“Bất quá cũng không sao, dù sao con chuột chết như Ai
gia cũng bị con mèo mù Thiên Thiên cứu sống, ha ha ~~~” Thái Hoàng Thái Hậu
cười đến mặt rực rỡ, càng như vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn lại càng sụ xuống, tại
sao, hắn cảm thấy hoàng tổ mẫu cũng bị nữ nhân Niếp Tiểu Thiên kia làm hư mất
rồi!
“Bất quá. . . . . . Thiên Thiên tối hôm qua bị té thảm
như vậy, tối hôm qua chắc cũng sẽ không dễ chịu lắm.” Chỉ nghe Thái Hoàng Thái
Hậu tiếp tục mở miệng nói, trong mắt hiển thị lo lắng rõ ràng.
Mà những lời này của bà lại làm cho Hoàng Phủ Tấn đổi
sắc mặt, tâm không khỏi chìm xuống.
Tối hôm qua, hắn bỏ lại nàng đi, nàng một mình ở đó có
sao không?
“Không cần để ý đến nàng, dù sao cũng không chết
được.” Hắn khẩu thị tâm phi mở miệng nói.
Thái Hoàng Thái Hậu liếc Hoàng Phủ Tấn bên cạnh một
cái, nhìn ra, cháu trai này của bà, trên mặt đã vẽ đầy lo lắng, nhưng cái miệng
nó lại vô cùng cứng rắn thật đúng là để cho lão nhân gia như bà thật sự bất đắc
dĩ.
“Tấn nhi, đỡ Ai gia đến Vũ Phượng Cung nhìn con bé ấy
một chút!” Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng nói.
“Hoàng tổ mẫu, nữ nhân kia tại sao phải làm phiền đến
người đi thăm một vãn bối như thế chứ?” Hoàng Phủ Tấn nóng nảy, Niếp Tiểu
Thiên, nữ nhân chết tiệt đó rốt cuộc có ma lực gì để cho hoàng tổ mẫu thích
nàng ta như vậy.
“Do con bé bị thương mà.” Thái Hoàng Thái Hậu trả lời
rất bình thản, “Tấn nhi, đỡ hoàng tổ mẫu đến đó đi!”
“Tôn nhi không đi!” Hoàng Phủ Tấn cự tuyệt không suy
nghĩ chút nào, hắn hiện tại nghĩ đến nữ nhân kia, đã muốn lấy đầu nàng rồi,
hiện tại tốt nhất đừng để cho hắn gặp được nàng, nói không chừng cái đó nữ nhân
đáng chết thừa dịp có mặt hoàng tổ mẫu, sẽ nhân cơ hội đó để chọc tức hắn.
“Tấn nhi, chẳng lẽ con muốn cho Ai gia qua đó một mình
sao?”
“Gọi Lạc Thủy đỡ ngài qua đó!”
“Lạc Thủy đi ra ngoài, Ai gia muốn con đi cùng ta!”
Thái Hoàng Thái Hậu nói một cách cương quyết.
“Hoàng tổ mẫu!” Hoàng Phủ Tấn bị làm cho không còn
cách nào khác, trước mắt là Hoàng Tổ Mẫu hắn tôn kính yêu mến, từ nhỏ đã thương
yêu nuôi dưỡng hắn đến giờ, hắn làm sao dám nhẫn tâm làm trái lại ý chỉ của bà.
“Đỡ Ai gia đến đó!” Lúc này Thái Hoàng Thái Hậu hoàn
toàn giống như một người không biết lí lẽ, nhưng Hoàng Phủ Tấn không có cách
nào.
Cuối cùng, hắn thỏa hiệp, không tình nguyện gật đầu,
hắn tiến lên đỡ Thái Hoàng Thái Hậu dậy, “Dạ, Tôn nhi sẽ đi cùng người!”
“Ừ, đây mới là cháu nội ngoan của Ai gia chứ!” Trong
mắt Thái Hoàng Thái Hậu thoáng qua một ý nụ cười vì gian kế đã thực hiện được.