Hát Tình Ca Cho Em

Chương 49: Chương 49




Dưới sự trợ giúp của Tư Thanh Ngôn, hiểu lầm giữa Diệp Phàm và Đoàn Diệc Phong cuối cùng cũng được giải quyết. Hai người trải qua mấy ngày sống chung ngọt ngào hạnh phúc.

Song ngọt ngào ngắn ngủi không thể mãi kéo dài, sự phản đối của cha mẹ trước sau vẫn là nỗi đau trong lòng Diệp Phàm. Mặc dù ban ngày cô vẫn cười nói vui vẻ như thường ngày, nhưng cứ đêm đến, cô không tài nào tránh khỏi cơn ác mộng.

Tối hôm nay, Diệp Phàm lại gặp ác mộng. Trong giấc mơ, cô và Đoàn Diệc Phong về nhà ăn cơm, ba cô đang nấu ăn trong bếp nhìn thấy Đoàn Diệc Phong, liền quăng dao về phía Đoàn Diệc Phong.

“Á!” Diệp Phàm sợ hãi kêu lên một tiếng, làm bản thân tỉnh dậy.

“Sao vậy tiểu Phàm, xảy ra chuyện gì?” Đoàn Diệc Phong ngủ bên cạnh tỉnh giấc, ân cần hỏi thăm.

Câu hỏi của anh vừa mới ra khỏi miệng, đã bị Diệp Phàm ôm chặt cổ. Rất dễ nhận ra, cô còn chưa tỉnh táo hoàn toàn từ cơn ác mộng, tâm trạng vô cùng kích động. Cô thậm chí còn nói năng lộn xộn, cùng tiếng khóc thút thít lẩm bẩm: “Đừng, đừng mà…”

Đoàn Diệc Phong vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, có anh ở đây mà. Đừng sợ, tiểu Phàm đừng sợ…”

An ủi như vậy một lúc, Diệp Phàm mới tỉnh táo hoàn toàn. Mặc dù cô vẫn còn sợ hãi đối với cơn ác mộng vừa rồi, nhưng nghĩ đến việc một người lớn như cô vì nằm mơ mà khóc nhè trước mặt Đoàn Diệc Phong, cũng có chút xấu hổ.

“Em không sao chứ?” Đoàn Diệc Phong vươn tay lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng hỏi.

Diệp Phàm gật đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao ạ.”

“Gặp ác mộng ư?” Anh hỏi.

“Dạ.”

“Kể cho anh nghe em gặp ác mộng thế nào?”

Diệp Phàm cúi đầu không nói.

Đoàn Diệc Phong dường như đoán được gì đó: “Có liên quan đến anh sao?”

Thấy giấu diếm không được, Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: “Em nằm mơ, em đưa anh về nhà gặp ba mẹ, ba em đối xử với anh… không tốt lắm.” Cô kể lấp lửng, lược bỏ đi nhiều. Chỉ vì cô thật sự không thể nào kể chuyện cha cô ném dao vào mặt anh ra khỏi miệng được, rất sợ sẽ dọa Đoàn Diệc Phong hết hồn.

Nói đi cũng phải nói lại, với tính cách nóng nảy của cha cô, thật sự sẽ cầm dao chém cũng không chừng.

Trong lúc Diệp Phàm vẫn còn đang lo lắng, Đoàn Diệc Phong lại bỗng nhiên nói: “Ngày mai, em về nhà với anh đi?”

“Ngày mai?” Diệp Phàm cả kinh, đôi mắt trợn trừng nhìn Đoàn Diệc Phong.

Đoàn Diệc Phong giải thích: “Anh biết ngày mai có vẻ hơi vội vàng một chút, nhưng chuyện của chúng ta không thể giấu mãi thế này được, cuối cùng vẫn phải cho cha mẹ em biết.”

