“Vừa lúc, ta đang định tìm người hỏi đường đây.” Nghĩ
như vậy , nàng hướng Vũ Lạc Thủy phất phất tay,
” Lạc Thủy cô nương, bên này bên này.”
Vũ Lạc Thủy nghe được thanh âm của Tiểu Thiên, lập tức
đem tầm mắt chuyển lại đây, nhìn thấy Tiểu Thiên mỉm cười hướng nàng ngoắc tay,
nàng nao nao, từo khóe miệng nở ra một nụ cười, hướng Tiểu Thiên đi tới.
“Hoàng Hậu nương nương, ngài gọi nô tỳ?” Vũ Lạc Thủy
đi đến bên cạnh Tiểu Thiên, nhưng khi nàng nhìn thấy trên người Tiểu Thiên mặc
long bào, sắc mặt của nàng trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
“Đúng vậy, Lạc Thủy cô nương, Vũ Phượng cung đi như
thế nào a?”
“Thỉnh nương nương theo nô tỳ đến đây.” Vũ Lạc Thủy
thản nhiên mở miệng nói, long bào trên người Tiểu Thiên làm cho lòng của nàng
dị thường khó chịu, cũng đang bởi vì như thế, thái độ của Vũ Lạc Thủy đối với
Tiểu Thiên cũng không tính tốt lắm.
Về thái độ của Vũ Lạc Thủy, Tiểu Thiên đương nhiên là
chú ý tới , bất quá nàng cũng không để ý gì, có lẽ tiểu cung nữ này cũng khinh
thường “Dâm phụ” này ai cũng có thể làm chồng đi. Ở trong lòng Tiểu Thiên nghĩ
như vậy .
Đi rồi được vài bước, Vũ Lạc Thủy vẫn là nhịn không
được mở miệng hỏi: “Nương nương vì sao lại mặc long bào của Hoàng Thượng đi đến
ngự hoa viên vậy?”
“À, chuyện đó. . . . . .” Tiểu Thiên đang muốn trả
lời, nhưng lập tức cảm thấy được tựa hồ có điểm không ổn, nàng lại không thể
nói hôn quân cường gian không thành, sau đó lại mở lòng đại từ đại bi đem quần
áo cho nàng mặc.
“Ha hả, không có gì, quần áo của ta bị rách, nên mượn
đỡ quần áo của hắn mặc một chút, ta lập tức trở về đổi ngay.” Giống như cố ý
giải thích cùng Vũ Lạc Thủy, câu nói cuối cùng Tiểu Thiên đặc biệt nhấn mạnh.
“Nga, là như thế này a.” Vũ Lạc Thủy cũng không nói
thêm gì nữa, dù sao với thân phận của nàng, là không thể hỏi Hoàng Hậu nhiều,
nhưng dù sao long bào kia rất rộng, cổ áo kia đã muốn tới ngực của Tiểu Thiên,
y phục rách nát bên trong hoàn toàn bại lộ trước mạt của Vũ Lạc Thủy, nàng
không cần nghĩ muốn cũng có thể đoán được Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu trong lúc
đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao đó là
chuyện của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, nhưng không hiểu sao, lòng của nàng lại
khổ sở nói không ra lời, tâm từng đợt co rút đau đớn .
“Đúng rồi, Lạc Thủy cô nương, ngươi có nhìn thấy nha
hoàn Đoá nhi của ta hay không a?” Đột nhiên nhớ tới nha đầu Đóa nhi nhi, từ sau
khi nàng kêu nàng ấy trở về lấy tiền đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, đã mấy
canh giờ, đến bây giờ còn không có xuất hiện, chẳng lẽ tên kia còn muốn làm
quân nhân trên đường đào ngũ sao.