Một tiếng mắng này của Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên lọt vào
tai của Tiểu Thiên, trong lòng nhói đau, nhưng cũng không có kéo dài bao lâu.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn có vẻ có chút lúng túng.
Cái này chẳng nhẽ là vẻ mặt chưa được thoả mãn?
“Cái đó. . . . . .”
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, đây chẳng qua chỉ là
sự trừng phạt mà thôi!” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng cắt đứt câu nói
của nàng, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Câu trả lời của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nụ cười lúng
túng của Tiểu Thiên lập tức cứng ở trên mặt, nhưng cũng không có biểu hiện ra,
nàng lập tức khôi phục bộ dáng cợt nhả thường ngày!
“Hắc hắc ~~~ ta biết a, ngươi đối với một nữ nhân bẩn
thỉu vốn là không có hứng thú.” Tiểu Thiên đưa tay gãi gãi đầu, cười khan mấy
tiếng, bộ dạng hời hợt này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Tấn không khỏi nổi
giận.
“Thế nào? Ngươi đối với những chuyện phong lưu mình
làm ra có phải rất tự hào hay không?” Hoàng Phủ Tấn giận tái mặt, trong mắt
thoáng qua một tia không vui.
Đáng chết!
Tiểu Thiên ở trong lòng không vui mắng một tiếng! Hôn
quân này rốt cuộc là muốn như thế nào? Không châm chọc nàng trong lòng liền
không thoải mái có phải hay không?
Nói theo ý tứ của hắn thì hắn lại khó chịu, không nói
theo ý tứ của hắn, chẳng lẽ nàng phải nói là nàng thật sự nghĩ rằng những
chuyện vừa rồi là thật sao?
Nói đến đây, trong người nàng như bị lửa đốt, hôn quân
này thiếu chút nữa đã cùng nàng làm chuyện đó, cho nên trong lòng thực sự cảm
thấy chua xót.
Khẽ cắn răng, nàng ngẩng đầu lên, nghênh hướng Hoàng
Phủ Tấn, mở miệng nói: “Nếu như ta nhớ được những chuyện phong lưu trước kia,
nói không chừng ta sẽ thật sự rất tự hào. Ngươi phải biết ở thời đại này, nữ
nhân chưa lập gia đình đã cùng nam nhân khác thân cận thật đúng là không nhiều
lắm!”
Những lời này của Tiểu Thiên mang theo rõ rang mùi vị
giận dỗi, đồng thời, cũng khiến cho sự tức giận của Hoàng Phủ Tấn lại một lần
nữa lên tới cực điểm.
“Niếp Tiểu Thiên, trẫm thật không mắt nên mới động vào
một nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi!” Hoàng Phủ Tấn giận đến độ không thể
lựa lời mà nói.
Lại một lần nữa, những lời của Hoàng Phủ Tấn khiến cho
Tiểu Thiên đau đớn.
Miễn cưỡng cười một tiếng, nàng bình tĩnh mở miệng
nói: “Đúng vậy, ta không biết xấu hổ, hơn nữa ngươi cũng không phải là hôm nay
mới biết. Ngày đó ba mươi đại bản, hoàng thượng không phải là vì trừng phạt ta
không biết xấu hổ sao?”
Nàng nói hời hợt, nhưng trong lòng lại mang theo không
biết bao nhiêu là khó chịu.
“Ngươi. . . . . .”
“Còn có, ta thật may mắn khi hoàng thượng ngài đối với
một nữ nhân bẩn thỉu như ta không có hứng thú. Nếu không, ta còn thật lo lắng
hoàng thượng tối nay đã bị ta câu dẫn rồi!” mỗi một câu nói của Tiểu Thiên đều
hàm chứa ý châm chọc, nhưng cũng lại làm tổn thương chính bản thân nàng.