Anh nói rất có lý, nhưng vừa nghĩ đến giấc mơ đáng sợ kia, Diệp Phàm vẫn rùng mình, do dự nói: “Nhưng mà, ngộ nhỡ ba mẹ em phản đối chúng ta quen nhau…”

“Ba mẹ em đã bao giờ đồng ý chuyện của chúng ta sao?” Đoàn Diệc Phong bỗng nhiên hỏi ngược lại.

Diệp Phàm bị truy hỏi liền mờ mịt, lúng ta lúng túng lắc đầu.

“Cho nên chúng ta mới phải nỗ lực giành sự đồng ý của họ, không phải sao?”

“Nói thì nói vậy, nhưng mà em sợ…”

Đoàn Diệc Phong lại hỏi: “Sao ba mẹ em không muốn chúng ta quen nhau?”

“Bởi vì tuổi tác, còn có tiểu Dự.” Diệp Phàm trả lời thành thật.

“Anh không có cách nào thay đổi tuổi của anh. Nhưng chí ít chuyện của tiểu Dự và Thanh Ngôn, anh có thể giải thích rõ ràng với ba mẹ em. Hơn nữa, anh còn có thể nói với họ rằng anh yêu em rất nhiều, cam đoan với họ anh sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với em. Những lời này, bất kể họ có tin hay không, anh đều muốn chính miệng mình nói với họ.”

Giây phút này, trong phòng dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt của Đoàn Diệc Phong lại vô cùng nghiêm túc như thế. Sự kiên định không thể nào ngăn cản này lây sang Diệp Phàm, khiến cõi lòng chưa quyết tâm của cô có chỗ nương nhờ.

Lúc này, Đoàn Diệc Phong lại bỗng mỉm cười: “Hơn nữa, anh muốn kết hôn với em, dù sao cũng phải đi đề nghị kết thông gia mà.”

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn đi đề nghị kết thông gia cơ chứ?

Có điều, anh đùa giỡn thế này, sự khẩn trương trong lòng Diệp Phàm cuối cùng cũng được xoa dịu đi không ít. Song song đó, rốt cuộc cô cũng hạ quyết tâm, cắn răng gật đầu nói: “Được, vậy mai chúng ta về nhà em!”

Có lẽ do đã quyết tâm sáng mai về nhà, thẳng thẳn nói rõ tất cả với cha mẹ, nên một đêm này Diệp Phàm lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng.

Sáng hôm sau, Trương Hồng nhận được điện thoại của con gái, nói là trưa hôm nay sẽ về nhà, có chuyện cần nói với hai người họ.

Gác điện thoại xuống, Trương Hồng cảm thấy có chút kỳ lạ, liền chạy đến phòng khách thương lượng với chồng: “Tiểu Phàm vừa mới gọi điện thoại về, nói là trưa nay sẽ về nhà.”

“Vậy chút nữa bà ra chợ mua con cá, trưa nay tôi sẽ làm món cá kho dưa chua mà con gái thích nhất.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng nhị cái gì?”

“Giọng điệu trong điện thoại của Diệp Phàm vừa rồi có chút không thoải mái, nói có chuyện muốn trao đổi với chúng ta. Tôi hỏi nó có chuyện gì, nó chỉ nói về rồi nói tiếp. Tôi cứ cảm thấy dường như nó có chuyện gì giấu chúng ta. Ây da, ông nói xem có phải lại là chuyện về người đàn ông kia hay không? Dù sao tôi vẫn nghĩ cậu ta và tiểu Phàm nhà chúng ta không dễ dàng cắt đứt như vậy đâu!”

Theo những lời mẹ Diệp Phàm vừa nói xong, mặt cha cô biến sắc. Niềm vui sướng khi con gái về nhà vừa được nảy nở, nay lại không còn sót lại chút gì.

“Ông đừng có gấp à. Chẳng qua tôi chỉ đoán bừa như thế thôi. Dù sao, hai lần cậu ta đến nhà chúng ta, chẳng phải chúng ta đều đuổi cậu ta ra ngoài sao. Tôi thấy cậu ta cũng không dám trở lại lần thứ ba đâu.” Thấy chồng dường như đang giận, Trương Hồng nhanh chóng đổi giọng.

