“Đoá nhi, ngươi làm sao vậy?” Được cung nữ đưa đến
phòng Đoá nhi đang nằm, nhìn thấy máu trên người nàng, hốc mắt Tiểu Thiên đỏ
lên.
“Tiểu. . . . . . Tiểu thư, ngài. . . . . . Ngài tại
sao lại đến đây?” Đoá nhi nhìn thấy Tiểu Thiên xuất hiện, trong mắt hiện lên
một tia hào quang.
“Đoá nhi, thực xin lỗi, đều là tiểu thư đem ngươi hại
thành như vậy.” Trong mắt Tiểu Thiên mang theo một tia áy náy.
“Tiểu thư, Đoá nhi không có việc gì, ngài đừng khổ
sở.”
“Đoá nhi. . . . . .” Thanh âm của Tiểu Thiên mang theo
một tia nghẹn ngào, tay nhẹ nhàng lướt qua vết máu trên lưng, làm cho Đoá nhi
đau đến kêu rên một tiếng.
“Tiểu thư, Hoàng Thượng , ngài ấy. . . . . . Ngài ấy
không làm khó ngài chứ?” Đoá nhi lo lắng hỏi han, dù sao tiểu thư mới là”Đầu sỏ
gây nên” a, Hoàng Thượng ngay cả hạ nhân như nàng đều đánh, khó đảm bảo sẽ tha
thứ cho tiểu thư, nói sau, người nầy tính tình quật cường như vậy, nói không
chừng đã lại chọc giận hoàng thượng vài lần.
“Hoàng ——Phủ —— Tấn!” Trong mắt Tiểu Thiên mang theo
lửa giận khó nén, Đoá nhi không đề cập tới thì thôi, nhắc đến Hoàng Phủ Tấn,
lửa giận trong lòng Tiểu Thiên liền phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm
dâng trào lên trong lòng, răng nghiến thật chặt, hai tay nắm chặt lấy, gân xanh
trên trán nổi lên.
Mạnh mẽ đứng lên từ trên giường Đóa nhi, ánh mắt Tiểu
Thiên lập tức lạnh lùng, “Hoàng Phủ Tấn, ta phải để ngươi cho ta một câu tar
lời thỏa đáng!”
Khẽ cắn môi, nàng xoay người bước ra khỏi phòng cung nữ.
Lửa giận đầy ngập kích phát rồi tế bào toàn thân của
nàng.
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .” Đoá nhi khẩn trương ở
trên giường kêu to , nhưng Tiểu Thiên sớm đã biến mất ở trong tầm mắt của nàng.
“Xong rồi, lần này, tiểu thư lại muốn cùng Hoàng Thượng
cãi nhau .” Đỡ lấy cái lưng đau nhói, Đoá nhi không tự chủ được lo lắng vô
cùng.
Tức giận đến toàn bộ lông tơ dựng thẳng, Tiểu Thiên
đấu đá lung tung chạy ra khỏi Thanh Âm Cung.
Ông nội ngươi, Hoàng Phủ Tấn tên bạo quân này, thế
nhưng lại xuống tay với một tiểu cô nương nặng như thế.
Tay Tiểu Thiên nắm thật sự chặt, nếu hôn quân chết
tiệt kia ở trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ hung hăng đánh hắn một chút.
Ngay lúc nàng đang nổi trận lôi đình xông đến Ngự thư
phòng tìm Hoàng Phủ Tấn tính sổ, lại chạm phải Phúc Quý mới từ Lan Uyển trở về.
“Hoàng. . . . . . Hoàng Hậu nương nương?” Phúc Quý gặp
vẻ mặt Tiểu Thiên nổi giận đùng đùng, vội không ngừng quỳ xuống, “Nô tài Phúc
Quý thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”
“Phúc Quý phải không?” Tiểu Thiên kéo hắn từ trên mặt
đất đứng lên. “Tên hôn quân kia còn ở trong Ngự thư phòng không?”