“Ngươi. . . . . .” Tiểu Thiên bị Hoàng Phủ Tấn nói đến
nghẹn họng. Cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể mình quả thực cao không đến thước
rưỡi, đứng ở bên cạnh hôn quân này thật đúng là nhỏ bé.
Chột dạ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng chết cũng
không thừa nhận, mở miệng nói: “Ta. . . . . . Ta vốn là cao hơn thước rưỡi
nha.” Vì để cho Hoàng Phủ Tấn càng thêm tin chắc thân thể của mình cao, nàng
vẫn không quên tăng thêm một câu, “Còn gần một mét sáu đó.”
Bộ dạng Tiểu Thiên lúc này thật khiến cho Hoàng Phủ
Tấn thiếu chút nữa thì bật cười, nữ nhân này, trong người cao hay không còn có
thể nghiêm túc như vậy. Lại một lần nữa nhìn nàng một cái, hắn vờ cau mày:
“Đúng không? Niếp Tiểu Thiên, sự thật đã rõ ràng thế, cao không đến mét rưỡi
thì thôi, làm gì có chuyện đúng hay không?”
“Ta. . . . . .” Tiểu Thiên vốn muốn nói thân thể của
mình khi ở hiện đại cao hơn một mét bảy mươi, lại không thể giải thích được sau
khi xuyên qua thân thể nữ nhân này cao không đến mét sáu nên để mặc cho hắn tận
tình trêu cợt đàn áp.
Bình thường thì lại không chú ý, hiện tại liếc mắt nhìn xuống, hôn quân
này đại khái cao hơn mét tám nha.
NND, xuyên qua cũng không cho nàng cao hơn được chút
nào.
Đều do lão Niếp Vân Hạc kia, sinh ra nữ nhi sao lùn như vậy.
Tự biết vấn đề cao thấp này nàng không thể đấu lại với
Hoàng Phủ Tấn, nàng không thể làm gì khác hơn là chết không thừa nhận mở miệng
nói: “Dù. . . . . . Dù sao ta cũng cao hơn mét rưỡi nha.” Nghẹn miệng,
nàng chột dạ cúi đầu, xới thêm cơm, đầy bụng không tình nguyện.
Hoàng Phủ Tấn nhìn bộ dạng chột dạ này của Tiểu Thiên
lại liều chết không thừa nhận, trong mắt của hắn thoáng qua một tia cười khẽ, “Vậy
thì cố gắng đem cơm ăn nhiều một chút đi, nói không chừng qua một hai năm, thật
đúng là có thể cao hơn mét rưỡi!”
Hắn không nghe thấy được sự cưng chìu bên trong câu
nói của mình.
“Không phải là vừa rồi ngươi còn bảo ta ăn ít một chút
sao? Ngươi là tên ngụy quân tử!” Tiểu Thiên không nhịn được đối đáp lại.
“Niếp Tiểu Thiên, ngậm miệng, ăn cơm!” Thanh âm của
Hoàng Phủ Tấn vang lên, nhưng trong mắt nụ cười lại thủy chung dừng lại.
“Ngậm miệng thì làm sao ăn cơm? Chẳng lẽ nhét vào
trong lỗ mũi sao?” Ngu ngốc! Tiểu Thiên ở trong lòng tặng thêm một câu.
“Ngươi. . . . . .” Hoàng Phủ Tấn bị nàng làm cho vừa
bực mình vừa buồn cười, nữ nhân này, thật đúng là có một chút khe hở nàng liền
muốn chui.
Vũ Lạc Thủy nhìn hai người đấu tới đấu đi, trong lòng
Vũ Lạc Thủy cũng rất hâm mộ, nàng cũng rất muốn đấu mấy câu, nhưng nàng
biết, bất kể nàng cố gắng thế nào, nàng cũng không cách nào chen vào giữa bọn
họ được.
Khóe miệng Vũ Lạc Thủy hiện lên nụ cười khổ, một mình buồn bực trong đầu ăn
cơm.