Tiểu Thiên trả lời làm cho Hoàng Phủ Tấn vừa bực mình
vừa buồn cười, hắn phát hiện mình hoàn toàn không có biện pháp gì với nữ nhân
này, đôi khi bị một vài lời nói ngây thơ của nàng làm cho không có một chút
tính khí.
Thái Hoàng Thái Hậu vẫn không nói gì, cặp mắt vẫn vây
quanh vẻ mặt đứa cháu nội yêu quý của mình đang biến chuyển, Tấn nhi lại cười
rồi? A, vui thật đó!
Thật ra thì bà hoàn toàn biết nha đầu Thiên Thiên kia
đang giả bộ khóc, bất quá nha đầu này nước mắt thật đúng là nói đến là đến. Con
bé này thật sự cho rằng hoàng tổ mẫu như bà đã già nên hồ đồ rồi không nhìn
ra nó đang giả vờ hay sao? Chẳng qua bà chỉ muốn nhìn đứa cháu yêu quý của mình
đùa giỡn cùng cháu dâu mà thôi.
Nhìn đứa nhỏ Tấn nhi này, bị Thiên Thiên làm cho tính
khí lúc lên lúc xuống, phát hiện trò chơi này —— Càng ngày càng vui nhộn.
Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu lộ ra mấy phần mong
đợi.
“Ngươi ngược lại nên biết phận mình!” Hoàng Phủ Tấn
liếc nàng một cái, lạnh lùng mở miệng nói.
“Vậy. . . . . . Hoàng thượng, ngài . . . . . . Có thể
cho ta xuống đất hay không?” Nàng e dè nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, sợ đến mức
nuốt một ngụm nước bọt, nàng cũng không hy vọng tay chân còn lại của mình cũng
bị gãy luôn, đến lúc đó thật đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất
chẳng hay.
“Trẫm. . . . . .”
“Không được!” Hoàng Phủ Tấn đang không biết nên nói
gì, lại bị Thái Hoàng Thái Hậu vượt lên trước một bước,
“Một hoàng hậu lại dám uy hiếp hoàng thượng, không
thêm một chút trừng phạt làm sao được?”
“Không phải đâu, hoàng tổ mẫu, ngài. . . . . .”
Không chỉ là Tiểu Thiên, mà ngay cả Hoàng Phủ Tấn cũng
bởi vì lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu hơi ngẩn ra, đây hoàn toàn vượt ra ngoài
dự liệu của hắn. Theo lý thuyết, hoàng tổ mẫu yêu thương nữ nhân này còn không
kịp, làm sao có thể lên tiếng muốn trừng phạt nàng chứ.
“Thiên Thiên, ngươi ỷ vào Ai gia sủng ái, ba phen
mấy bận chọc giận hoàng thượng, hôm nay lại còn cầm long bào để lau nước mắt,
đúng là đại nghịch bất đạo, Tấn nhi, Ai gia không cần biết, con muốn xử trí con
bé này thế nào là tùy con, hoàng tổ mẫu tuyệt không nói một câu!” Thái Hoàng
Thái Hậu nghiêm mặt, trịnh trọng một cách lạ thường.
“Hoàng tổ mẫu, trẫm. . . . . .” Nhìn dáng vẻ cương
quyết như thế của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng Hoàng Phủ Tấn không biết nên làm
như thế nào, liếc mắt nhìn Tiểu Thiên mếu máo đáng thương trong ngực đang nhìn
mình, lại nhìn vẻ mặt cương quyết không tha của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn khó xử
nhíu mày.