Hậu Anh Hùng Xạ Điêu

Chương 15: Chương 15: Nghe mưu kế Ngoan Đồng cả phá tướng phủ




Chỉ thấy vợ chồng Quách Tỉnh, cả hai hiện thân ngay trên đầu tường hoàng cung, nháy mắt vợ chồng đã vèo thân lướt nhanh xuống, nhóm Toàn Chân mừng hớn hở. Ngay lúc đó Anh Cô lợi dụng mọi người xao lãng, nhoáng một cái, thân hình như rắn nước luồn qua người Tôn Bất Nhị, chạy tuốt như một làn khói, chớp mắt đã biến dạng. Xích Đại Thông lớn tiếng la :

- Trời... Yêu phụ đã chạy thoát rồi!

Dứt lời tính xách kiếm đuổi theo nhưng Quách Tỉnh đã tung mình nhảy lại cản rằng :

- Xích đạo trưởng hãy tha cho người ta một chuyến vậy!

So về tuổi tác, Quách Tỉnh quả không bằng bất cứ người nào trong nhóm Toàn Chân lục tử, nhưng nói về mặt võ công, nhóm Toàn Chân lại không sao bì kịp với Quách Tỉnh, huống hồ chàng lại kết nghĩa với Châu Bá Thông, nên lời nói của chàng đều được họ kiêng nể. Khưu Xứ Cơ bèn bước tới nói rằng :

- Suốt nửa ngày đây, cậu đã đi những nơi nào vậy?

Quách Tỉnh vốn là người thật thà, chàng chực nói trắng ngay việc vợ chồng mình trốn sang Thủy Liêm động của hoàng cung và khéo gặp Châu Bá Thông, nhưng Hoàng Dung đã đưa mắt ra dấu cho chồng, rồi nàng vội nói ngay :

- Thưa các vị đạo trưởng, hôm nay trên phố, chúng tôi đã trừng trị xứng đáng đứa con trai của Thừa tướng Giá Tự Đạo, nay chuyện đã lỡ gây náo động, vậy nên không thể về khách sạn để liên lụy những người khác, vậy từ đêm nay trở đi, tôi với anh Tỉnh đây đã có một nơi an toàn để tạm trốn tránh cuộc lùng bắt của quan quân, vậy các ngài cứ yên trí về đi! Công việc tìm kiếm Dương Qua vẫn tiếp tục tiến hành như cũ, mỗi người tự lo lấy phần mình cho chu đáo!

Quách Tỉnh cũng rằng :

- Đa tạ liệt vị đã quan tâm, xin chư vị hãy tạm theo ý kiến của em Dung vậy!

Quách Tỉnh vốn hay khiêm tốn nhún nhường, nếu chiếu theo thứ bậc bối phần, quả Quách Tỉnh có cao hơn nhóm Toàn Chân lục tử, nhưng trong thời thơ ấu, Quách Tỉnh đã chịu nhiều ơn huệ của nhóm Toàn Chân, nào sự trượng nghĩa của Khưu Xứ Cơ, truyền võ của Mã Ngọc, nào sự liều chết cứu Quách Tỉnh trong Triệu vương phủ của Vương Xứ Nhất, vì các lý lẽ này mà Quách Tỉnh vẫn tôn giữ theo kẻ vãn bối; sau khi chàng nói xong, Toàn Chân lục tử đều gật đầu chấp thuận.

Khưu Xứ Cơ bèn nói với các sư huynh đệ rằng :

- Nay vợ chồng Quách Tỉnh đã an nhiên vô sự, anh em chúng mình cũng có thể yên trí về cho rồi.

Toàn Chân lục tử lục tục kéo nhau ra về.

Khi nhóm Toàn Chân lục tử đi xa hẳn, Quách Tỉnh nói với vợ rằng :

- Dung em! Sao tính nết em hay cố chấp vậy, thì cứ cho họ biết tin của Châu đại ca có quan hệ gì đâu nào!

Hoàng Dung gắt lên rằng :

- Anh quả là người lừng khừng hết sức, chẳng biết gì cả. Sở dĩ em không nói ra là cốt cho Anh Cô yên trí đi Đào Hoa đảo chứ!

Quách Tỉnh như chợt hiểu, đưa tay vỗ vào đầu mình, cười rằng :

- Ừ nhỉ! Anh quả là người vô tâm! Khen em khéo xoay sở. Giỏi, giỏi!... Khá khuya rồi, chúng mình cũng nên về thôi!

Hai vợ chồng lại lo vượt tường hoàng cung nhắm về hướng Thủy Hàn đường lướt đi, khi sắp vào Thủy Liêm động bỗng Quách Tỉnh dừng chân đứng ngay lại, hỏi Hoàng Dung :

- Này em, chúng mình nên cho Châu đại ca biết tin về Anh Cô đã đi Đào Hoa đảo không?

Hoàng Dung hơi ngạc nhiên nhìn chồng, xong cười ngay rằng :

- Rõ đúng là “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, không ngờ dạo này anh cũng bắt chước được những mánh khóe nhà nghề của em rồi đấy! Chuyện này chúng mình cứ tạm giấu kín đã, chờ hai ba hôm rồi hãy nói cũng chẳng sao!

Quách Tỉnh lạ lùng hỏi :

- Tin vui vẻ như thế, sao lại không cho Châu đại ca biết để mừng?

