Tuy nhiên, suy nghĩ một chút, ý của hôn quân là chê
nàng bẩn thỉu, nhưng hắn chạm vào nhiều nữ nhân như vậy, người khác không chê
hắn dơ bẩn thì thôi. Con mẹ nó, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho dân
chúng đốt đèn.
Hừ! Đừng chọc giận nàng nha, nếu không nàng thực sự sẽ
tìm nam nhân khác sinh con đó, để cho hôn quân làm một người cha có sẵn luôn.
“Đương nhiên là cùng Tấn nhi sinh, con còn muốn có ý
nghĩ khác sao?” Thanh âm của Thái Hoàng Thái Hậu cắt đứt ý nghĩ kỳ lạ của Tiểu
Thiên.
“Không. . . . . . Không phải!” Tiểu Thiên liên tục lắc
đầu không ngừng. Nàng mới sẽ không ngu đến mức thừa nhận ý tưởng trong lòng
nàng ngay trước mặt lão thái thái đâu.
“Vậy là được rồi, nhanh chóng cùng Tấn nhi sinh một
đứa đi!”
“A, a, vâng, hoàng tổ mẫu!” Nuốt một ngụm nước bọt,
Tiểu Thiên giống như bè theo gật đầu một cái.
Trong đầu đột nhiên thoáng qua một màn lần trước cùng
Hoàng Phủ Tấn ở trên giường, mặt của nàng lập tức đỏ lên như lửa đốt nhịp tim
đập rất lợi hại!
Cùng hôn quân sanh con?
Tiểu Thiên không nhịn được rùng mình một cái. Trừ phi
nàng muốn chết, mới có thể cùng hôn quân sanh con.
Hơn nữa, nếu là cùng hắn sinh, sinh ra một đứa bé có
tính tình quái đản giống như hắn liền thảm rồi.
Mấy ngày sau, Tiểu Thiên dị thường an phận dưỡng
thương trong Vũ phượng cung, làm nàng thích ý chính là, trừ Thái Hoàng Thái Hậu
thỉnh thoảng tìm đến nàng tâm sự ra, hôn quân chưa bao giờ xuất hiện ở trong Vũ
Phượng cung, đây cũng là để cho nàng buông lỏng không nhỏ.
Kể từ đêm kích tình một màn đó, thật ra thì nàng rất
sợ gặp lại Hoàng Phủ Tấn, thực sự quá lúng túng a. Dù sao đó cũng là lần đầu
tiên của nàng nha, mặc dù đối với thân thể này mà nói đã không phải thế, nhưng
nàng vẫn còn là một cô nương trong trắng ngây thơ nha.
Thảm nhất chính là, “Lần đầu tiên” của nàng vẫn chưa
đảm nhiệm được “chức vụ” đã bị người cứng rắn cho “Lui” trở lại, đây thực sự là
quá mất mặt mà.
“Hoàng hậu nương nương, thuốc tới.” Thanh âm của Vũ
Lạc Thủy cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Thiên, nàng ấy dĩ nhiên là phụng mệnh của
Thái Hoàng Thái Hậu đên chăm sóc cho Tiểu Thiên.
“Cám ơn!” Nhận lấy thuốc trong tay Vũ Lạc Thủy, nàng
lễ phép nói một tiếng cám ơn. Chẳng biết tại sao, mặc dù Vũ Lạc Thủy biểu hiện
đối với nàng rất tôn kính, nhưng nàng luôn là mơ hồ cảm thấy rằng nàng ấy đối
với nàng rất có địch ý.
Chẳng lẽ là nàng đa tâm sao?
Bưng thuốc lên uống một hớp, ngoại công của nàng chính
là Trung y thế gia, nàng có thể nói là ở trong đống thuốc bắc lăn lộn lớn lên,
đối với thuốc bắc, nàng ngược lại không hề ghét, cũng không cảm thấy khó uống.
Ngay cả khi nàng lớn lên, thuốc bắc đối với việc trị liệu xương cốt có hiệu quả
hơn thuốc tây rất nhiều.
Lại một lần nữa bưng lên thuốc uống một hớp.