“Nếu ngươi không ở đây, ta cần lê cái chân gãy này đi
sao?”
“Ngươi. . . . . .”
Đè nặng cơn tức giận tận đáy lòng muốn đem Tiểu Thiên
ném ra khỏi Vũ Phượng Cung, Hoàng Phủ Tấn hít sâu một hơi, tà liếc Tiểu Thiên
tứ một cái, mở miệng nói: “Được, vậy ngươi cứ ở đây một mình, thấy tinh thần
của ngươi tốt như vậy, tự chiếu cố bản thân chắc không có vấn đề gì.” Nói xong,
còn nhịn không được trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Lại chỉ thấy Tiểu Thiên không cho là đúng bĩu bĩu môi,
“Hừ, một mình sao, không lẽ Vũ Phượng Cung to lớn như thế này không tìm ra một
cung nữ hầu hạ mình . . . . . .” Tiểu Thiên vẫn chưa nói xong, nàng đã bị cảnh
tượng trước mắt làm cho cả kinh đem lời nói nghẹn ở cổ.
Không. . . . . . Không phải chứ, vừa mới vào nên không
phát hiện, hiện tại mới nhìn đến, cả một cái Vũ Phượng Cung to lớn như thế này
thật đúng là một cung nữ thái giám đều không có.
Nàng làm Hoàng Hậu cũng quá uất ức đi. Ông nội ngươi,
hôn quân chết tiệt này, thế nhưng keo kiệt đến ngay cả một cung nữ cũng không
thèm cho nàng, lại đối với tiểu thiếp kia tốt như vậy, lúc nàng vào đó, cả Lan
Uyển đầy cung nữ, dường như sợ không đủ vậy.
Quả nhiên là thê không bằng thiếp. Hừ!
“Tại sao Vũ Phượng Cung này một hạ nhân cũng không có?
Chẳng lẽ trước kia ở nơi này, Hoàng Hậu cũng không cần cung nữ hầu hạ sao?” Khó
chịu nhìn về hướng Hoàng Phủ Tấn, nàng đầy mình tức giận hỏi, lại nhìn thấy lửa
giận trong mắt Hoàng Phủ Tấn bất chợt lạnh xuống, vẻ mặt lạnh lư nhẽo làm nàng
nhịn không được run rẩy vài cái.
Sao lại thế này? Câu hỏi của nàng thật sự có vấn đề
sao? Tại sao vẻ mặt của tên hon quân này trở nên kinh khủng như vậy, má. . . .
. . Má ơi, sắp giết người nga.
Chờ. . . . . . Từ từ? Nàng vừa mới nói cái gì ? Hoàng.
. . . . . Hoàng Hậu trước? Đó. . . . . . Đó không phải là mẹ ruột của tên hôn
quân đã chạy theo nam nhân khác sao? Hôn quân thống hận nhất chính là vị Hoàng
Hậu đã sinh ra hắn, và đã hồng hạnh ra tường, nàng thế nhưng còn dám ở trước
mặt hắn đề cập đến vị Hoàng Hậu trước? Nàng không phải muốn chết sao? Ô oa ~~~
Nguy hiểm rồi, nguy hiểm to rồi.
Vẫn là trấn an hôn quân này trước đi.
Nghĩ như vậy , nàng đang muốn mở miệng, lại chỉ nghe
từ miệng lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn phun ra vài từ, “Hoàng Hậu trước kia
và ngươi giống nhau đều là dâm phụ, hoàn toàn không có tư cách để cho người
khác hầu hạ.” Nói xong, phất tay áo, nhanh chóng bước ra khỏi Vũ Phượng Cung.
Lưu lại Tiểu Thiên một mặt kinh ngạc cô đơn đứng ở tại
chỗ, nhìn theo bóng dáng mang theo cơn tức giận của Hoàng Phủ Tấn mơ hồ lộ ra
nổi cô đơn kia, Tiểu Thiên thất thần nói không ra lời, trong lòng mang theo một
tia đau lòng không hiểu được.