Hoàng Dung than rằng :

- Anh gấp vội chi vậy, chuyện trên đời khó ai mà lường đoán trước được, Anh Cô cũng đâu phải là người ngu dại gì, biết đâu người ta đi được nửa đường lại tỉnh ngộ, biết mắc mưu và quay về, nếu sớm báo tin này cho Châu đại ca, với tính “trẻ con” của Lão Ngoan Đồng, chắc gì Châu đại ca của anh chịu ngồi yên trong Thủy Liêm động. Lại nữa em còn muốn lợi dụng ông ta làm cho một việc này!...

Quách Tỉnh hỏi ngay là việc gì. Hoàng Dung chỉ cười bí mật không nói!

Hai vợ chồng tung mình vào Thủy Liêm động, Châu Bá Thông và Quách Phù vẫn ngủ say giấc, Quách Tỉnh Hoàng Dung cũng lo ngủ luôn. Sáng hôm sau, khi ánh sáng soi vào động, Châu Bá Thông duỗi mình ngáp một tiếng khoan khoái rồi nói :

- Chà, đói bụng!... Em Dung! Hãy vào trong “ngự trù” hoàng cung lấy trộm tám bát thức ăn nào ngon của nhà vua ra đây, ăn no xong chúng mình sẽ bàn chuyện sau!

Hoàng Dung sa sầm ngay mặt xuống gắt :

- Này ông Lão Ngoan Đồng, ông mà cũng gọi tôi bằng “em Dung” sao?

Châu Bá Thông cười ồ lên rằng :

- Ờ... ờ... Lão Ngoan Đồng ta quả hồ đồ thật, ta phải gọi là “em dâu” mới đúng!

Hoàng Dung mặt đỏ ửng khẽ gắt :

- Tôi cấm không được gọi “em dâu”! Phải gọi là tỷ tỷ mới được!

Châu Bá Thông cười rằng :

- Sao cũng được! Vậy tỷ tỷ hãy mau đi lo bữa ăn sáng đi!

Hoàng Dung rằng :

- Được rồi! Tôi sẽ lo thức ăn, nhưng ông phải nhận lời làm một việc cho tôi cơ!

Châu Bá Thông chột dạ nói :

- Chuyện gì vậy, muốn tôi rời khỏi Thủy Liêm động sao? Chớ có chơi dại thế, nếu lỡ đụng độ mụ oan gia của tôi, khốn khổ lắm!

Hoàng Dung cười ngay rằng :

- Gì mà sợ đến nỗi vậy! Cứ yên trí, oan gia của ông tôi đã đánh lừa đi một nơi khác rồi, trong ba hôm nhất định không thể nào về kịp đây!... Này, Lão Ngoan Đồng, ông đã nghe qua tên Giá Tự Đạo bao giờ chưa?

Châu Bá Thông nghe nói Anh Cô đã bị lừa đi nơi khác! Hay quá... còn tên Giá Tự Đạo, ai mà lạ gì, y chính là quan Thừa tướng đương kim của triều Nam Tống chứ đâu, vậy hỏi y có chuyện gì chăng.

Hoàng Dung rằng :

- Ông chớ vội ngắt lời, thế ông có biết quan Thừa tướng này là trung thần hay gian thần không?

Châu Bá Thông thản nhiên trả lời ngay :

- Cần gì phải kể ra nữa, ai mà chẳng biết tên Giá Tự Đạo là tên đại gian thần, chuyên buôn quan bán tước, bóc lột dân gian khốn đốn, nếu vô phúc hắn lại lọt vào tay của Lão Ngoan Đồng ta thế nào cũng cho hắn một mẻ nên thân mới nghe.

Quách Tỉnh cười, Hoàng Dung lại nói :

- Ông đã rõ vậy đủ lắm rồi, ông có biết tại sao chúng tôi tới đây không? Nay nói thực cho ông hay vậy!

Hoàng Dung bèn thuật rõ tự sự vụ xung đột với con trai của gian Thừa tướng là Giá Cẩm Thành và đám gia tướng của tướng phủ bị đánh ra làm sao cho Châu Bá Thông nghe. Lão Ngoan Đồng luôn miệng khen “tuyệt” không ngớt.

Bỗng Châu Bá Thông sực nhớ ra điều gì, bèn hỏi ngay Hoàng Dung rằng :

- À tôi hiểu rồi, cô lại muốn tôi tặng thêm vài lối chơi với thằng Giá Cẩm Thành chứ gì?

Hoàng Dung lắc đầu rằng :

- Không phải thế đâu, tôi chỉ muốn ông vào hẳn Giá tướng phủ phá đám một chuyến cho bằng thích. Nghe tên Giá Tự Đạo ấy ưa chơi môn đá dế lắm, hắn còn đặc biệt cất riêng một ngôi nhà gọi là “Bán nhàn đường” thì phải, nuôi cả bốn năm trăm con dế là ít. Vậy ông nên vào đó phá phách cho tan tành, đập bể hết các chậu đẹp nuôi dế, còn những con dế hãy tha hết chúng đi, ông đã hiểu rõ ý tôi chứ.

Châu Bá Thông vui cuống lên rằng :

- Tôi tưởng đâu chuyện khó gì! Chuyện này dễ quá mà! Được rồi! Cứ việc yên trí! Nội trong đêm nay, tôi sẽ lo liệu ổn thỏa đâu vào đấy!

Hoàng Dung quả lại lần ngay vào bếp nhà vua, với thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, chẳng bao lâu nàng đã trộm một lúc đến tám chín bát thức ăn thượng thặng, Quách Tỉnh và Châu Bá Thông tha hồ no nê một bữa trong hang động, thẳng luôn đến tối. Châu Bá Thông quả nhiên đứng ngay dậy để đi Giá tướng phủ. Hoàng Dung vội gọi giật lại :

- Hãy khoan đã!

