“Ngừng, làm như ta muốn tương thân tương ái với
ngươi vậy, gian phu của ta trong truyền thuyết là dựng chuyện sao?” Nàng không
ưa bộ dạng này của Hoàng Phủ Tấn nhất, tự cho mình là cao quý, rồi chẳng thèm
ngó ngàng tới sống chết của nàng. Tiểu Thiên không chịu nổi nói thêm vào.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám nói tới cái tên gian
phu ngươi đó, trẫm sẽ để cho các ngươi đi tìm Diêm Vương, xuống đó làm vợ
chồng!” Nữ nhân đáng chết này, còn dám nói tới cái tên gian phu đó.
” Tại sao ngươi lại có thể nói ngươi có cả ba ngàn
cung phi, còn ta không được?”
Nàng dường như đã quên mất, nơi này là thời “Cổ đại”.
Nam nhân vốn là có quyền năm thê bảy thiếp, hơn nữa người đàn ông trước mắt
nàng không phải là một nam nhân bình thường, mà là người thống trị thiên hạ
này.
” Vì cả thiên hạ đều là của trẫm, trẫm muốn nói liền
nói!” Hoàng Phủ Tấn nghiến răng nói, Niếp Tiểu Thiên này rốt cuộc là loại nữ
nhân gì vậy, suy nghĩ thật là ngây thơ, muốn so đo hắn nói sao? Lại còn nghĩ
rằng nàng là Hoàng hậu nương nương, còn có thể gọi hơn ba ngàn nam sủng tới
phục vụ.
“Vậy ngươi đã nghe qua câu này chưa, nam nhân chinh
phục thiên hạ, nữ nhân chinh phục nam nhân! Cho nên, coi như ngươi chinh phục toàn
bộ thiên hạ thì sao chứ, chỉ cần ta chinh phục một mình ngươi, thiên hạ kia
chính là của ta.” Nói xong, nàng đắc ý nhướng mày.
“Ngươi. . . . . .”
“Nói thật hay.” Đoạn Ngự len lén hướng nàng đưa ra
ngón tay cái.
“Cám ơn.”
Hành động mờ ám của Đoạn Ngự tuy nhỏ, nhưng lại bị
Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy.
“Ngự, trẫm thấy ngươi đã chán làmTể tướng, muốn chuyển
đi dọn dẹp đường phố phải không?”
“Không. . . . . . Không phải vậy.” Đoạn Ngự không
ngừng liên tục lắc đầu. Nói đùa sao, để cho một Tể tướng phong lưu lỗi
lạc như hắn đi quét phố, nếu như bị những cô gái thích hắn thấy được, một
đời anh minh của hắn không phải sẽ bị phá hủy sao.
“Không phải thì đừng nghĩ tới việc ở sau lưng trẫm giở
trò. Còn ngươi nữa. . . . . .” Hắn đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên, “Chờ
ngươi có bản lãnh chinh phục trẫm hãy nói.” Vung tay áo, hắn trừng mắt nhìn hai
người Tiểu Thiên một cái, xoay người rời đi thẳng.
“Quỷ hẹp hòi!”
“Quỷ hẹp hòi!”
Đoạn Ngự cùng Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn đi chưa
được mấy bước, trăm miệng một lời cùng nói.
“Nghe thấy rồi!”
Cách đó không xa, thanh âm của Hoàng Phủ Tấn vọng lại,
mặc dù không âm vang, lại uy lực mười phần, khiến hai người Đoạn Ngự ngậm
miệng.
Dọc theo đường đi, hai người đàng hoàng theo sát sau
lưng Hoàng Phủ Tấn không dám nói nửa lời.