!” Đoàn Diệc Phong lấy lại tinh thần từ suy nghĩ cá nhân, bỗng phát hiện Diệp Phàm đang rớt khỏi ghế, không kịp suy nghĩ, anh đã vươn tay muốn đỡ cô.

Kết quả bởi vì sự việc phát sinh quá đột ngột, anh cũng đứng không vững. Hai người cứ như vậy cùng ngã xuống dưới đất.

Một cú ngã trời đất quay cuồng, Diệp Phàm cho rằng cái mông của mình bây giờ tuyệt đối là muốn nở hoa rồi. Mắt nhắm tịt, đợi đau đớn ập đến. cô đợi hoài, nhưng vẫn không thấy chỗ nào trên người bị đau cả.

Sao? Sao sàn nhà mềm mềm?

Cô vô thức hé mắt, nhất thời hóa đá.

Cô… Cô… Cô lại nằm trên người Đoàn Diệc Phong!

Cùng lúc với Diệp Phàm, Đoàn Diệc Phong cũng đang đau khổ đấu tranh.

Nếu như nói lúc này anh không có suy nghĩ nào khác thì tuyệt đối là có vấn đề. Anh là một người đàn ông bình thường, bây giờ lại đêm thanh gió mát, cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng. Hai người lại trong tư thế mờ ám nhất. Thông thường trong tình huống này, bước tiếp theo đều là đàn ông chủ động vồ đến, ăn người phụ nữ sạch sẽ không còn một mảnh.

Nhưng, Đoàn Diệc Phong dẫu sao cũng sẽ không làm như vậy.

Anh tự biết rõ bản thân không còn là chàng trai mới đôi mươi trước đây nữa, có thể mặc sức theo đuổi tình yêu, tán tỉnh và chơi đùa với những người phụ nữ bên cạnh mà không hề cảm thấy tội lỗi. Thời gian tựa như lưỡi đao, tàn nhẫn khoét đi người quan trọng nhất với anh. Nó cũng lột bỏ tất cả sự ngang ngạnh cùng phong lưu trong xương cốt anh, bây giờ chỉ lưu lại lý trí và trưởng thành.

Anh không động đậy, nhìn Diệp Phàm ba chân bốn cẳng từ trên người mình đứng dậy, mặt đỏ như trái táo chín cây.

“Xin… Xin lỗi… Đoàn… Anh Đoàn…” Diệp Phàm nói năng có phần lộn xộn, trái tim nhảy thình thịch như một chú thỏ, “Tôi không nghĩ là anh sẽ về… không thì… sẽ không chú ý mà ngủ…”

Cô hoàn toàn giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, trong lòng thấp thỏm, mặt thể hiện hết mọi cảm xúc. Đoàn Diệc Phong ngồi dậy, thoải mái nói: “Không sao, do tôi không đúng. Đáng lýtôi phải gọi điện thoại về thông báo mộttiếng.”

Lúc anh nói những lời này, nét mặt không có chút khác thường nào. Tâm trạng như vậy cũng lây nhiễm đến Diệp Phàm ít nhiều, cuối cùng cô cũng không khẩn trương như vừa rồi nữa.

Song rất nhanh, cô lại có chút không bình tĩnh, bởi vì cô thấy Đoàn Diệc Phong vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng. Mấy chiếc cúc trên ngực cũng chưa kịp cài vào, nên lộ ra một mảng lớn vòm ngực màu đồng cường tráng.

Diệp Phàm cảm nhận sâu sắc, trong tình huống này, nếu Đoàn Diệc Phong không giở trò lưu manh với cô, thì cô cũng muốn cầm thú đối phương. Cô vội vội vàng vàng nhắm mắt, cũng cuống quýt đứng dậy, giả vờ trấn tĩnh nói: “Anh đã về rồi, tôi nên về nhà đây…” Dứt lời, cô vội vã cầm túi xách đang đặt ở một bên, muốn rời khỏi đó liền.

“Đợi đã!” Đoàn Diệc Phong gọi cô lại.

Diệp Phàm hồi hộp, quay đầu lại: “Còn… Còn có chuyện gì sao?”

Thấy bộ dạng khiếp sợ này của cô, Đoàn Diệc Phong không khỏi bật cười, đưa ngón tay chỉ đồng hồ trên tường, “Cô khẳng định bây giờ còn muốn về nhà?”

Diệp Phàm khó hiểu ngẩng đầu nhìn, nhất thời lại muốn khóc 囧.

Cô vậy mà ngủ thẳng giấc đến hai giờ sáng!