Nói xong đưa ngay mấy chiếc mặt nạ đỏ tươi máu trông rùng rợn, dữ tợn. Châu Bá Thông thích trí cười khanh khách rằng :

- Tuyệt quá! Có những trò chơi này, ta có thể hóa trang làm ma làm thần được!

Dứt lời, Lão Ngoan Đồng nhận ngay mấy chiếc mặt nạ, chạy tung luôn đi.

Hoàng Dung thấy Châu Bá Thông vọt ngay ra khỏi Thủy Liêm động, nàng bèn ghé sát bên tai chồng thì thầm nhỏ, Quách Tỉnh gật đầu liên miên, xong chàng theo ngay Châu Bá Thông đi luôn.

Quách Tỉnh sau khi nghe lời vợ dặn, chàng ra khỏi Thủy Liêm động, dưới cảnh trăng thanh, sáng trong, bóng hình Châu Bá Thông chập chờn lên xuống như thỏ nhảy vạc bay, trong thoáng mắt, đã ngoài mấy chục trượng xa; may là thuật khinh công của Quách Tỉnh cũng chẳng yếu gì, chàng vẫn theo sát đuôi Châu Bá Thông, hai bóng đen, một trước một sau, đã tới nơi Thừa tướng phủ của Giá Tự Đạo. Tướng phủ ở kề cận nơi Chứng An kiều của Lâm An phủ, chiếm đất khá rộng, nhà cửa nguy nga hùng tráng, nhìn kỹ còn có vẻ hách dịch hơn hoàng cung của nhà vua là khác. Châu Bá Thông vọt ngay tường rào của tướng phủ, bỗng Lão Ngoan Đồng nghe tiếng “Gấu! Gấu!” thì ra hai con “Thủ dạ khuyển” (chó gác đêm) của tướng phủ nhảy tới há miệng định đớp cẳng Châu Bá Thông nhưng thân pháp Lão Ngoan Đồng nhanh như gió, chẳng biết lão ra tay bằng cách nào, đôi chó lớn đã bị lão bóp cổ le lưỡi chết ngay tức khắc. Quăng xong hai xác chó xuống đất, Châu Bá Thông lại vọt lên mái nhà như làn khói! Quách Tỉnh phía sau theo đuổi chàng thấy tận mắt đôi chó lớn bị vặn cổ le lưỡi, bất giác kinh ngạc nghĩ thầm rằng: “Bản lĩnh của nghĩa huynh tuyệt thật, đừng tưởng ông ngớ ngẩn mà xem thường, nếu ra tay choảng nhau thực sự, Lão Độc Vật thế nào cũng bị ‘lỗ vốn’ về tay nghĩa huynh mình chớ chẳng chơi!”

Đang lúc Quách Tỉnh trầm tư suy nghĩ, Châu Bá Thông đã bắt được một tên gia đinh của Giá tướng phủ.

Thì ra Châu Bá Thông sau khi vào tướng phủ, lão không biết nơi nào là “Bán nhàn đường”, địa thế tướng phủ rộng rãi như vậy, nhà cửa chi chít như nêm, thật khó kiếm cho ra được. Chợt lão nghĩ ra một kế, đeo ngay chiếc mặt nạ vào mặt, lẻn ngay đến một phòng ở của gia đinh, từ cửa sổ vọt ngay vào phòng, thấy ngay một gia đinh đang ngủ say sưa. Châu Bá Thông bước lại, thộp ngay ngực gọi thức dậy rằng :

- Tuổi thọ trên dương gian của ngươi đã hết rồi, hay ngoan ngoãn theo ta xuống Diêm vương phủ cho rồi!

Tên nọ dụi mắt nhìn, chợt thấy bộ mặt quỷ sứ của Châu Bá Thông, ngỡ đâu là quỷ sứ dưới Âm phủ phái đến chiêu hồn mình thật, hồn phách bay chín tầng mây xanh, run giọng líu lưỡi lắp bắp rằng :

- Kính... âm sai đại... lão gia... Tiểu... tiểu... tiểu nhân không phải là người sợ chết... nhưng ngặt vì còn người mẹ bảy mươi tuổi chưa qua đời, vậy xin ngài gia ân cho tiểu nhân sau khi tống táng mẹ già xong xuôi, tiểu nhân sẽ nạp mạng ngay xuống Âm phủ... Xin ngài thương tình cho...

Châu Bá Thông nghe xong dùng giọng nói quái đản rằng :

- Không ngờ nhà ngươi lại là con người hiếu thảo. Hay lắm! Vậy bản âm sai tội nghiệp chút lòng hiếu thảo của ngươi, nay gia hạn cho phép ngươi sống thêm một giáp nữa trên trần thế, nghĩa là ngươi sẽ sống thêm mười hai năm nữa, vậy bản chức ta hỏi ngươi một câu, “Bán nhàn đường” của tướng phủ ở đâu?

Câu hỏi này của Châu Bá Thông đã bị lòi đuôi, đã tự xưng là ma quỷ thần thánh, cần gì phải hỏi kẻ trần gian? Nhưng may là tên kia vẫn còn hú vía hoảng hồn, hắn vội trả lời :

- Dạ! Dạ... ở về phía Đông nam của tướng phủ, gian nhà có lan can màu xanh là đúng ạ.

Nghe xong, Châu Bá Thông giơ tay vỗ vào “huyệt Hôn Mê” của gia đinh, tên nọ “hự” lên một tiếng, nằm lăn quay ra ngủ luôn!

