Hậu Anh Hùng Xạ Điêu

Chương 51: Chương 51: Khổ luyện, anh hùng được tuyệt nghệ




Tục ngữ thường rằng “Có công mài sắt có ngày thành kim” chớp nhoáng sáu bảy khối đá đã được Quách Tỉnh hất tứ tung ra bốn phía, tuy vậy, nhưng chàng đã cảm thấy mệt phờ người, hay tay mỏi, hổ khẩu ê ẩm vì sức va dội, không sao tiếp tục được thêm, Quách Tỉnh đành bung mình vọt lên vờ, chàng tưởng đâu Độc Cô Cầu Bại thế nào cũng khen mình vài câu, nào hay ông ta lại lắc đầu nói :

- Không được, không được! Nếu kéo dài tình trạng này, có luyện cả trăm năm cũng chẳng đi tới đâu!

Quách Tỉnh có vẻ không phục lời nói này, Độc Cô Cầu Bại đoán ngay ra ý chàng, cười nói :

- Không phải sao? Ngươi thử nghĩ, trong lúc ta chỉ dùng có một tay cầm kiếm để hất các tảng đá ấy, và hoàn toàn trông vào Độc Bối Công thế mà ngươi đã phải dùng thêm tay trái để phụ sức vào, vậy có thành công đi nữa, cũng chỉ thu được một nửa kết quả mà thôi, nếu khi đập hai tay võ lâm một lúc, hỏi làm sao mà ứng phó cho nổi?

Quách Tỉnh lúc này mới hiểu và cung kính rằng :

- Vãn bối xin nghe lời chỉ giáo của ngài, trong khi luyện sẽ không dùng đến sức bên trái nữa.

- Trời đã tối, vậy ngươi hãy tạm ngủ một đêm màn trời chiếu đất vậy! Lão phu về đây!

Dứt lời ông ta quay về Vô Địch cốc.

Quách Tỉnh cũng cảm thấy mệt người, tìm ngay một tảng đá phẳng phiu nằm nghỉ, chớp mắt chàng đã thiếp vào lang mộng!

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, chàng phát giác thân hình mình khác lạ hẳn, khi vận công, chàng cảm thấy thư thái lạ, cả đến bước đi cũng nhẹ nhõm hơn xưa nhiều, Quách Tỉnh lấy làm lạ lùng tự lẩm bẩm nói :

- Sao mình lại có thể như thế nhỉ? Không lẽ vì ăn mấy trái đỏ của tiền bối cho chiều qua sao? Thật khác nào như mình đã thay xương đổi thịt trên người!

Ngay lúc chàng mải suy nghĩ sự lạ lùng ấy, bõng nghe tiếng chim điêu kêu vang trên không trung, Quách Tỉnh vội ngửng đầu nhìn lên thì ra chính là Độc Cô Cầu Bại đang cưỡi chim điêu bay xuống, trông không khác nào như vị tiên sống, chàng vội đứng dậy thi lễ, Độc Cô Cầu Bại cười rằng :

- Này Quách Tỉnh, hôm nay luyện kiếm cấm dùng tay trái trợ sức nữa nhé!

Chàng gật đầu nhận lời, và lên tiếng nói :

- Xin điêu huynh lên thác xô đá cho!

Dứt lời Quách Tỉnh tính vèo thân xuống mỏm đá nơi hố trũng, nhưng Độc Cô Cầu Bại đã kêu giật lại :

- Hãy khoan đã!

Ông ta mở ngay sợi giây cột áo, trói ngay tay trái của Quách Tỉnh chung vào thân chàng chặt chẽ xong mới nói :

- Như vậy có muốn dùng tay trái cũng vô phương thôi, xuống nhanh đi!

Quách Tỉnh vừa giận vừa tức cười, nhưng chàng cũng tung mình với thế Phi Long Tại Thiên vèo ngay sang mỏm đá. Trên bờ, Độc Cô Cầu Bại thình lình cúi mình xuống, vác ngay một tảng đá to hơn cối xay, hô lên một tiếng lớn quăng mạnh ngay về phía Quách Tỉnh!

