Đóa Nhi mới vừa đẩy cửa đi vào, đã thấy sắc mặt Tiểu
Thiên tái nhợt giống như tờ giấy trắng co rúc ở trên đất, vẻ mặt thống khổ làm
cho người ta bận tâm.
“Tiểu thư!” Đóa Nhi vọt vào, đem Tiểu Thiên từ trên
đất đỡ lên, “Tiểu thư, ngài sao thế ?”
“Đóa Nhi, ta. . . . . . Ta rất đau.” Cắn răng, nàng
khó khăn từ trong miệng nặn ra mấy chữ.
“Tiểu. . . . . . Tiểu thư, nô tỳ đã nói ngài không thể
nhịn đói rồi mà.” Sức lực Đóa Nhi yếu ớt, Tiểu Thiên đau đến hai chân nhũn ra
hoàn toàn không có một chút khí lực để đứng dậy nổi.
“Ngươi. . . . . . Ngươi nhanh đi đem Ngự. . . . . .
Ngự y kêu đến a, nếu không Tiểu. . . . . . Tiểu thư ta thật sự sẽ chết toi đó.”
Đóa nhi đã bị gì thế ? Không thấy nàng đau đến sắp
chết sao? Đã thế vào lúc này, lúc này còn tới chỉ trích nàng.
Thì ra nàng ta đã nói đúng, thân thể cổ nhân này
thật đúng là quá yếu ớt, một bữa không ăn thật đúng là sẽ chết. Ôi ôi, mau cho
nàng không phải chịu đau nữa.
“Dạ, dạ, nô tỳ đi ngay lập tức, tiểu thư ngài ráng
nhịn một chút nha.” Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Đóa Nhi cuối cùng cũng hồi
thần .
Buông Tiểu Thiên ra, nàng vọt nhanh chạy ra khỏi
phòng.
“Người đâu rồi, người đâu rồi.” Đóa Nhi khẩn trương
kêu to ở trong đại sảnh, “Trời ơi~~~ Các tỷ tỷ sao lại đi ngủ sớm như vậy.” Đóa
Nhi gấp đến độ bậ khóc, người tiểu thư lạnh như băng đang nằm trên sàn
nhà, nàng thật đúng là không yên lòng.
Nhưng . . . . . .
Hiện tại không có thời gian.
Đóa Nhi bước nhanh vọt ra khỏi Vũ Phượng Cung.
“Ông trời phù hộ~~~ Tiểu thư, ngài ngàn vạn không thể
có chuyện a.” Vừa chạy vừa khóc, Đóa Nhi càng ngày càng sợ, trước kia mỗi lúc
tiểu thư đau bụng, nhiều lần cũng bất tỉnh nhân sự, mỗi lần như vậy cũng đem
nàng cùng phu nhân hù dọa gần chết, đều do lão gia cùng Nhị phu nhân, không cho
tiểu thư ăn cơm, tiểu thư thật sự một bữa cũng không thể nhịn đói .
Mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ tiểu thư bị đau bụng hành hạ
đến chết đi sống lại, Đóa Nhi khóc đến càng nức nở hơn, tiểu thư thật đáng
thương mà.
“Ông trời ơi~~~~” Lúc nàng bật khóc rất đau đớn, lại
mạnh mẽ hướng Thái Y Viện chạy đến, lại đụng phải Hoàng Phủ Tấn vì không ngủ
được mà đang tản bộ .
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!” Đóa Nhi dọa cho sợ
đến quỳ xuống, “Nô tỳ đáng chết, xin hoàng thượng thứ tội.”