“Nương nương, thỉnh đem tay của ngài cho vi thần
xem một chút.” Đem chân Tiểu Thiên dùng tấm ván gỗ cố định tốt, thái y lại mở
miệng nói.
“Tay. . . . . . Tay?” Thanh âm của Thái y kéo suy nghĩ
Tiểu Thiên trở về , nàng theo bản năng đưa tay rụt trở về.
Không phải giống ban nãy nữa chứ Tiểu Thiên hoảng sợ
nhìn chằm chằm thái y, lúc này thái y ở trong mắt nàng quả thực chính là một
tên đồ tể giết người không chớp mắt.
“Đúng vậy, nương nương, tay của ngài tuy rằng không
nghiêm trọng như trên chân, nhưng cũng có hiện tượng bị trật khớp, xin cho
thần. . . . . .”
“Không cần!” Tiểu Thiên lập tức cắt ngang lời của hắn
muốn nói, trong mắt mang theo tia sợ hãi.
Nàng ngốc thì có ngốc, nhưng cũng không phải không
biết đau, còn muốn làm cho nàng thử thêm lần thứ hai.
“Nương nương, tay của ngài. . . . . .”
“Tay ta không có việc gì, ngươi đi xuống đi.” Đưa tay
chống ở bên hông, vẻ mặt nàng cảnh giác nhìn ngự y, sợ hắn giống như vừa rồi
thừa dịp nàng không chú ý liền đem tay của nàng bẻ đi.
“Nương nương, chuyện này. . . . . .” Thái y khó xử
nhìn Hoàng Phủ Tấn ở bên cạnh.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn hướng hắn khoát tay áo, hắn hít
một hơi thật sâu, đứng thẳng thân mình, “Vậy thần cáo lui trước.” Nói xong, khẽ
nghiêng người thi lễ, xoay người đi ra ngoài.
“Hô ~~ nguy hiểm thật.” Tiểu Thiên nhẹ nhàng thở ra vỗ
vỗ ngực, nhưng tay lại vô cùng đau đớn, “Ai u uy ~~~” Nàng nhịn không được kêu
ra tiếng, lại quên bên người còn đứng một người làm cho nàng chán ghét đến
không muốn nhìn thấy một giây-Hoàng Phủ Tấn.
“Ngươi không phải nói không có việc gì sao?” Khẩu khí
Hoàng Phủ Tấn bình thản giống như trước, hắn chưa từng gặp ai vì sợ đau mà bỏ
qua chuyện đau đớn ở cổ tay. Nhưng thấy nàng đau đến mức nhíu mày, trong lòng
hắn vẫn có chút là lạ .
Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên mạnh mẽ
quay đầu nhìn hắn, trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc.
Tại sao lại quên mất tên cẩu hoàng đế này nhỉ?
“Sao ngươi còn không đi?” Tiểu Thiên tà liếc Hoàng Phủ
Tấn một cái, miễn cưỡng mở miệng nói.
Nàng làm ra vẻ mặt ‘nơi này rất không hoan nghênh
ngươi’ làm cho Hoàng Phủ Tấn tức giận nhíu mày.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi dường như đã quên đây là đâu?
Biểu hiện của ngươi như thế là sao hả?” Cắn răng, sắc mặt của Hoàng Phủ Tấn sau
khi tiến vào Vũ Phượng Cung lại tối sầm một lần nữa, nữ nhân chết tiệt này lại
dám bày ra bộ dáng không chào đón hắn như thế cũng không ngẫm lại là ai đem
nàng ôm trở về, để nàng khỏi phải chịu cảnh khổ lạnh lẽo giữ trời đêm.
Hắn thực hối hận mình không có việc gì lại quá thiện
tâm với nữ nhân này làm cái gì? Có lòng tốt với con chó hay con mèo gì đó chứ
nhất định cũng không muốn đối tốt với nàng!