Châu Bá Thông tung mình phi thân về phía Đông nam của tướng phủ, quả nhiên ở đây có một tòa lầu các sơn màu xanh, dưới sức sánh thanh của ánh trăng, thấy rõ nơi cửa chính của lầu các này treo một bức hoành biên, trên hoành biên đề bốn chữ lớn “Bán nhàn sơn đường”. Chính là bút tích của Giá Tự Đạo đề, nét chữ già dặn. Quách Tỉnh từ xa nhìn rõ, bất giác thở dài rằng “Nay quốc thế Mông Cổ đang bành trướng mạnh, hùng binh dũng tướng trong nước, đã sắp áp cảnh nay mai. Giá Tự Đạo với thân phận tể tướng trong nước, trông coi sự an nguy xã tắc, thế mà nay còn ngang nhiên xây cất xa hoa những nơi tiêu khiển để nuôi những loài dế, thật đại họa mất nước sắp đến nơi rồi, nên mới tạo ra những loại Thừa tướng đốn mạt như vậy!”

Trong “Bán nhàn đường” đèn đóm vẫn sáng trưng, hiển nhiên là vẫn còn người trông coi, Châu Bá Thông phi thân lướt ngay xuống, đưa tay gõ nhẹ cửa sổ, bên trong bước ngay ra hai tên thanh y tiểu bộc, lớn tiếng hỏi :

- Ai vậy?

Châu Bá Thông lướt người hiện ra, cả hai tên tiểu bộc thất kinh rú lên :

- Ối chao! Ma!...

Tiếng “ma” của chúng chưa dứt hơi, Châu Bá Thông đã xỉa ngay hai tay ra điểm huyệt cổ hai tên tiểu bộc, chúng lăn đùng bất tỉnh trên mặt đất!

Lão Ngoan Đồng ung dung bước thẳng ngay vào “Bán nhàn đường”, chỉ thấy trong này là năm đại sảnh từng hàng từng dãy hương đàn mộc án, trên mỗi hàng mộc án dài ấy, lại bày la liệt những chậu sứ khác nhau đẹp mắt, thôi thì đủ màu: xanh, đỏ, trắng, tím, vàng... toàn là loại gốm sản xuất ở Giang Tây, trên mỗi chậu sứ ấy lại có mớ thẻ ngà nhỏ, trên bài thẻ ngà ghi những chữ li ti, nào là những tên các tướng như: “Triệu Tử Long”, “Tiết Nhơn Quý”, nào là “Kim trảo tướng quân”, nào là “Thiết thoái đề đốc”, toàn là những danh hiệu oai hách hấp dẫn. Châu Bá Thông xem xong một lượt bất giác cất tiếng cười ha hả vang động hết trong “Bán nhàn đường”!

Quách Tỉnh nấp bên ngoài nhìn thấy, Châu Bá Thông xem xong các chậu sứ đựng dế, bỗng dưng lại cất tiếng cười như điên vậy, tiếng cười rền động mái ngói, chàng nghĩ thầm: “Rõ khổ cho nghĩa huynh thật, cười như giọng thiên lôi ấy! Khác nào như đánh la gọi thức cả làng Giá tướng phủ dậy! Nguy mất! Nguy mất!”

Chỉ nghe Châu Bá Thông vừa cười vừa lớn tiếng rằng :

- Tên Giá Tự Đạo cũng ngốc ngu như một tên phàm tục. Sao hắn lại không biết đặt tên cho các con dế như “Tây Độc Âu Dương Phong”, “Đông Tà Hoàng Dược Sư”, “Bắc Cái”, “Nam đế”, mà cả tên “Lão Ngoan Đồng” của ta cũng có thể đặt tên cho dế kia mà! Hà! Hà! Hà!...

Châu Bá Thông vừa cười vừa mở nắp chậu sứ thả hết những con dế ở trong, sau khi thả hết, lão tung luôn cả chậu sứ xuống đất. “Bốp” một tiếng, sứ bể tan tành!

Quách Tỉnh khẽ than: “Hỏng chuyện!” tung mình nhắm ngay nóc nhà “Bán nhàn đường” bay vọt lên.

Châu Bá Thông vẫn điềm nhiên đứng trong “Bán nhàn đường” cứ đập hết chậu này sang chậu khác, lão như không nghe thấy các tiếng tri hô và chân người đang rầm rộ bên ngoài vậy. Lúc này Châu Bá Thông đã đập bể hơn già nửa số chậu sứ đẹp nuôi dế, và cũng là lúc các vệ sĩ kéo nhau ập vào như đàn ong, chợt chúng thấy bộ mặt quỷ quái của Châu Bá Thông ai nấy giật thót mình đứng khựng ngay lại! Nhưng cũng có vài tên lão luyện, nhận ngay ra chuyện hư thực, lớn tiếng quát tháo ngay :

- Mau bắt quân gian!

Châu Bá Thông cười ha hả rằng :

- Rõ lũ chết toi! Chính bọn ngươi mới là quân gian xảo!

Dứt lời, hai tay hai chậu sứ, quất ngay vào mặt hai tên vệ sĩ xông tới trước nhất. Hai tên vệ sĩ tóe máu nằm lăn ra bất tỉnh luôn. Các tên vệ sĩ cả kinh, đang tính tuốt hết gươm đao để xông vào xáp trận, Châu Bá Thông đã bốc luôn các chậu dế liên tiếp ném ra như mưa rào. Khốn khổ cho đám vệ sĩ, cả đám kêu la ôi ối, bò lê bò càng dưới mặt đất. Những con dế đen thi nhau gáy và nhảy tứ tung! Một cảnh náo loạn tưng bừng, ai nấy lo chen nhau rời khỏi “Bán nhàn đường” để thoát thân thoát mạng.