“Cậu ta dám!” Cha Diệp Phàm ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng đã nặng nề đi không ít bởi những lời suy đoán của vợ.

“Vậy có mua cá nữa không?” Trương Hồng lo sợ hỏi lại.

“Mua, sao lại không mua? Nếu cậu ta không đến, thì tôi sẽ chém cá. Nếu cậu ta dám đến, thì tôi sẽ trực tiếp chém cậu ta.”

Trương Hồng: “…”

Bên này, cha của Diệp Phàm phun lời hung ác. Còn bên kia, Diệp Phàm vốn đã quyết tâm, kiên định bỗng nổi lên hồi trống lớn.

“Hay là chúng ta để hôm khác? Em… còn chưa chuẩn bị xong…” Diệp Phàm sợ chết mà đưa ra đề nghị.

“Em muốn hôm nào cũng được, anh không phản đối. Nhưng mà lần này thay đổi lần sau lại có thể thay đổi nữa, em xác định hôm nào em mới chuẩn bị tốt đây?”

Diệp Phàm nghẹn lời, vẻ mặt bị nói trúng tim đen.

Đoàn Diệc Phong lại thoải mái nói: “Thật ra là anh đi gặp ba mẹ của em, căn bản không cần em chuẩn bị gì cả, nên nói cái gì anh sẽ nói cho.”

Thấy giọng điệu anh quá ung dung, Diệp Phàm nóng nảy: “Em nói thật với anh, hôm qua em mơ thấy ba em chém chết anh.” Nói xong, cô lập tức hối hận, len lén liếc mắt nhìn Đoàn Diệc Phong.

Cô vốn tưởng anh sẽ bị dọa sợ, vậy mà người này lại đang cười.

“Anh cười cái gì?” Bị chém chết mà còn cười sao, còn cô thì lo muốn chết!

Đoàn Diệc Phong đưa tay vò đầu của cô: “Em yên tâm đi! Mấy ngày em không có ở đây, anh đã sang nhà em hai lần rồi. Mặc dù ba em có hung dữ đôi chút, nhưng vẫn không đến nỗi xách dao giết anh.”

“Cái gì, anh sang nhà em rồi, những hai lần?” Diệp Phàm kinh ngạc.

“Đương nhiên, anh muốn hỏi em ở đâu, cũng muốn giải thích với ba mẹ em.”

“Kết quả thế nào?” Diệp Phàm vội hỏi dồn.

“Lần đầu, bị đuổi đi.”

“Vậy lần thứ hai thì sao?”

“Vẫn là bị đuổi đi.”

Diệp Phàm sốt ruột: “Vậy mà anh còn muốn đến lần thứ ba?”

“Chí ít vẫn chưa bị chém mà.”

“…” Sự lạc quan của Đoàn Diệc Phong khiến Diệp Phàm không còn lời nào để nói.

Lạc quan chỉ là lạc quan, hiện thực chính là tàn khốc.

Diệp Phàm dẫn Đoàn Diệc Phong về nhà, khi tiếng chuông cửa vang lên, trong nháy mắt cánh cửa kia mở ra, bầu không khí quả thực đã lạnh lẽo tới đỉnh điểm.

Quả nhiên! Cha Diệp Phàm siết chặt tay, trong tay chỉ thiếu một con dao thôi.

Mẹ cô không phản ứng mạnh như thế. Nhưng nhớ hồi sáng chồng nói muốn chém chết Đoàn Diệc Phong, nên bà cũng bị dọa sợ, xụ mặt quở mắng: “Tiểu Phàm, con sao vậy hả? Về nhà thì về nhà, sao lại mang người ngoài về làm gì?”

“Mẹ, con…” Thái độ của mẹ làm Diệp Phàm nhất thời khẩn trương, lý do chuẩn bị tốt từ trước đã quên sạch sành sanh, lúc này đầu óc trống rỗng.

