“Chính là đêm Trung thu năm nay, Thái Hoàng Thái
Hậu mời người vào cung ngắm hoa đăng, nhưng mãi không thấy người, Thái Hoàng
Thái Hậu không yên lòng, liền kêu ta đi tìm một chút. Khi ta trông thấy người ở
phía sau vườn hoa, vốn muốn gọi, lại thấy người mặt mũi hốt hoảng chạy lướt qua
bên cạnh ta, như thể không hề nghe thấy ta gọi.” Vũ Lạc Thủy hồi tưởng lại tình
cảnh đêm hôm đó, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ.
” Trung thu năm nay?” Tiểu Thiên xoa cằm, rơi vào trầm
tư. Đó không phải là sự tình mấy tháng trước rồi sao?
Chẳng lẽ đêm đó. . . . . . Tiểu Thiên nhíu mày.
Thật chẳng đỡ được! Không lẽ đêm đó vị hoàng hậu kia
trên đường đi lại gặp gian phu ? Tiểu Thiên cả kinh mở to mắt.
Hoàng hậu đó thật là thần kì nha, dám ở trong hoàng
cung gặp gỡ gian phu, cũng không sợ bị người khác bắt được. Theo như những gì
Lạc Thủy nói, tám phần là vị hoàng hậu kia có tật giật mình, mới có thể vội vã
gấp gáp như vậy, ngay cả Lạc Thủy gọi nàng cũng không nghe thấy. Nói như vậy,
thì càng thêm xác định rằng, gian phu đó chắc chắn phải là đại quan, còn là đại
quan có địa vị rất lớn. Có thể tự do ra vào cung, chức vị chắc chắn không nhỏ.
Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên gật gật đầu khẳng định.
“Nương nương, ngài đang suy nghĩ gì vậy?” Thấy Tiểu
Thiên ngây ngẩn cả người, Vũ Lạc Thủy lại mở miệng gọi nàng một lần nữa.
“Không có, không có gì.” Tiểu Thiên nói qua loa.
Giờ nhìn lại, hôn quân kia hoàn toàn cũng không có
nghi oan cho nàng. Nói như vậy, hoàng hậu kia quả nhiên là đã hồng hạnh xuất
tường.
Mà cũng không đúng nha, khi ấy, hoàng hậu kia vẫn còn
chưa được đem gả cho hôn quân, thật ra thì cũng không tính là hồng hạnh xuất
tường.
Nhưng mà, dù sao làm lão bà của hoàng đế, nhất định
phải là xử nữ!
Thật khác xa các nàng ở thế kỷ 21, rất nhiều người
không nhớ được đêm đầu tiên của mình là dành cho người nào.
“Nương nương, Lạc Thủy cầu xin ngài một chuyện được
không?” Vẻ mặt Vũ Lạc Thủy trở nên do dự .
“Ừ? Chuyện gì?”
“Ta. . . . . . Ta muốn, người ngàn vạn đừng nói cho
hoàng thượng chuyện tình cảm của ta với ngài ấy, có thể không?”
“Việc này đối với ngươi là không công bằng nha.” Tiểu
Thiên bắt đầu đồng tình nâng đỡ Vũ Lạc Thủy .
“Không cần, ta không ngại!” Vũ Lạc Thủy cười cười lắc
đầu.
“Ngươi không ngại nhưng ta để ý.” Tiểu Thiên mở miệng
nói, người này cũng thật quá dễ nói chuyện đi, loại chuyện tình cảm như vậy,
lại không cầu hồi báo. Nếu là nàng, hôn quân nếu không cho nàng trăm phần trăm
hồi báo, hắn đừng bao giờ vọng tưởng nàng yêu thương hắn dù chỉ một chút.