Lão Ngoan Đồng thấy cảnh vui nhộn trước mắt, tính nghịch ngợm lại nổi cơn lên, lão vọt bung người bay ra tóm hai tên vệ sĩ, rồi ghè đầu hai tên vệ sĩ vào nhau. Chỉ nghe hai tiếng “ối chao” hai tên vệ sĩ đã ngất lịm ngay đi! Quăng xong hai thân hình xuống đất, Lão Ngoan Đồng tính túm thêm vài tên nữa “chơi” cho thích tay, bỗng trong đám đông, tiếng nói lao nhao rằng :

- Trưởng lãnh ban đã đến! Mau mau bắt thích khách!

Thì ra kẻ cầm đầu của ban vệ sĩ đã đến, tên gọi “Dũng Kim cương” Khê Võ, người này xuất thân lục lâm, võ nghệ tinh thông, quen sử dụng một đôi côn “Bái vĩ tam tiết” (đôi gậy lắt léo như đuôi beo) cũng là tên dũng tướng thứ nhất hầu cạnh Thừa tướng Giá Tự Đạo. Hắn được tin có quân gian đột nhập “Bán nhàn đường” đập phá tan tành các chậu sứ nuôi dế của Thừa tướng. Khê Võ cả kinh! Bởi hắn thừa hiểu tính tình Thừa tướng, coi mạng những con dế trong “Bán nhàn đường” còn lớn hơn mạng mình, nay ở đó bị phá tan tành như vậy, trọng trách này làm sao gánh vác đây.

Khê Võ lập tức đem theo mấy tên vệ sĩ đắc lực, chạy như bay lại “Bán nhàn đường” khéo sao chạm trán với Châu Bá Thông. Hắn thấy Lão Ngoan Đồng đưa tay chụp vệ sĩ như thế, cả giận quát ngay :

- Quân gian đâu mà to gan thật!

Nói xong tung luôn đôi “Báo vĩ tam tiết côn” đánh ra với thế “Tốc Lôi Quán Đỉnh” (sấm xẹt ngay đỉnh đầu) bửa ngay sang não môn của Châu Bá Thông! Lão Ngoan Đồng vốn là đệ nhất cao thủ của nhóm Toàn Chân giáo, đâu có coi bản lãnh của Khê Võ này vào đâu, đôi gậy đuôi beo ba khúc ấy vừa đánh xuống, đôi tay Châu Bá Thông đã đưa tay ra hứng đòn, nhanh như cắt, lão đã đoạt ngay binh khí của địch trong tay, dùng sức vặn một vòng, đôi gậy sáu khúc đã bị vặn gãy thành mười hai khúc. Khê Võ bị tước vũ khí, hổ khẩu nơi tay cũng bị toạc rách, máu tươi lênh láng sơ bay hồn bay vía, quay thân chực bỏ chạy. Châu Bá Thông đã thò tay ra, túm ngay Khê Võ, cử bổng ngay lên quát :

- Rõ quân chuột nhắt vô dụng! Để ta quật chết hóa kiếp khác cho rồi!

Khê Võ tái mặt, hồn vía lên mây, la oai oải :

- Xin ngài tha mạng! Xin ngài tha mạng!

Quách Tỉnh lúc này nằm trên mái nhà nhìn rõ hết những diễn biến phía dưới, chàng lắc đầu thầm nghĩ: “Tên trưởng ban vệ sĩ của Thừa tướng phủ cũng tham sống sợ chết như vậy, các người khác cũng dư biết đốn mạt ra sao rồi! Còn bản thân Giá Tự Đạo lại càng khỏi đoán, thế nào cũng là nhân vật sợ chết hơn ai hết!”

Châu Bá Thông lúc này vứt ngay Khê Võ xuống đất, giơ chân dẫm lên ngực hắn quát hỏi :

- Nhãi con! Có muốn giữ mạng không? Nói mau!

Khê Võ rối rít van xin :

- Tiểu nhân có mắt vô ngươi, nhận không ra núi Thái Sơn nên mới mạo phạm đại anh hùng, chẳng qua tiểu nhân cũng chỉ vì chén cơm, mong đại anh hùng tha mạng cho!

Châu Bá Thông cười xòa lên rằng :

- Muốn ta tha mạng chó chết cho cũng không khó gì, nhưng ngươi phải gọi ngay ra đây cho ta một người, khi ấy ta sẽ thả ngay ngươi!

- Thưa đại anh hùng muốn gọi ai ạ?

Châu Bá Thông quát ngay :

- Gọi mau ngay tên đại gian Thừa tướng Giá Tự Đạo ra đây, để lão cho hắn một mẻ!

Các vệ sĩ nghe xong thất sắc kinh ngạc run lên, bởi Giá Tự Đạo đường đường một vị tể tướng quyền khuynh thiên hạ, ai mà chẳng ngán sợ, ấy thế mà Châu Bá Thông ngang nhiên gọi ra để cho một mẻ! Thật là gan phổi lớn hơn trời đất.

“Dũng Kim Cương” Khê Võ cũng hoảng sợ ngẩn người ỳ ra luôn, đến nỗi không biết ăn nói sao. Châu Bá Thông lại túm ngay thân hắn, lại đưa bổng lên khua một vòng chửi bừa ngay rằng :

- Mẹ kiếp! Thằng chó chết! Gọi hay không, nói mau không ta quật nát thây bây giờ?

Khê Võ cuống cuồng kêu lên :

- Dạ dạ!... Tiểu nhân xin gọi... xin gọi!