Quách Tỉnh không ngờ lão dị nhân này lại ra tay thình lình như thế! Hồn vía chàng bay hết lên mây xanh, vì thế quăng hoàn toàn dùng nội lực quăng la, dũng mãnh không thể nào tưởng tượng nổi, chàng chỉ thất thanh kêu lên: “Nguy to!” tiếp đó vội giơ kiếm ra chặn hất phiến đá lớn, chàng nhắm mắt không dám nhìn thực trạng trước mắt, vì chuyến này ắt tiêu mạng mất!

Nhưng sau tiếng đụng “ầm” dữ dội, toàn thân Quách Tỉnh chỉ chấn động mạnh, chàng đã ngang nhiên hất bật văng khối đá rớt ngay xuông hố trũng, nước tung ra cả mấy trượng vuông, mặt mũi chàng ướt sũng từ đầu chí cuối!

Quách Tỉnh không ngờ mình lại ngang nhiên hất hổi khối đá với sức quăng kinh khủng như vậy, kinh mừng lẫn lộn, mừng đã học đúng cách thức, kinh ngạc vì không hiểu sao trong một đêm, mà sức mình lại tăng lên gấp rút như vậy, ngay lúc đó, trên bờ có tiếng quát lớn của Độc Cô Cầu Bại rằng :

- Giỏi đấy! Hãy đỡ thêm một đòn nữa đây!

Dứt tiếng ông ta quay lại ôm ngay một tảng đá lớn hơn khối đá vừa rồi, quăng ào ngay sang Quách Tỉnh, viết sức mình đã tăng mạnh hơn xưa, chàng không còn hoảng hối như vừa rồi, đưa nhanh kiếm lên với thế Tà Tinh Chiếu Nguyệt, hứng ngay hơn nửa khối đá, vận sức hất tung lên, cả khối đá bị bung lên cao hơn hai trượng, rớt ngay lên bờ!

Độc Cô Cầu Bại cả cười ha hả :

- Sao? Lời nói của lão phu không ngoa chứ? Hãy thận trọn, chuyến này lão ném hai khối đá một lượt đấy nhé!

Dứt lời Độc Cô Cầu Bại ôm luôn hai khối đá trên tay, đồng thời giơ chân đá luôn một tảng đá lớn bằng cối xay bay cao hơn chín thước, lúc đó vị kỳ nhân mới quăng mạnh hai khối đá trên tay ra một lượt, một trong hai khối đá đã va chạm mạnh ngay vào hòn đá bị bung ấy, một tiếng “ầm” dữ dội, sao lửa tóe tứ tung, hai khối đá trở ngay thành một trước một sau lao về hướng Quách Tỉnh!

Quách Tỉnh đã có kinh nghiệm trong hai chuyến trước chàng đã có lòng tin, nay thấy hai khối đá đang nối đuôi nhau lao lại, chàng ung dung vận sức đứng vững tấn, mở ngay thế Đuốc Thiên Đốt Trời, nghênh ngay khối đá đang trước sau lao xuống, một tiếng va chạm dữ dội, khối đá lớn đã bị bật lùi sau ba thước, và va chạm ngay khối đá đang lao sau đuôi, rút cục cả hai khối đá đều rơi hết xuống nước một lượt!

Tiếp sau đó, một trận “mưa đá” tưng bừng, do chính tay Độc Cô Cầu Bại tung ra, hết khối này đến khối khác thi nhau ném về phía Quách Tỉnh ầm ầm, thật là một cảnh trời long đất lở tưng bừng!

Quách Tỉnh hất luôn một hơi hai mươi mấy khối đá khổng lồ, cánh tay đã mỏi ê, bụng nghĩ nếu đối phương quăng thêm bốn năm tảng đá tới nữa, thế nào mình cũng vô phương chống đỡ nổi, chợt Độc Cô Cầu Bại quát lên :

- Ngừng tay!

