Tiểu Thiên không biết lúc này mình còn có thể làm
những gì, nếu dùng những nụ hôn như vậy thật sự có thể xoa dịu đau đớn mà hắn
đã chịu đựng mười năm qua, nàng phát hiện mình thật sựcam tâm tình nguyện, để
cho hắn hôn, nàng muốn đưa tay, vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của hắn.
“Ách. . . . . .” Có lẽ là bởi vì khẩn trương, vì không
ăn cơm, nàng vốn là đã đỡ đau bụng nhưng vào lúc này lại đau, đau đến nàng kêu
rên lên tiếng.
Điểm này, Hoàng Phủ Tấn cũng chú ý tới.
Lý trí trở lại, hắn thấy thống khổ trên mặt Tiểu
Thiên, tim của hắn lại nhói lên một lần nữa.
Mới vừa rồi, mình tại sao lại mất đi lý trí như thế,
quá mức. . . . . . Ngay cả thiếu chút nữa cường. . . . . . cường bạo nàng.
Thấy Tiểu Thiên thống khổ co rúc ở trên giường, lòng
Hoàng Phủ Tấn mềm xuống, lật người ngồi cạnh nàng, mặc dù rất không tự nhiên,
nhưng khẩu khí cứng rắn mở miệng nói: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có. . . . . . Không có sao.” Nàng quật cường
không cầu cứu hắn, nàng cắn môi, lắc đầu một cái.
“Thế nào? Có phải dạ dày lại đau?” Thanh âm Hoàng Phủ
Tấn lại trở nên nhu hòa, nhìn thân thể nàng co rúc nằm ở trên giường, Hoàng Phủ
Tấn mất đi lý trí vào lúc này lại trở lại bình thường, đau lòng lại một lần nữa
thay thế lửa giận.
“Không. . . . . . Chuyện không liên quan ngươi.” Tiểu
Thiên quật cường đẩy tay Hoàng Phủ Tấn đưa tới, cho dù lúc này đau bụng nàng
lại một lần nữa chảy lệ, nàng khóc càng thêm bởi vì câu nói kia của Hoàng Phủ
Tấn “Trẫm không muốn ngươi, nam nhân khác cũng đừng hòng lấy được, cho dù
chết, cũng phải chết ở trước mặt trẫm.” , Hắn không muốn nàng, lại càng không
nên trói nàng ở bên người làm gì?
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi đừng ỷ thế làm cho trẫm tức
giận!” Mặt Hoàng Phủ Tấn lạnh đi, mặc dù khẩu khí cứng rắn không có bất cứ tia
cảm tình nào, nhưng ánh mắt lo lắng đã bán đứng hắn lúc này.
Tiểu Thiên không hề chú ý tới, nàng chỉ biết là Hoàng
Phủ Tấn xem thường nàng, xem thường những ả dâm phụ !
“Hoàng. . . . . . Hoàng Phủ Tấn, ngươi bây giờ. . . .
. . Hiện tại, ngươi không muốn ta, cho dù ta chết, cũng muốn chết ở trước mặt
của ngươi, quả. . . . . . Quả nhiên là. . . . . . . . . . . . Miệng vàng lời
ngọc, ta. . . . . . Ách. . . . . .” Đáng chết, ước gì người đau chết không phải
là nàng!