Hắn vội nói với đám vệ sĩ rằng :

- Mau mau thỉnh Giá thừa tướng ra!

Châu Bá Thông rằng :

- Không phải Giá thừa tướng mà gọi là Giá Tự Đạo

Khê Võ vội lặp lại :

- Dạ gọi Giá Tự Đạo!

Châu Bá Thông lại hét :

- Bảo nó ra mau!

Khê Võ hoảng vía lặp theo :

- Dạ bảo nó ra mau.

Châu Bá Thông cười ngất ngưởng nói :

- Thế mới là con ngoan của ta chứ! Ơ kìa, lũ chuột mất hồn kia, đã nghe rõ chưa, đứng thối thây làm gì đó mà không đi gọi cho rồi!

Đám võ sĩ vội vàng bỏ đi ngay!

Châu Bá Thông điểm luôn huyệt đạo của Khê Võ, cắp luôn hắn nhảy vọt lên đỉnh mái nhà. Không đầy nửa tàn nhang, bên ngoài “Bán nhàn đường” bỗng vang lên một trận hò hét inh ỏi, vô số quan quân chạy ùa ngay vào!

Thì ra tin có thích khách trong Thừa tướng phủ đã được báo tin ngay đến “quan tuần thành phòng thủ sứ” lập tức điều động ngay một số quan quân kéo lại bao vây ngay Giá tướng phủ. Ánh đuốc sáng ngập cả một phủ Thừa tướng, binh đao sáng loáng như ban ngày, ai cũng thấy rõ Châu Bá Thông đang ung dung ngồi trên nóc “Bán nhàn đường”. Một tiếng sáo lệnh vang ré lên, các mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn như mưa rào về phía Châu Bá Thông.

Châu Bá Thông buột miệng chửi ngay :

- Mẹ kiếp thằng gian tặc Giá Tự Đạo không dám ra gặp bố nó!

Dứt tiếng chửi, Châu Bá Thông quăng ngay xác Khê Võ, hắn rú lên một tiếng kinh rợn! Hồn lìa khỏi xác chết tốt!

Châu Bá Thông nhoáng thân một cái xuyên mình ra khỏi màn lưới tên tua tủa, chập chờn vài đường nhún nhảy như làn khói, vọt qua vài nóc nhà cao lớn, nháy mắt đã biến mất dạng luôn.

Quách Tỉnh sau khi xem Châu Bá Thông đại náo Thừa tướng phủ một hồi xong, chàng vội quay về hoàng cung trước, thuật rõ mọi chuyện cho Hoàng Dung nghe, nàng ôm bụng cười ngất một hồi rồi mới nói :

- Tên Giá Tự Đạo chuyến này mất hết những con dế quý ấy, có lẽ y còn buồn hơn là cha chết. Từ nay xem hắn còn dám dung túng lũ con hà hiếp dân lành nữa không cho biết!

Chuyện vừa tới đây, từ ngoài cửa động một bóng đen nhoáng ngay vào, Châu Bá Thông vừa lên tiếng hí hững :

- Tôi mới phá một trận tơi bời nơi Thừa tướng phủ vừa xong, đêm nay phải được ăn mười tám thức ăn mới xứng công!

Hoàng Dung tươi cười :

- Lẽ đương nhiên rồi! Nhưng người còn chưa làm xong một việc!

Châu Bá Thông nhảy ngay lên rằng :

- Tôi đã đập phá tan tành các chậu nuôi dế đẹp của tên Thừa tướng ấy như thế, bộ còn chưa hoàn thành việc giao phó sao?

Hoàng Dung cười nói :

- Thế ông bảo Giá Tự Đạo ra để cho hắn một mẻ, vậy “mẻ” ấy là “mẻ” gì?

Châu Bá Thông cười ha hả nói :

- Tôi dọa hắn vậy thôi, lão chó chết ấy đời nào dám dẫn xác ra gặp tôi đâu! Thôi cô nương ơi, hết việc giao phó rồi chứ?

Hoàng Dung cười rằng :

- Hết rồi! Nhưg chúng ta hãy tạm nấn ná ở đây vài hôm rồi sẽ rời khỏi ngay! Ông phải theo bên chúng tôi, cấm không được rời khỏi bọn tôi!

Châu Bá Thông nhận lời xong lại đi lo đùa giỡn với Quách Phù.

Cuộc sống của bốn người - Châu Bá Thông, Quách Tỉnh, Hoàng Dung, Quách Phù - trong Thủy Liêm động chớp mắt đã ba ngày qua. Hoàng Dung ngoại trừ việc lẻn vào “ngự trù” ăn trộm thức ăn của nhà vua ra, nàng cũng ngấm ngầm đi thăm dò các nơi trong hoàng cung, mãi khi nàng biết rõ Anh Cô đã đi Đào Hoa đảo thật, Hoàng Dung lúc này mới chịu nói rõ chuyện Anh Cô cho Châu Bá Thông nghe. Lão Ngoan Đồng mừng quýnh, nhảy cỡn lên reo mừng :

- Ôi trời đất ơi! Sao cô không cho tôi hay sớm. Chuyến này mụ oan gia đã đi khuất mắt, Lão Ngoan Đồng ta mới tha hồ hả hê say sưa cơm rượu!

Quách Tỉnh thấy vậy, lắc đầu nghĩ thầm: “Con người của nghĩa huynh bạc tình thật, Anh Cô vất vả như thế mà Lão Ngoan Đồng vẫn không hề đoái hoài tới!” Chàng có vẻ bất bình dùm cho Anh Cô; Châu Bá Thông chợt hỏi :

- Tôi đã ở đây gần bảy hôm rồi, buồn muốn chết được! Vậy đêm nay có nên ra ngoài một chút không?