Quách Tỉnh ngạc nhiên, chỉ thấy sắc mặt lão tươi tỉnh cười híp mắt lại nói :

- Giỏi! Giỏi!... Được lắm!... Hôm nay khỏi cần luyện nữa, hãy lên bờ đi!

Quách Tỉnh vội tung mình lên bờ, lão bắt chàng ngồi ngay xuống, thoa bóp cho chàng một chập, khẽ vỗ ngay vào hai huyệt Phong Trì và Phong Phủ, toàn thân Quách Tỉnh cảm thấy hết mỏi ngay!

Chiều tối hôm đó, Độc Cô Cầu Bại vẫn cho Quách Tỉnh ăn “trái đỏ” xong xuôi lão tặng thêm ba trái cho chàng, Quách Tỉnh mới hỏi :

- Thưa lão tiền bối, tên “trái đỏ” này là gì ạ? Phải nhờ ăn nó mà có sức mạnh đây chăng?

Độc Cô Cầu Bại mỉm cười giải thích :

- Đây là một loại dị quả, gọi là Chu Thực, theo lời đồn là một giống dị quả ở Bồng Lai sơn, phát trải trên hai trăm năm mới có thể mọc thành cây, khắp trong thiên hạ, ngoại trừ tuyệt dỉnh của núi Côn Lôn ra, theo ta được biết tất cả các ngọn núi nổi danh miền Trung thổ, tổng số chỉ mọc được gần hai chục cây là cùng. Đối với người thường nếu ăn được qủa này, có thể trừ bệnh tật và tăng thêm tuổi thọ, đối với kẻ luyện công, có ích vô cùng, chẳng những giúp cho khỏe mạnh cơ thể mà tăng thêm công lực là khác.

Quách Tỉnh nghe xong cảm tạ vô cùng.

Một đêm lại âm thầm trôi qua.

Sáng hôm sau, Độc Cô Cầu Bại đến ngay nơi luyện kiếm bỗng ông ta sa sầm ngay mặt xuống nói :

- Nay ngươi đã ăn những dị quả Chu Thực ấy công lực đã tăng lên ngoài sức tưởng tượng của ta, xem ra cũng chẳng cần phải luyện đúng mười lăm hôm nữa, ngươi có thể sớm rời khỏi đây. Vậy hôm nay ta sẽ dạy thêm ít lợi hại cho ngươi, nên bình tĩnh mà học, chớ có hoảng hốt mà hỏng việc!

Quách Tỉnh cung kính vâng lời, vọt mình bay xuống dưới hố trũng của thác nước, chàng vừa hạ chân đậu trên mỏm đá, chợt nghe tiếng tiếng điêu kêu trên không một bóng ta lớn nhắm ngay đỉnh đầu mình lao nhanh tới!

Khi chàng ngửng đầu nhìn kỹ lên, bất giác toàn thân lạnh toát người! Thì con chim điêu xấu xí ấy, trên hai cánh nó đã mang theo hai khối đá lớn từ hồi nào không hay, chỉ thấy cánh nó nhẹ nghiêng về một bên, một khối đá từ trên không vụt mạnh ngay xuống, sức rớt này có phần còn mạnh hơn những tảng đá bị thác nước dội là khác; Quách Tỉnh đâu dám chểnh mảng, vội cung ngang thanh kiếm cùn trên tay ngắm ngay khối đá bị hất bật ra, nhưng cánh tay chàng cũng bị bật về sau nửa thước, bả vai bên phải suýt vị khối đá va đụng!

Quách Tỉnh kinh hồn lạnh toát người, Độc Cô Cầu Bại bỗng cười rằng :

- Này Quách Tỉnh, hãy đề phòng đánh hai khối một lượt nhé!

