“Hôn quân, cho dù ta chán sống , cũng muốn hôn
quân ngươi chôn cùng ta!” Tiểu Thiên lại một lần nữa để sát vào Hoàng Phủ Tấn,
“Ta biết ngươi thấy ta rất không thuận mắt, ta đã muốn
cho ngươi phế ta đi, tự ngươi không phế bỏ ta, đâu có liên quan gì tới ta? Được
rồi, ngươi muốn tìm ta phiền toái, ta cũng mặc ngươi, ngươi dựa vào cái gì đánh
ta Đóa nhi nhà ta, nàng đã làm gì trêu chọc ngươi ? Còn có a, đánh chủ nhân
cũng phải xem chó, ngươi thế nhưng một chút mặt mũi cũng không cho ta, ngươi
đánh Đóa nhi nhà ta thành như vậy, còn đánh đến thê thảm như vậy!” Càng nói
càng nóng phừng phừng, Tiểu Thiên lấy tay quạt hai má vì lửa giận mà nóng lên ,
một chút không có chú ý tới ý cười rõ ràng trong mắt của Hoàng Phủ Tấn.
“Đánh chủ nhân cũng phải xem chó?” Nữ nhân này giận
đến phát điên rồi sao? Nàng đem mình so với chó? Bất quá xem bộ dáng nàng hiện
tại, chắc vẫn chưa phát hiện có câu gì không ổn.
“Cái. . . . . . Cái gì?” Bị những lời này của Hoàng
Phủ Tấn biến thành hơi hơi sửng sốt, Tiểu Thiên trong lúc nhất thời cũng không
kịp phản ứng, nhưng khi nhìn thấy Lan Phi trộm che miệng cười, còn có bộ dáng
Phúc Quý tựa hồ muốn cười lại không dám cười, nàng dường như ý thức được cái
gì.
Nhất là ngay cả Hoàng Phủ Tấn, trong mắt hôn quân này
nàng cũng nhìn thấy hắn tươi cười, đó là nụ cười nhạo rất nghiêm trọng!!!
Nàng vừa mới nói câu đó sao? Hay là nàng nói sai cái
gì rồi?
Đánh. . . . . . Đánh chủ nhân cũng phải xem chó? Này.
. . . . . Đây là nàng vừa mới nói ? Ô oa ~~~ giận đến điên, giận đến điên rồi ,
thế nhưng đem chính mình so với chó . 555~~~ Đều là do tên bạo quân đoản mệnh
này làm cho tức giận đến thế.
Giương mắt nhìn thấy ý cười trong mắt Lan Phi cùng
Hoàng Phủ Tấn, tức giận trong lòng Tiểu Thiên đã sớm bị xấu hổ trong lòng mình
thay thế.
“Dù. . . . . . Dù sao ngươi. . . . . . Ngươi dựa vào
cái gì đánh Đoá nhi của ta ?” Nhìn Hoàng Phủ Tấn, ánh mắt Tiểu Thiên lóe ra mở
miệng nói.
Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy Tiểu Thiên không nói gì, hắn
thế nhưng phát hiện nữ nhân chết tiệt này còn có một mặt đáng yêu như vậy.
“Ngươi vì một hạ nhân chạy tới quấy nhiễu giấc ngủ của
trẫm, còn dám tới chất vấn trẫm?” Sơ qua, Hoàng Phủ Tấn nheo hai mắt lại, ngữ
khí thực bình thản, lại làm cho Tiểu Thiên nghe ra hơi hơi tức giận, còn có ánh
mắt Lan Phi kia vui sướng khi người gặp họa.
Trong tiểu thuyết Xuyên qua, gian phi đều là cái dạng
này, nhìn thấy Chính cung bị khi dễ, liền cao hứng đến mức hận không thể lập
tức đem Chính Cung giết cho khuất mắt .