“Sẽ không, sẽ không, nhất định sẽ không!” Tiểu
Thiên không ngừng liên tục lắc đầu, “Ta biết hoàng thượng ngài nhất định sẽ
không thể nào vô duyên vô cớ đối với ta động lòng từ bi . Ta một chút suy nghĩ
lệch lạc cũng không có, ha ha ~~~ vậy ta trước hết đi ngủ nha.” Nói xong, quay
đầu đi, nụ cười trong nháy mắt cũng thu xuống.
Nhớ, trẫm coi như lương tâm đại phát cũng là vì nể mặt
Hoàng tổ mẫu, ngươi đừng vọng tưởng những thứ sẽ không bao giờ có được.
Thứ không bao giờ có được? Nàng dĩ nhiên hiểu trong
lời nói của Hoàng Phủ Tấn hàm chứa cái gì. May mắn nàng thật đúng là không có
bất kì vọng tưởng gì, nếu không hậu quả thật khó lường, thật ra thì trong lòng
nàng cũng rất hiểu, nếu như có một chút ràng buộc không đáng có ở đây, nàng làm
sao có thể trở lại thế kỉ 21 a, đó mới thực sự là nơi mà nàng thuộc về.
Nhưng là. . . . . . Tại sao những lời này của Hoàng
Phủ Tấn lại làm cho nàng cảm thấy khó chịu như vậy.
Ai ~~~ đoán chừng vì cái tính khí thất thường của tên
hôn quân này mà ta bị bệnh tim rồi.
Tiểu Thiên khó khăn từ trên ghế đứng lên, nhưng không
biết làm như thế nào đi vào phòng ngủ, cũng không biết đường đến phòng ngủ như
thế nào đi, nhưng ngay tại thời điểm này, nàng lại giận dỗi không muốn nhờ sự
giúp đỡ từ người bên cạnh này, hơn nữa, nàng cũng không trông cậy hôn quân này
còn có thể giúp nàng.
Hoàng Phủ Tấn bởi vì một câu Tiểu Thiên “Ta một chút ý
nghĩ lệch lạc cũng không có” kia mà không vui, vốn định vì vậy mà rời đi, nhưng
nhìn đến bộ dáng khó khăn của nàng, hắn không nhịn được dừng bước.
Thấy Tiểu Thiên chỉ có thể dùng tay phải chống bên
cạnh cái ghế, tay trái bởi vì bị trật mà không dám cử động mạnh, bộ dáng khó
khăn của nàng in trong mắt hắn, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Đang muốn tiến lên, lại thấy Tiểu Thiên xoay đầu lại
nhìn hắn, trù trừ mở miệng nói: “Cái đó. . . . . . Hoàng thượng, phòng ngủ đi
như thế nào?”
Chớp chớp cặp mắt vô tội nhìn hắn, nàng còn là không
có cốt khí hỏi hắn cửa ra. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nàng
vẫn còn hiểu rất rõ ràng đạo lí này.
Vấn đề của nàng thực khiến cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày,
nữ nhân này thậm chí vẫn không biết phòng ngủ đi như thế nào?
Cũng đúng!
Hoàng Phủ Tấn chợt nghĩ đến, nữ nhân này ngay buổi
chiều đầu tiên khi tiến cung liên bị hắn tống đến lãnh cung, tiếp đến nàng về
nhà ở, nói, Vũ Phượng Cung nàng một lần cũng chưa từng bứoc qua cửa, cũng khó
trách nàng không biết phòng ngủ đi như thế nào.