Đoàn Diệc Phong thì ngược lại với cô, thản nhiên nói: “Bác trai, bác gái, có gì muốn nói, vào nhà trước rồi hẵng nói được không ạ?”

“Anh đừng cho rằng theo tiểu Phàm về là chúng tôi sẽ cho anh vào. Đây là nhà của chúng tôi, tôi nói không cho anh vào thì sẽ không…”

“Để chúng nó vào đi.” Cha Diệp Phàm bỗng nhiên lên tiếng.

Mẹ cô ngây ngẩn cả người: “Ba tiểu Phàm, ông làm sao vậy?”

Cha cô không giải thích, chỉ lạnh lùng nói: “Vào đi.”

Không phải ba tiểu Phàm muốn chém hai người họ thật đấy chứ? Nhớ câu nói lúc sáng của chồng, Trương Hồng bị dọa đến toát mồ hôi toàn thân, đang định mở miệng nói gì đó lại bị Diệp Phàm ngăn cản.

“Mẹ, ba đã nói như vậy rồi, mẹ để chúng con vào đi mà? Xin mẹ đó!”

Lúc này, trong mắt con gái tràn ngập mong ngóng, dáng vẻ tội nghiệp đó làm Trương Hồng mềm lòng, thở dài nói: “Hầy, vào đi.”

Vào nhà, bầu không khí càng thêm căng thẳng, mà ngay cả trong không khí cũng phảng phất mùi lửa cháy. Diệp Phàm bất giác liếc mắt nhìn bếp lò trong phòng bếp, chỉ sợ cha cô thật sự chạy vào đó lấy dao.

Trong lúc cô vẫn đang thập phần lo lắng, cha Diệp Phàm lại lần nữa mở miệng: “Anh, theo tôi vào đây.”

Những lời này của ba cô đúng là nói với Đoàn Diệc Phong, giọng nói lạnh lùng, sắc mặt không đổi. Diệp Phàm bị dọa, nhanh chân che chắn trước mặt Đoàn Diệc Phong, vội vàng nói: “Ba, có chuyện gì nói ở đây không được sao? Con cũng có chuyện muốn nói với ba!”

“Đã như vậy, khỏi phải nói nữa.” Sắc mặt cha cô càng thêm u ám.

“Không phải vậy mà ba, chúng con thật sự có chuyện muốn nói với ba, thật ra…”

“Tiểu Phàm, hãy để anh nói chuyện một mình với ba em đi.” Đoàn Diệc Phong bước tới trước, dùng ánh mắt an ủi Diệp Phàm. Em không cần sợ, không sao đâu.

Ba em sẽ chém chết anh đó! Diệp Phàm nắm chặt tay Đoàn Diệc Phong, liều mạng nháy mắt với anh.

Đoàn Diệc Phong mỉm cười, bàn tay kia của anh phủ lên bàn tay nắm chặt tay anh của Diệp Phàm, vỗ nhẹ dỗ dành.

“Để bọn họ nói chuyện đi. Còn con có chuyện gì muốn nói, thì nói với mẹ.” Trương Hồng đi lên trước. Mặc dù bà rất không hài lòng đối với hành vi lớn mật của con gái ngày hôm nay, nhưng là một người mẹ, đúng là vẫn không thể hung dữ trách cứ con gái cho được.

Thấy mẹ cũng đã nói như vậy, Diệp Phàm không còn cách nào, không thể không buông tay ra. Cô mở to mắt nhìn Đoàn Diệc Phong đi theo sau lưng cha cô, đi vào phòng riêng.

Khi cửa phòng đóng lại, trái tim Diệp Phàm cũng treo lên cao. Hai người họ vào đó nói chuyện gì? Lỡ như nói chuyện không được thì phải làm sao? Có phải nói chuyện không hợp thì bắt đầu xung đột không? Một người là cha, một người là bạn trai, hai người cô yêu nhất đối mặt với nhau, Diệp Phàm lo lắng không thôi, nhịn không được muốn đi theo.

