“Vậy tại sao ngươi không nói rằng lúc đó là do
chính ngươi không mở to mắt ra để nhìn!” Hoàng Phủ Tấn tức giận nhìn nàng một
cái, bản lãnh chơi xỏ lá mà lại còn độc ác đi cáo trạng với người khác so ra
không ai bì nổi với nàng.
“Ta đâu có nói dối nha, ánh mắt ta từ khi sinh ra đã
toạ ở đây rồi.” Nàng đưa tay, chỉ chỉ cặp mắt của mình, vẫn không quên tặng
thêm câu: “Hai con mắt đều lắm.” Bộ dạng nàng vô tội khiến cho Hoàng Phủ Tấn
trong lúc nhất thời không thể tức giận!
Nữ nhân này. . . . . .
Khó trách hoàng tổ mẫu ngày ngày bị bề ngoài của nàng
đánh lừa, ngay cả hắn mấy lần cũng đều đã nghĩ nàng không thể là dạng phụ nữ
dâm đãng được nhưng tại sao vào đêm tân hôn tấm thân xử nữ đã không còn nữa,
cái này chẳng lẽ còn có thể giả sao?
Nhìn bên người bên cạnh vô tội nháy nháy cặp mắt,
Hoàng Phủ Tấn không biết nên nói gì.
“Ngươi rốt cuộc là có ngủ hay không?” Hoàng Phủ Tấn
nhìn nàng khẽ trầm mặt.
“ Đêm nay ngươi sẽ ở lại chỗ này sao?” Trong mắt Tiểu
Thiên ánh lên sự mong đợi, Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng, không cách nào cự tuyệt.
Một lần nữa đến bên cạnh nàng, khẩu khí của hắn thủy
chung không thế nào tốt được, “Nếu như ngươi không lập tức im lặng …, trẫm sẽ
đi ngay.”
“Được, được, ta câm miệng, ta nhất định câm miệng,
hoàng thượng ngươi đừng đi!” Tiểu Thiên trịnh trọng gật đầu thật nhiều lần.
Chẳng qua một câu “Hoàng thượng ngươi đừng đi!” Này
của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn không tự chủ được nâng lên khóe miệng.
Ngồi xuống ở bên cạnh nàng , Hoàng Phủ Tấn tức giận
liếc nàng một cái, mở miệng nói: “Niếp Tiểu Thiên, bản lãnh chơi xỏ lá của
ngươi, trẫm thật nên hảo hảo học một ít!”
“Ngươi học cái này làm gì?” Tiểu Thiên bật thốt lên,
hắn là hoàng đế, hắn chẳng phải rất giỏi khoản này sao, hắn còn cần đi học làm
gì?
“Trẫm. . . . . .” Trong lúc nhất thời Hoàng Phủ Tấn
không biết trả lời thế nào, hắn thật đúng là bị nữ nhân này làm cho càng ngày
càng không giống mình. Nàng nói không sai, hắn cần học cái này để làm gì?
Cái cách chơi xỏ lá này cũng chỉ có người như nàng mới
dùng, hắn thân là hoàng đế học cái này làm cái gì.
Lạnh lùng nhìn Tiểu Thiên một cái, Hoàng Phủ Tấn trong
mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên, “Trẫm học không phải vì muốn làm cho ngươi
câm miệng sao ?” (TH: hí hí, muốn câm miệng thì cũng có nhiều cách mà) (QH:
*lắc đầu* Muội đen tối quá đi à….)
“A, a, được!” Nghe lời gật gật đầu, Tiểu Thiên không
nói gì thêm, hai mắt nhắm lại, cố gắng ngủ thật ngoan.