Lúc nãy cô đã cả gan nhắm mắt nói dối với mẹ rồi, bây giờ mà ra ngoài, chắc chắn cô chỉ có thể đi dạo lung tung chờ đến giờ mới có thể về nhà. Nhưng mà vào lúc này, cô chính là một cô gái tay không tấc sắt lang thang khắp chốn thì quả thực nguy hiểm rình rập. Diệp Phàm thoáng cái đã không biết phải làm sao.

Đoàn Diệc Phong cũng nhìn ra điểm khó xử của cô, lại nói: “Trong nhà có một phòng ngủ cho khách, nếu như em không ngại, có thể ngủ lại một đêm.”

Không ngại, đương nhiên là không ngại rồi! Chỉ có điều… Diệp Phàm lén lút ngắm nhìn Đoàn Diệc Phong, nhớ tới một màn vừa rồi, hai gò má vẫn không tránh được mà nóng lên.

Diệp Phàm à Diệp Phàm, chẳng qua là đã ôm người ta lăn một vòng thôi mà! Nhà ngươi cứ coi như đã ôm túi cát đi, không có gì đáng ngại! Sau khi cô thầm tự thôi miên trong lòng lần thứ n, Diệp Phàm ngẩng đầu, gật đầu với Đoàn Diệc Phong: “Vâng, được ạ.”



Diệp Phàm ngủ không được ngon, vừa nhắm mắt lại thì cái cảnh khiến người ta đỏ mặt tía tai kia lại hiện lên, tâm trạng lại không yên.

Cứ như vậy mà đỏ mắt nhìn trời bên ngoài cửa sổ dần dần sáng lên. Cho đến khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua chiếc rèm cửa sổ in hình lá trúc xanh, Diệp Phàm không nằm ngủ được nữa.

Cô nằm trên giường lo lắng cả buổi. Để một lát nữa không phải chịu xấu hổ như ngày hôm qua, cô quyết định thừa dịp trời vẫn còn sớm liền lưu lại tờ giấy rồi len lén chuồn đi, tránh chạm mặt Đoàn Diệc Phong.

Chủ ý đã quyết, cô rời giường, vội vã mặc quần áo. Cô dè dặt mở cửa phòng, rón ra rón rén chuẩn bị đi ra ngoài.

Khi cô ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng khách, mới bất ngờ phát hiện Đoàn Diệc Phong đã dậy rồi!

Diệp Phàm cảm thấy không thể nào! Hôm qua, anh xuống máy bay về đến nhà đã hai giờ sáng. Vậy mà mới sáu giờ, anh đã dậy làm bữa sáng? Nhìn qua thần sắc rất có sức sống.

Nghe thấy trong phòng khách có động tĩnh, Đoàn Diệc Phong quay đầu lại. Anh nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của cô, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, dậy rồi à? Bữa sáng xong liền đây, em ngồi xuống trước đi.”

A… Những lời vừa muốn nói ra khỏi miệng, Diệp Phàm phải nuốt trở vào trong. Anh đã nói như vậy, sao cô không biết ngại mà nói muốn đi được chứ?

Cô không còn cách nào, đành phải ngồi xuống ghế sô pha.

Chiếc chăn lông mà tối hôm qua Đoàn Diệc Phong đắp cho cô vẫn còn ở trên ghế, đã được xếp lại rất ngay ngắn chỉnh tề. Diệp Phàm vừa thấy chiếc chăn lông kia, trong đầu lại ngay lập tức xuất hiện cảnh tối qua, mặt lại đỏ lựng.

Cô không nhịn được tự trách bản thân, khi đó sao không ngủ ở đâu lại chọn ngủ trên sô pha? Ngủ trên sàn nhà cũng được mà, như vậy sẽ không lo ngã xuống đất, cũng sẽ không kéo theo Đoàn Diệc Phong, lại càng sẽ không giống như bây giờ, lúng túng không biết làm thế nào.

Diệp Phàm lòng rối bời, không kiềm được len lén ngẩng đầu, liếc mắt về phía phòng bếp.

Cái liếc mắt này, lại làm cô có hơi lóa mắt.

Phòng bếp trong nhà Đoàn Diệc Phong là kiểu không gian mở. Ở vị trí của cô vừa đúng có thể thu hết toàn cảnh Đoàn Diệc Phong bận rộn trong bếp vào tầm mắt. Cô thấy anh mặc một chiếc áo T- shirt màu trắng, bên hông buộc một chiếc tạp dề hình gấu màu vàng nhạt, đưa lưng về phía phòng khách đang bận bịu nấu nướng trong bếp.

Ánh nắng từ cánh cửa sổ rất lớn ở phòng khách chiếu thẳng vào, có vài tia vừa khéo chiếu lên người anh, mê hoặc ánh mắt của Diệp Phàm.

Trong lòng cô bỗng nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ: Nếu mỗi sáng thức giấc, đều có một người đàn ông làm thức ăn sáng cho bạn, thật là tốt xiết bao?

