Vũ Lạc Thuỷ kinh ngạc nhìnHoàng Phủ Tấn, không nhìn
đến Tiểu Thiên đang đứng bên cạnh.
“Hôn quân, đem ngọc trả lại cho ta!” Tiểu Thiên sau
khi có lập phản ứng, nhanh chóng nắm ống tay của Hoàng Phủ Tấn không thả.
“Niếp Tiểu Thiên, buông tay!”
“Ngươi đem ngọc trả lại cho ta!”
“Ngươi không buông tay, trẫm sẽ đem hai tay của ngươi
chặt hết!”
Vừa dứt lời, bằng tốc độ nhanh nhất Tiểu Thiên buông
lỏng tay ra, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng nàng buông ra tốc độ thật sự
rất nhanh, mau đến độ không kịp để cho người khác phải hít hà.
Khốn kiếp, âm hiểm hèn hạ tiểu nhân! Tiểu Thiên chỉ có
thể ở trong lòng tức giận mắng.
“Đừng nghĩ ở trong lòng mắng trẫm!” Hoàng Phủ Tấn
lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi ra ngoài.
Mà câu cuối cùng của hắn khiến cho Tiểu Thiên liền cất
tâm tư trong lòng, không dám quang minh chính đại mắng hắn.
Chẳng lẽ làm hoàng đế đích thực chính là con trời sao?
Trong lòng người ta đang nói cái gì hắn cũng biết.
Sau khi ra khỏi Vũ Phượng cung, Phúc Quý đi theo sau
lưng Hoàng Phủ Tấn, dọc theo đường đi nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống. Khiếp
sợ! Quá kinh hãi! Hoàng thượng hắn thật thay đổi, trở nên ngây thơ đến như vậy,
ngay cả đồ của Hoàng hậu nương nương ngài ấy cũng muốn giành!
Còn có trên mặt hoàng thượng từ đầu tới luôn nở nụ
cười đã sớm không gặp kia thực khiến hắn cả kinh đến rớt hàm.
Đi theo hoàng thượng từ nhỏ đến lớn, hắn đã bao lâu
rồi không thấy người cười tươi như vậy?
Hoàng hậu nương nương nha, mặc dù sự xuất hiện của
người đã làm cho hoàng thượng nhớ đến rất nhiều chuyện cũ nhưng nô tài thật sự
rất cảm ơn người, đã lâu lắm rồi hoàng thượng mới được vui vẻ như vậy, Phúc Quý
ở trong lòng cảm khái nói.
Sau khi đợi Hoàng Phủ Tấn rời đi, Tiểu Thiên đầy bụng
lửa giận rốt cục cũng đã có thể phát tiết ra ngoài, hướng về phía ngoài điện
rống lớn, “Hoàng Phủ Tấn ngươi đúng là đồ lưu manh, hèn hạ vô sỉ,
dám giành đồ của ta! Cái tên hôn quân nhà ngươi, đại lưu manh!!!”
“Nương nương, bớt giận, ngài không nên mắng hoàng
thượng như vậy.” Vũ Lạc Thuỷ đến gần mong muốn hạ bớt cơn nóng giận của Tiểu
Thiên, chỉ sợ nàng nếu đột nhiên tức giận quá đến chỗ hoàng thượng tính sổ thì
thực phiền toái.
“Lạc
Thuỷ, ngươi nói xem, làm hoàng đế giống hắn có phải rất vô sỉ hay không ? Thừa
dịp ta không chú ý liền giành đồ của ta! Hắn giành đồ của ta!” Càng nghĩ càng
giận quá, thân làm hoàng đế, thế nhưng vô sỉ đến độ cướp đồ của người nhà!