“Niếp Tiểu Thiên, trong não heo của ngươi đang có ý
gì!” Thanh âm tức giận của Hoàng Phủ Tấn lại truyền vào trong tai nàng một lần
nữa, thấy trong mắt nàng lóe ra nụ cười, hắn liền cảm thấy dị thường chướng
mắt, và có. . . . . . Có một chút gì đó làm cho hắn cảm thấy mất tự nhiên
“Khụ khụ. . . . . .” Bị nước miếng của mình làm sặc,
Tiểu Thiên lập tức thu lại nụ cười.
Mẹ kiếp, quá đắc ý quên hình tượng rồi, thế nhưng
biểu hiện ra rõ ràng như vậy, đã bị cẩu hoàng đế nhìn ra.
Thật ra thì, nàng cũng không dám ảo tưởng đến chuyện
động trời này đâu, chỉ cần bạo quân này không ngày ngày kêu chém nàng đầu đã là
phước đức ông bà nàng để lại rồi, nàng còn trông cậy vào bạo quân thầm mến
nàng? Trừ phi nàng giống như Phượng tỷ( La Ngọc Phượng: biết trước kia là ai,
trăm độ biết được. ), bị chứng bệnh vọng tưởng .
Cảm giác được tay của mình không đau giống như lúc
trước, Tiểu Thiên len lén nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, vô tội mở miệng nói:
“Thật ra thì. . . . . . Ta cũng không có ý gì, thật mà! Là thật sự đó!” Nàng
đặc biệt nhấn mạnh chỗ này, chỉ sợ Hoàng Phủ Tấn thật sự đãnhìn ra cái gì , nếu
để cho hôn quân biết trong lòng nàng nghĩ tới hắn thầm mến nàng, không bị hắn
vụng trộm châm chọc chết mới là lạ, nói không chừng còn toát ra một câu gì”Trẫm
thầm mến ai cũng không thể nào thầm mến dâm phụ như ngươi”… Lời nói đó làm mất
mặt nàng thì không tính đi, nếu để hôn quân phát hiện nàng nghĩ như thế, vậy
chẳng khác nào nàng tự nhận mình là dâm phụ sao?
Mà Tiểu Thiên càng trịnh trọng giải thích như vậy,
càng như giấu đầu hở đuôi, Hoàng Phủ Tấn lại càng thấy tiểu nữ nhân trước mắt
dường như thực sự đang có chủ ý gì đó, hơn nữa chủ ý này còn không nhỏ.
Chẳng qua là, hắn vẫn chưa biết,trong não heo này của
nàng rốt cuộc đang có những ý nghĩ quỷ quái gì nữa đây.
Không nhiều lời dây dưa vào đề tài này nữa,
Hoàng Phủ Tấn hướng về phía Phúc Quý đang hầu ở ngoài
cửa mở miệng nói: “Đem Tử kim phấn đến đây.”
“Dạ, hoàng thượng!” Phúc Quý khẽ thi lễ, bước vào cửa,
trong mắt từ đầu đến cuối tràn đầy kinh ngạc.
Mới vừa rồi ở Vân Tiêu cung, hoàng thượng bảo hắn mang
theo Tử Kim phấn đến Vũ Phượng Cung, làm hắn cả kinh nói không ra lời.
Tử kim phấn là một loại thảo dược cực kỳ quý giá, quý
đến mức có thể sánh ngang tầm với quốc bảo, là do Bát Vương gia Xích Thiên quốc
lúc đến Kim Lăng làm khách đã tặng cho hoàng thượng, nếu như không phải là bởi
vì hai nước giao hảo, Bát Vương gia cũng sẽ không đành lòng mang thứ quý giá
thế này đem ra đâu.