Trương Hồng giữ con gái lại: “Tiểu Phàm, để họ nói chuyện với nhau đi. Con ở lại đây, mẹ muốn nói chuyện với con.”

“Mẹ!” Diệp Phàm xoay người, nước mắt chầu chực rơi xuống: “Hai người hiểu lầm Diệc Phong rồi, thật sự hiểu lầm rồi!”

Thấy con gái khóc,Trương Hồng cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, lời nói thấu tình đạt lý: “Con gái à, mẹ không phải là người không nói lý lẽ. Con nói tất cả đều là hiểu lầm. Vậy thì con ngồi xuống, nói cho mẹ nghe xem nào. Sao con cứ muốn quen với người đàn ông đã từng kết hôn, còn có một đứa con hả? Cậu ta có gì tốt?”

“Mẹ, anh ấy chưa từng kết hôn, cũng không có con, trước đây đều là hiểu lầm.” Diệp Phàm giải thích.

“Trước đây chính miệng con nói anh ta đã từng kết hôn, có một đứa con. Bây giờ con lại nói đây đều là hiểu lầm. Mẹ sắp lẫn lộn rồi. Khi con quen với cậu ta, không phải đã tìm hiểu cậu ta rồi sao? Hay là nói thế này, cậu ta căn bản là thấy con dễ lừa,cho nên bịa đặt để lừa gạt con? Tiểu Phàm, đàn ông không có đơn giản như con nghĩ đâu, con nhìn lòi mắt cũng không thấy hết à!”

“Mẹ, con biết mẹ lo con bị lừa,nhưng đây đúng thật là hiểu lầm. Sở dĩ Diệc Phong đã gạt con, thật ra là có nỗi khổ tâm…” Diệp Phàm bắt đầu giải thích lý do trong đó với mẹ. Cô đem đầu đuôi ngọn ngành những chuyện Đoàn Diệc Phong đã nói với cô, bây giờ kể lại cho mẹ cô nghe.

Ngay lúc Diệp Phàm kể mọi chuyện với mẹ, thì trong phòng, Đoàn Diệc Phong cũng đang cố gắng giống vậy. Nhưng điểm không giống chính là, cha của Diệp Phàm không dễ thương lượng như mẹ của cô.

Cha cô đi thẳng vào vấn đề bằng một câu: “Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đồng ý cho hai đứa quen nhau, anh bỏ suy nghĩ này đi.”

“Bác trai, con cũng nói thật với bác. Đây đã là lần thứ ba con nói những lời này với bác, muốn bóp chết suy nghĩ này của con thì đã sớm hết hy vọng rồi.”

“Đừng nói là ba lần, là ba mươi lần, hay ba trăm lần, tôi cũng không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý!”

“Ba trăm lần không được, thì bốn trăm lần, năm trăm lần, một nghìn lần. Bác trai, con biết bác yêu thương tiểu Phàm, không muốn em ấy bị tổn thương. Nhưng con cũng yêu emấy, vì em ấy con nguyện ý làm mọi chuyện, đến khi nào bác đồng ý chấpnhận con mới thôi.”

Sự kiên trì của Đoàn Diệc Phong khiến sắc mặt cha Diệp Phàm thoáng thay đổi, nhưng ông rất nhanh lớn tiếng dẹp bỏ: “Anh đang nằm mơ. Tôi không bao giờ giao con gái cho một người như anh!”

“Bác trai, hai lần trước không phải bác cũng từng nói, không bao giờ cho con bước vào đây một bước, không phải hôm nay con cũng vào đây rồi sao? Không đến ngày cuối cùng, con sẽ không từ bỏ hi vọng. Con quan tâm tiểu Phàm, cũng giống như bác quan tâm em ấy. Xin hãy tin con!”