Hoàng Dung gật đầu rằng :

- Được! Nhưng có ba điều kiện giao hẹn với ông, nên nhớ cho kỹ!

Châu Bá Thông hỏi :

- Ba điều kiện gì vậy?

Hoàng Dung trịnh trọng :

- Thứ nhất, mấy vị sư điệt của ông đã đi Hàng Chau hết, ông nên lại đó gặp mặt họ. Thứ hai, chuyến đến Lâm An phủ của chúng tôi đây, mục đích là tìm kiếm một đứa con trai của người bạn cố nhân, ông phải ra sức giúp vào một tay. Thứ ba nếu có đụng độ với Lão Độc Vật Âu Dương Phong, ông chớ nên rút lui khi lâm trận, mặc dù sao đi nữa, ông cũng phải hợp lực với chúng tôi để công hãm Lão Độc Vật, ông hiểu chứ, rõ chưa?

Quách Tỉnh thấy Hoàng Dung như dạy trẻ con vậy, chàng bịt miệng cười thầm!

Châu Bá Thông trầm ngâm một lúc rằng :

- Đi gặp bọn sự điệt, đi tìm người cho cô, hai chuyện này tôi có thể nhận lời, nhưng điều thứ ba là choảng nhau với Lão Độc Vật, tôi chỉ có thể nhận lời một nửa thôi.

Châu Bá Thông chưa hết lời, Hoàng Dung đã gắt rằng :

- Đã nhận lời thì thôi, chứ đâu lại có nhận lời một nửa như vậy?

Lão Ngoan Đồng ho một tiếng xong rằng :

- Thì cô bây giờ nghe tôi nói rõ lý do đã, tôi cũng chẳng ngại gì cô cười, đời tôi sợ nhất là rắn. Xưa kia, Cừu Thiên Nhẫn đã dùng một con rắn độc rượt đuổi tôi, lúc ấy hồn tôi đâu còn trong mình nữa, chỉ biết cắm đầu chạy! Nay Lão Độc Vật là người chuyên ưa chơi với rắn, nếu tôi thấy hắn bày xà trận ra, đôi tay tôi đã bủn rủn, mềm như bún đâu còn sức mà chống đối với hắn. Bởi vậy, tôi phải nói rõ trước với cô, để sau này cô bảo tôi khi lâm trận lại rút lui, hứa mà không giữ lời.

Hoàng Dung nghĩ cũng có lý, nàng nói :

- Vậy cũng được, nghĩa là sau này có đụng độ với Lão Độc Vật, nếu người ta không dùng đến “xà trận”, ông cứ việc yên trí giúp chúng tôi.

Đêm đó, vợ chồng Quách Tỉnh bồng theo con gái cùng với Châu Bá Thông rời ngay Thủy Hàn đường, ra khỏi hoàng cung. Tuy trong hoàng cung thiếu gì các vệ sĩ, ngự lâm quân tuần hành, nhưng đối với mấy tay cao thủ lừng lẫy này làm sao mà phát giác nổi. Chẳng bao lâu, họ đã về đến khách sạn. Thấy vợ chồng Quách Tỉnh cùng với sư thúc Châu Bá Thông thình lình về đây, ai nấy mừng như bắt được của trời rơi xuống, vội vàng lại yết kiến. Quách Tỉnh lên tiếng hỏi :

- Khưu đạo trưởng, tình hình phố xá Lâm An phủ mấy hôm nay ra sao? Tên Giá Tự Đạo đã chừa tính quấy nhiễu dân lương thiện chưa? Hay vẫn thói nào tật nấy?

Khưu Xứ Cơ rằng :

- Từ ngày con hắn bị đánh đến nay, tên tướng quốc gian nịnh ấy đã hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, mở các cuộc lùng bắt trong dân cư, gây hẳn nên một cuộc sóng gió tưng bừng hầu hết địa phận trong Lâm An phủ. Nhưng ngay hôm sau, có thích khách đại náo trong “Bán nhàn đường”, nơi chuyên nuôi dế của tên gian Thừa tướng, nghe đâu lão Thừa tướng sau khi biết những con dế đã bị mất hết, hắn đã tức đến nỗi sinh bệnh nằm liệt giường, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, sự giới nghiêm cũng được nới lỏng dần. Này cô Dung, tôi đoán vị thích khách đại náo tướng phủ, nhất định cô chứ không ai vào đây nữa!

Hoàng Dung phì cười, Toàn Chân lục tử lại càng tin nàng là thủ phạm trong vụ đánh phá tướng quốc phủ! Đột nhiên Châu Bá Thông lớn tiếng :

- Ấy sư điệt, đêm đại náo tướng phủ đó, đâu phải là vợ chồng họ Quách, mà chính do Lão Ngoan Đồng ta đây gây nên!

Mã Ngọc cười lên nói :

- Sư thúc tuổi tác cao niên như vậy mà đồng tâm (tính trẻ) vẫn còn tiềm tàng trong người, quả thật không hổ với danh hiệu Lão Ngoan Đồng!

Mọi người vui vẻ cười nói huyên thuyên, chợt Quách Tỉnh lên tiếng hỏi :

- Vậy trong mấy ngày nay, các ngài có được tin tức gì về Dương Qua không?

Sau câu hỏi của Quách Tỉnh, ai nấy mặt buồn lắc đầu, Nam Cầm cúi đầu nhỏ lệ, sau một hồi, Lưu Xứ Huyền mới nói :

- Suốt mấy ngày nay, bọn này đã cố gắng tiến hành cuộc tìm kiếm nhưng không thu được kết quả gì!

