Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng không nói gì, mỗi một câu của
nàng cũng làm cho lòng hắn mang theo một trận mất mát, ánh mắt dần dần
lạnh như băng.
Chỉ thấy hắn lạnh lùng cười một tiếng, trong tiếng
cười mang theo vài phần bi thương, “Trẫm thật nên cảm tạ ông trời, đã cho trẫm
một hoàng hậu tốt như vậy.”
“Đúng, đúng, những lời này của ngươi cuối cùng cũng
nghe giống tiếng người .” Nàng không nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn đầy vẻ
bi thương, nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, nàng liên tục không ngừng lên tiếng
phụ họa nói, “Hoàng thượng, cho nên ngươi về sau ngàn vạn lần không thể bởi ta
không là hoàng hậu liền đối xử với ta không tốt, dĩ nhiên, mặc dù ngươi cho tới
bây giờ cũng chưa từng đối tốt với ta, nhưng, ngươi cùng Như Mộng – chuyện tốt
này là ta tạo thành , cho nên ngươi. . . . . . Ngươi về sau nên đối. . . . . .
đối tốt với ta 1 chút.” Nàng rốt cục cũng chú ý tới vẻ lạnh như băng trong mắt
Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên nhắm mắt nói câu cuối cùng kia, cuối cùng lá gan nhỏ
bé của nàng cũng nói xong.
“Phải không?” Hoàng Phủ Tấn cười chua xót một tiếng,
tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên, “Vậy ngươi nói cho trẫm biết, trẫm báo đáp cho
ngươi như thế nào đây, hỡi Hoàng hậu nương nương?”
“Ừm?” Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ
Tấn mà ngây ngẩn cả người, càng thêm bởi vì vẻ bi thương rõ ràngtrong mắt Hoàng
Phủ Tấn , nàng trong lúc nhất thời đọc không hiểu ý tứ trong mắt của hắn, cũng
không hiểu hắn tại sao lại xuất hiện vẻ mặt như thế.
“Trẫm nói trẫm nên làm gì để báo đáp ngươi đây?” Hoàng
Phủ Tấn tiến lên một bước để sát vào nàng, dọa cho nàng sợ, theo bản năng lui
lại mấy bước.
“Ta. . . . . .” cái nhìn kia trong mắtHoàng Phủ Tấn …
Thần sắc của hắn làm cho nàng sợ hãi, làm cho nàng không biết nên nói gì.
“Niếp Tiểu Thiên, trẫm chưa từng biết hoàng hậu của
trẫm còn có thể hào phóng đến như vậy, chẳng những tìm nữ nhân cho trẫm, còn
hơn thế nữa ngay cả ngôi hoàng hâu cũng có thể đem nhường lại.” Hoàng Phủ Tấn
mỗi một câu nói, liền tiến tới gần Tiểu Thiên một bước, cho đến khi đem nàng ép
tới góc tường.
“Ta. . . . . .” Tiểu Thiên thế nhưng phát hiện nàng
lúc này thậm chí ngay cả một câu phản bác đều nói không ra được, chỉ vì vẻ mặt
Hoàng Phủ Tấn lúc này làm cho nàng không khỏi bi thương.
Lại chỉ thấykhóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch lên đầy
giễu cợt , trong mắt còn mang theo vài phần khinh bỉ, “Thế nào? Gấp như vậy
muốn đem ngôi hoàng hậu nhường lại, là muốn cùng người yêu của nàng bên
nhau, nàng sợ cô đơn lắm sao?” Hoàng Phủ Tấn giận đến bắt đầu không kiềm chế
được lời nói, cũng không để ý những lời nói ra này có thể tổn thương người
khác.