“Đóa Nhi, thương thế của ngươi cũng chưa tốt
lên, tại sao lại chạy loạn tới đây.” Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên đỡ nàng dậy.
“Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu thư đã chạy đi tìm hoàng
thượng thay nô tỳ hả giận, lúc này khẳng định lại đắc tội với hoàng thượng, lão
nhân gia người đi cứu cứu tiểu thư đi, nô tỳ van xin người.” Đóa Nhi càng nói
càng sợ, trước đó hoàng thượng đã giận đến thiếu chút nữa đem nàng chém đầu,
lần này hung hăng đi tìm hoàng thượng, mạng nhỏ thật khó bảo vệ.
555~~~ tiểu thư nha, ngài thật quá manh động rồi.
“Đóa Nhi, thương thế của ngươi chưa tốt, trước chớ
quỳ, ngươi yên tâm đi, ai gia đã để cho Vũ Lạc Thuỷ cùng đi tới đó rồi, ngươi
yên tâm, hoàng thượng nếu là thật muốn giết Thiên Thiên, Vũ Lạc Thuỷ nhất định
sẽ ngăn cản .” Thái Hoàng Thái Hậu đem Đóa Nhi đỡ lên.
Ai, Thiên Thiên nha đầu này vận khí thật đúng là không
tệ, có một nha hoàn quan tâm tới nàng như vậy.
Đang lúc này, phụng mệnh Thái Hoàng Thái Hậu đi xem
tình hình, Vũ Lạc Thuỷ từ bên ngoài trở lại, khi nàng buớc vào trong điện, sắc
mặt nhìn thực không tốt, đầu khẽ buông xuống .
“Lạc Thuỷ, hoàng thượng sao rồi?” Thấy Vũ Lạc Thuỷ trở
lại, Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng hỏi.
Vũ Lạc Thuỷ vẫn lo lắng không nói gì, trong đầu hiện
lên hình ảnh hoàng thượng ôm hoàng hậu trong Ngự hoa viên cùng nhau đùa giỡn,
nàng chưa có từng nghĩ tới hoàng thượng sẽ vì một hoàng hậu luôn làm hắn tức
chết mà càng ngày càng trở nên không giống bản thân mình.
“Lạc Thuỷ?” Thấy Vũ Lạc Thuỷ ngây ngẩn cả người, Thái
Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa nhẹ giọng hỏi, kỳ quái, nha đầu này mấy ngày nay
không hiểu đã có chuyện gì xảy ra mà lúc nào cũng mang bộ dáng lo lắng, đầy tâm
trạng.
“Ừ?” Vũ Lạc Thuỷ phục hồi lại tinh thần, trong mắt
thoáng qua một tia mất tự nhiên, “Thái Hoàng Thái Hậu, người gọi ta?”
“Ngươi làm sao vậy, tại sao động một chút là ngẩn
người?”
“Không có, không có gì.” Vũ Lạc Thuỷ cười cười, trả
lời.
“Ngươi nha đầu này mấy ngày nay thật là kỳ quái.” Thái
Hoàng Thái Hậu cũng không hề hoài nghi gì, đột nhiên nghĩ đến chuyện mấu chốt
nhất, “Đúng rồi, Lạc Thuỷ, Ai gia bảo ngươi đi xem Thiên Thiên một chút, thế
nào rồi?”
Lời của Thái Hoàng Thái Hậu mộ lần nữa chạm đến chỗ
đau của Vũ Lạc Thuỷ, sắc mặt nàng khẽ mỉm cười, nhưng cũng không kéo dài bao
lâu, lần nữa khôi phục lại bộ dạng thuờng ngày, “Khởi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu,
Hoàng hậu nương nương té tay chân bị thương, hoàng thượng đã ôm nàng trở về Vũ
Phượng Cung rồi.”
“Cái gì? Tiểu thư bị thương?” Đóa Nhi kinh hô.
Mà bên người nàng, Thái Hoàng Thái Hậu lại đối với một
lời nói của Vũ Lạc Thuỷ nổi lên hứng thú.