Quách Tỉnh quay đầu lại nói với Hoàng Dung :

- Này em Dung, thằng bé Dương Qua chắc không ở thành Hàng Châu đâu, không biết nó trốn đâu kìa?

Hoàng Dung rằng :

- Nếu không ở Hàng Châu, chuyện hung kiết khó mà dự đoán trước được! Thôi chúng mình cứ thử đi tìm các châu quận khác xem sao!

Quách Tỉnh trầm ngâm suy nghĩ, chàng nghĩ đến tư cách của Dương Khang tuy bất hảo, nhưng thúc phụ Dương Thiết Tâm vốn là người chính trực suốt đời, nay nhà họ Dương chỉ để lại chút cốt nhục này, nếu mình tìm không ra đứa trẻ ấy, thử hỏi làm sao mà xứng với mối tình kết nghĩa hai đời đối với họ Dương. Vừa nghĩ chàng vừa đưa tay xoa lên tóc của Quách Phù, trong bụng buồn bâng quơ lạ lùng!

Khưu Xứ Cơ cũng cùng chung tâm lý với Quách Tỉnh, thở dài một tiếng rồi nói :

- Dương Khang tuy là người không ra trò trống gì nhưng con của y đâu có tội vạ gì, vậy mai đây chúng mình rời khỏi Hàng Châu đi ngay về các miền châu quận của Triết Nam và Triết Tây thử tìm xem sao!

Ai nấy đều tạm quyết định như vậy, đến sáng hôm sao, đoàn người này xuất hiện tại Dũng Kim môn của thành Hàng Châu, rồi nhắm hướng Nam tiến phát thẳng!

Có chuyện thì dài, không chuyện thì ngắn, họ đi suốt bốn năm ngày trời, hễ đi ngang các thôn trang thị trấn nào bèn cố hỏi thăm người địa phương xem có từng thấy đứa trẻ tướng mạo mà họ đã tỉ mỉ tả kỹ! Nhưng họ đều thất vọng nghe người địa phương nói: “Dạ, không thấy!”

Nhưng Quách Tỉnh vốn là người kiên trì, chàng không vì thế mà nản lòng, một hôm mọi người đã đến Kim Hoa lúc nào không hay. Kim Hoa là một trọng trấn của miền Triết Tây, cũng là xứ sản xuất nhiều lúa gạo phong phú nhất của tỉnh Triết Giang, gia sức miền này béo tốt không thể tả nhất là heo, nơi đây cũng nổi danh về sản xuất “hỏa thoái” (đùi heo làm thành dăm bông) và được người bản xứ đặt cho cái tên hấp dẫn là “Kim hoa hỏa thoái”, vị ngon nổi tiếng toàn quốc!

Đoàn người Quách Tỉnh vừa đến thành Kim Hoa trên phố lớn đột nhiên có ba người đi ngược chiều lại, ai nấy chắp tay nơi ngực, cung kính thi lễ với Hoàng Dung. Quách Tỉnh định thần nhìn kỹ, thì ra Tam trưởng lão “Cái bang” là: Lỗ, Giản, Lương!

Xưa kia, Tam trưởng lão từng thống lĩnh toàn lực “Cái bang”, hiệp sức với Quách Tỉnh đi chinh tây, hai lần bắt sống Tây Độc Âu Dương Phong; Quách Tỉnh lúc này mừng quýnh lên chụp ngay tay Lỗ Hữu Cước, hỏi rối rít :

- Kìa Lỗ trưởng lão, sao các ngài lại tới đây vậy?

Lỗ Hữu Cước khua tay, chỉ vào ngực mình. Quách Tỉnh chẳng hiểu mô tê gì, Khưu Xứ Cơ đứng cạnh nhìn ngay ra nói :

- Ấy! Họ đang có lời truyền Hồng bang chủ, đòi nói chuyện với phu nhân của cậu đó!

Quách Tỉnh chợt hiểu, vội lùi ngay sang một bên. Giản trưởng lão rằng :

- Tiểu nhân nay phụng mạng của Hồng bang chủ đi tìm “Bang chủ” suốt cả năm trời nay. Được tin Bang chủ cùng với Quách quan nhân rời khỏi Đào Hoa đảo ẩn cư miền Giang Nam, đệ tử “Cái bang” đã lùng kiếm khắp nơi, nào hay nay may mắn lại được diện kiến tại đây! Thật quả vạn hạnh, vạn hạnh!... Hồng bang chủ nói, chứng điên của Tây Độc đã khỏi hẳn và lần thứ nhì xuất thế của Âu Dương Phong đây sẽ gây tai họa lớn lao cho làng võ lâm, nếu không lo trừ diệt mầm họa trước thế nào cũng gây tai ách sau này. Hồng bang chủ có căn dặn Hoàng bang chủ, kể từ đời Hoàng bang chủ, cây gậy “Đả Cẩu bổng” phải được truyền cho “Tam trưởng lão” trong bang hội “Cái bang” để sau này hễ gặp được Tây Độc có thể dùng để tự vệ và đồng thời phải truyền hết những phạn ngữ trong quyển “Cửu Âm chân kinh” cho nhóm “Toàn Chân lục tử” để nâng cao võ công của họ lên thêm một bậc, hầu cộng tâm hiệp lực đối phó với Tây Độc. Đây là tất cả những ý nghĩ của Hồng bang chủ căn dặn, vậy cúi xin Hoàng bang chủ ra lệnh định đoạt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.