Tiếng chưa dứt, ào ào hai tiếng liên tiếp, hai khối đá khổng lồ quăng vụt sang, nếu vào tình trạng ngày hôm qua, Quách Tỉnh sẽ không coi hai khối đá này vào đâu, nhưng ngặt vì vừa rồi chàng đỡ tảng đá do chim điêu liệng xuống, cánh tay đã bị ê hần, đâu còn sức để chịu đựng với hai khối đá này, chàng đành vung ngay Thiết Bản Kiều (cầu ván sắt) ưỡn ngửa người ra phía sau, để cho khối đá vào ngang qua bụng chàng rớt ngay xuống hố trũng nước!

Nào hay vì lối ấy mà Độc Cô Cầu Bại lên tiếng mắng :

- Thằng tiểu tử vô dụng quá! Thôi môn học này ngươi không sao học thành công, từ này trở đi đừng học nữa cho uổng công!

Dứt lời dị nhân vẫy ngay chim điêu, quay mình cưỡi chim điêu đi luôn, chớp mắt một chim một người đã biến dạng!

Quách Tỉnh ngẩn ngơ tự trách mình, chàng chàng nhảy vội lên bờ, chạy cuống quít rối rít lên :

- Thưa lão tiền bối!...

Nhưng làm gì có ai trả lời! Tứ bề im lặng vắng hoang, Quách Tỉnh nghĩ thầm: “Tính tình dị nhân quả là quái lạ hết chỗ nói! Mình sơ suất có tí lỗi mà ông ta giận bỏ đi như vậy, bây giờ biết tìm đâu cho ra. Thôi đành về Tương Dương!”

Quách Tỉnh buồn bã tính quay mình bỏ đu, chợt có tiếng chim điêu kêu trên không trung.

Quách Tỉnh ngửng đầu lên, thì ta chính là con chim điêu xấu xí của Độc Cô Cầu Bại đã bay về, mỏ nó ngậm cả một xâu “trái đỏ” rớt máng ngay vào vai Quách Tỉnh, chàng cả mừng thốt lên tiếng: “Ồ! Ra điêu huynh có ý giúp mình đây!”. Chàng cầm ngay xâu trái đếm, có sáu quả cả thẩy, chàng không do dự gì cả, ăn luôn sáu trái một hơi, bỗng chàng cảm thấy tinh lực tăng cường, chợt chàng thấy chim điêu đang đậu trên một đống đá rỉa lông cánh, Quách Tỉnh vội bước lại ôm tay thi lễ thân mật rằng :

- Xin phiền điêu huynh đưa tiểu đệ lại gặp Độc Cô Cầu Bại lão tiền bối để xin lỗi ngài!

Linh điêu như biết nghe tiếng người, chuyến này nó không tung cánh bay, mà đủng đỉnh bước bộ, Quách Tỉnh thấy vậy vội bước theo sau chim điêu, sau khi vượt qua mấy đồi núi, đến một ghềnh đá, chợt thấy Độc Cô Cầu Bại ngồi xếp chân bàn tròn, mắt nhắm lại như lão tăng nhập định, chàng cả mừng chạy ngay lại lớn tiếng :

- Thưa Độc Cô Cầu Bại tiền bối!...

Nào hay Quách Tỉnh vừa gọi dứt tiếng, Độc Cô Cầu Bại thình lình vung ngay tay áo lên, lập tức một luồng quái phong vụt tung lên không, một tiếng vang dữ dội, một tảng đá khổng lồ từ trên rớt ngay xuống, khéo sao lại nhắm chính ngay vào đỉnh đầu Quách Tỉnh, chàng ngầm hiểu ngay Độc Cô Cầu Bại chuyến này cố ý thử mình đây, chàng lập tức giơ ngay cây kiếm cùn trên tay lên nghênh đón, chỉ nghe “choang” một tiếng dữ dội, Quách Tỉnh đã hất bung ngay tảng đá cao hơn ba thước và rớt sang một sườn núi đá gần ngay đó!