Ba cô cười nhạt: “Anh quan tâm nó? Anh quan tâm nó thì đã không bỏ mặc nó như vậy. Anh quan tâm nó sẽ không để nó khóc một mình trong phòng. Anh quan tâm nó thì anh phải hiểu, nó cần chính là một gia đình bình thường, một đứa con của mình, chứ không phải một người đàn ông đã từng kết hôn, một đứa con của người khác!”

“Bác trai, con chưa từng kết hôn, cũng không có cùng người phụ nữ nào sinh ra con trai cả. Những chuyện đó con đều có thể chứng minh. Hơn nữa, con còn có thể cam đoan với bác, tiểu Phàm là người vợ đầu tiên cũng là duy nhất của con.”

“Anh nói cái gì?” Câu trả lời của anh nằm ngoài dự đoán của ba Diệp Phàm, khiến ông lấy làm kinh ngạc.

“Mặc dù con chưa từng kết hôn, cũng không có con, nhưng con vẫn phải thẳng thắn với bác, con quả thật chăm sóc một đứa trẻ bảy năm. Nó tên là tiểu Dự, là con của một người bạn của con. Con đã đồng ý giúp cô ấy chăm sóc con trai, cho đến một ngày cô ấy trở về. Con đã hứa, quyết không nuốt lời.”

“Cái gì? Anh chăm sóc con giúp bạn? Thế sao tiểu Phàm lại nói với chúng tôi là anh đã từng kết hôn, còn nói đó là con trai của anh? Sao anh lại lừa gạt nó?”

“Cha mẹ của tiểu Dự là bạn học cấp ba của con, chúng con từng cùng nhau thành lập một ban nhạc…” Đoàn Diệc Phong bắt đầu kể chuyện quá khứ của mình với cha của Diệp Phàm.

Anh kể rất tỉ mỉ, từ chuyện kích động khi trẻ tuổi còn chưa hiểu nhiều, rồi nói đến chuyện Tư Thanh Ngôn ở tù, giao phó con trai nhỏ tuổi cho anh. Thậm chí ngay cả hoàn cảnh của bản thân, cùng với chuyện anh từng thích Tư Thanh Ngôn, đều không giấu diếm chút nào mà nói rõ toàn bộ.

Sự thẳng thắng thành thật của Đoàn Diệc Phong làm cha Diệp Phàm có chút kinh ngạc.

Cho đến nay, ông đều nghĩ con gái của mình bị một người đàn ông kinh nghiệm đầy mình dụ dỗ. Nhưng từ những biểu hiện hôm nay của Đoàn Diệc Phong, đến những lời giải thích của cậu ta, thì chân tướng thực sự không phải như vậy, thậm khí còn khác xa một trời một vực.

Người đàn ông tên Đoàn Diệc Phong này là thật tâm với Diệp Phàm sao? Đến tột cùng có nên tin tưởng cậu ta hay không? Là một người cha, cha Diệp Phàm lâm vào trầm tư cân nhắc.

“Bác trai, con biết chỉ dựa vào lời nói một phía của con, cũng không thể chứng minh điều gì. Chuyện quá khứ cũng đã qua rồi, tương lai con chỉ muốn sống cùng tiểu Phàm. Xin bác cho con một cơ hội, để con chứng minh với bác và bác gái, con đối với tiểu Phàm là thật lòng.”

Thỉnh cầu của anh cũng không quá đáng, thái độ cũng rất thành khẩn. Sau một lúc suy nghĩ rất lâu, cha Diệp Phàm cuối cùng cũng gật đầu: “Chuyện sau này để sau này tính đi. Không còn sớm nữa, ra ngoài ăn trưa thôi.”

“Con cảm ơn bác, bác trai.”

“Tôi không muốn nghe cảm ơn, chỉ muốn thấy thành ý của cậu.”

“Con hiểu, con sẽ cố gắng ạ.” Đoàn Diệc Phong mỉm cười, lòng tràn đầy tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.