Lúc cô chìm sâu vào suy nghĩ của chính mình, thì giọng của Đoàn Diệc Phong chợt truyền đến.

“Ăn thôi.” Anh mỉm cười với cô, giống như chú gấu nhỏ trên tạp dề cũng mỉm cười theo.

Diệp Phàm nghĩ mình dù không ăn nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi cũng cảm thấy thỏa lòng thỏa dạ rồi. Cô ép buộc bản thân phải trấn tĩnh, đứng dậy nói: “Để tôi đi gọi tiểu Dự dậy…”

“Để cháu ngủ nhiều hơn đi. Trẻ con thích ngủ, không giống với người lớn chúng ta.”

“À…” Diệp Phàm thắng bước chân lại, xoay người đến bên cạnh bàn ăn. Thật ra cô muốn đi gọi Đoàn Dự, hoàn toàn vì ăn sáng chỉ có hai người cô và Đoàn Diệc Phong, cô thật sự thấy rất không được tự nhiên.

Cô máy móc ngồi xuống, mỗi động tác đều quá cứng nhắc. Trong đầu luôn tự hỏi nên nói chuyện gì bây giờ.

Vào lúc này, Đoàn Diệc Phong lên tiếng trước: “Nếm thử xem, làm không ngon lắm, thực xin lỗi.”

Diệp Phàm lúc này mới nhớ tới là cô ngồi đây là để ăn sáng. Vì vậy cô đem sức chú ý dồn hết lên bàn ăn. Thấy trước mặt mình bày bánh mì nướng cùng trứng ốp la. Lòng đỏ trứng không hề bị vỡ ra, trứng vừa chín tới, trắng đỏ rạch ròi, nhìn qua rất ngon. Đừng xem thường những chi tiết nhỏ nhặt ấy, những điểm đó không trải qua luyện tập lâu dài thì không thể làm được.

“Anh Đoàn, anh thường ngày đều tự làm đồ ăn sáng sao?” Diệp Phàm không nhịn được tò mò hỏi.

“Đúng vậy, tiểu Dự không thích ăn sáng ở bên ngoài, cũng không ăn những thứ tôi làm. Sau một thời gian dài, tôi cuối cùng cũng rút ra được một ít kinh nghiệm.” Anh cười cười, nói rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng lại khiến Diệp Phàm cảm thấy anh vừa làm cha vừa làm mẹ rất cực khổ.

Một người đàn ông chăm sóc một đứa con không đến trường, phải làm việc phải kiếm tiền phải nuôi sống một gia đình, áp lực khẳng định là không nhỏ. Thế nhưng anh ngay cả một câu than vãn cũng không có, mỗi khi nhắc đến tiểu Dự, trong mắt đều lộ lên tình yêu của người cha.

Diệp Phàm không cầm được nhớ đến Đoàn Dự muốn cô làm mẹ của mình, nhớ cậu bé nhỏ luôn bám theo cô gọi “mẹ, mẹ ơi…”. Không biết thế nào, cô chợt thấy chột dạ.

Nếu như Đoàn Diệc Phong biết được, sẽ nghĩ như thế nào đây? Cô không dám nghĩ tiếp nữa.

“Ăn sáng xong, để tôi đưa em về. Buổi tối không về nhà, chắc người nhà rất lo lắng.” Đoàn Diệc Phong nói.

“Không cần đâu!” Diệp Phàm vội xua tay, “Về nhà tôi cũng không xa, tôi tự bắt xe về cũng được mà. Tối qua tôi ngủ ở đây đã rất phiền phức cho anh rồi.”

“Đừng nói như vậy, hôm qua may mà có em, bằng không tiểu Dự ở nhà một mình, tôi còn lo lắng hơn.”

Nhìn anh dường như không chút nào để ý chuyện tối hôm qua sao? Diệp Phàm nhìn Đoàn Diệc Phong, nụ cười của anh vẫn như thường, ngoại trừ có chút mệt mỏi do thiếu ngủ ra thì hoàn toàn không nhìn ra bất cứ tâm tình ẩn giấu nào khác.

Là cô đã suy nghĩ nhiều rồi sao? Diệp Phàm an ủi chính mình, nhưng trong lòng không kiềm được sinh sôi vài phần ngờ vực, anh thực sự đối với cô một chút để ý cũng không có sao? Tâm tư của phụ nữ một khi đã đặt lên người đàn ông, thì sẽ không tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều hơn.

Khi Diệp Phàm một lần nữa rơi vào trầm tư, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.

Là điện thoại của mẹ gọi đến.

“Tiểu Phàm, sao còn chưa về? Mạt tiên sinh người ta đang chờ con ở nhà kìa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.