Độc Cô Cầu Bại (...) vung luôn hay ống tay áo, trên không lại rớt ngay hai khối đá xuống, Quách Tỉnh vội múa kiếm hất ngay kên hai đường, hai khối đá bị bật (...) bốn năm thước, rớt sang hai cánh trái phải. Chàng cả mừng. Thình lình Độc Cô Cầu Bại bung hai ống tay áo (...) trên không nhào nhanh xuống tấn xông dữ dội về (...) môn Quách Tỉnh!

Lúc này Quách Tỉnh đâu còn dám chểnh mảng, chàng vội mở ngay Hàng Long thập bát chưởng, “bình bình” hai tiếng kình lực đôi bên chạm nhau, toàn thân Độc Cô Cầu Bại cũng bung lên cao mấy thước, nhẹ nhàng hạ thân đứng xuống đất, ông ta cất tiếng cười ha hả rằng :

- Hay! Hay lắm!... Như theo ngọn Phi Bộc kiếm pháp (kiếm pháp bay vọt như thác nước) của ngươi thành công rồi đó, nay ngươi có thể về Tương Dương rồi đấy!

Quách Tỉnh sung sướng đứng ngẩn người, không ngờ chưa đầy mười hôm mà mình đã nghiễm nhiên học được một kiếm phép tuyệt thế như vậy!

Độc Cô Cầu Bại thấy vậy bước lại mỉm cười vỗ ngay vào vai Quách Tỉnh nói :

- Suốt trong thời gian này, chẳng qua lão phu muốn ngươi chóng thu được kết quả mỹ mãn nên lắm lúc phải tỏ ra đanh thép vô tình như vậy, nay quả nhiên ngươi đã không phụ lòng tin tưởng của lão, không chừng đây là hồng phúc của quân dân thành Tương Dương cũng nên. Thôi, ngươi có thể xuống núi được rồi, chỉ nội ngọn Phi Bộc kiếm pháp nay cũng đủ dùng suốt đời ngươi rồi!... Nhưng sau khi ngươi tới Trương Dương, nếu có ai hỏi ngươi về lối Phi Bộc kiếm pháp này, ngươi nhớ là đứng có nói đến tên ta, biết chưa?

Quách Tỉnh cung kính nghe lời chỉ giáo.

Độc Cô Cầu Bại hú lên một tiếng dài, xong nói :

- Nay Phi Bộc kiếm pháp đã có người nối nghiệp rồi! Từ nay ta sẽ trở về với cảnh thái hoàng đây!... Ta đi đây!

Dứt lời, vị kỳ nhân tung mình vọt bổng lên không, chỉ vài đường lướt nhảy lên xuống, bóng dạn ông ta đã biến hẳn!

Quách Tỉnh lúc này mới như sực tỉnh cơn mê, miệng chàng lẩm nhẩm :

- Độc Cô Cầu Bại! Độc Cô Cầu Bại!...

Cảnh sắc tứ bề im phăng phắc! Quách Tỉnh cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm cùn trên tay ngơ ngẩn, trong lòng dâng lên một cảm giác lâng lâng khó chịu không lý ông ta đã tặng mình cây kiếm này sao? Nhưng người ta mãi do dự không biết tính sao, thình lình trên không lại có tiếng chim điêu kêu.

Chàng chợt lớn tiếng nói với chim điêu.

- Ưng huynh! Cho tôi gửi trả thanh kiếm!

Nhưng linh điểu lắc đầu lia lịa, bỗng nó vụt bay tít đi luôn, Quách Tỉnh mừng quýnh, biết Độc Cô lão tiền bối đã có ý tặng kiếm cho mình, chàng vội quỳ ngay xuống đất kính cẩn lạy ba lạy, rồi đứng dậy xuống núi, xa xa chàng nhận ra con “bảo mã” hai chim điêu đang nghênh đón về phía mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.