“Tấn nhi!” Trong đôi mắt Thái Hoàng thái hậu mang theo
vài phần bất đắc dĩ, “Con và Thiên Thiên đã xảy ra hiểu lầm gì sao, Ai gia cảm
thấy con bé ấy không phải loại người như vậy.”
“Không có hiểu lầm, nàng…” Nói đến đây, Hoàng Phủ Tấn
ngừng lại, theo lão nhân gia đề cập chuyện riêng tư khuê phòng của hắn và nữ
nhân kia hình như không tốt lắm.
Nữ nhân đáng chết kia, đêm động phòng đầu tiên đã để
hắn phát hiện nàng ta không còn là xử nữ, vậy nàng không là dâm phụ thì là cái
gì? Theo nam nhân khác làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế, hắn là vua của
một nước, nhưng hoàng hậu hắn là một dâm phụ vậy bảo hắn làm sao có thể nuốt
trôi cơn tức giận này?
“Tấn nhi, rất nhiều chuyện không thể nhìn mặt ngoài,
con nghe hoàng tổ mẫu nói, ách…” Sắc mặt Thái Hoàng thái hậu đột nhiên tái
nhợt, vẻ mặt thoạt nhìn rất khó chịu, tay ôm ngực, trên trán bà đổ một lớp mồ
hôi lạnh.
“Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy?” Thấy Thái Hoàng
thái hậu dường như rất khó chịu, trái tim của Hoàng Phủ Tấn giật thót, nhìn đám
ngự y đang quỳ rạp trên mặt đất hét ầm lên. “Còn quỳ nơi đó làm cái gì?””
“Hoàng thượng thứ tội!” Các Thái y vội vã đứng bật
dậy, dưới chân tê dại được có điểm đứng không vững, nhưng ai cũng không dám nói
lảo đảo đi đến bên giường Thái Hoàng thái hậu, đưa tay bắt mạch, trong lúc xem
mạch sắc mặt thái y càng ngày càng nghiêm trọng.
“Thế nào?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nội thương của Thái Hoàng thái
hậu đã tổn thương đến nội tạng, sau này phát bệnh sẽ càng ngày càng thường
xuyên, này…”
“Nuôi một đám vô dụng như các ngươi để làm gì?!!!”
Hoàng Phủ Tấn không để cho Lý Tĩnh nói thêm gì nữa, vung chân , đem Lý Tĩnh đá
đến trên mặt đất, “Đầu tiên không nói chuyện Hoàng Tổ Mẫu bị nội thương, bây
giờ lại nói cho Trẫm biết nội thương của lão nhân gia đã tổn thương đến nội
tạng, Trẫm thấy các ngươi dường như không muốn sống nữa rồi!””
“Hoàng thượng thứ tội, thần sẽ…”
“Thứ tội?” Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh lẽo, “Các ngươi
nếu không trị dứt cho Thái Hoàng thái hậu, vậy nên đến điện Diêm Vương mà cầu
xin thứ tội đi.”
“Hoàng thượng…”
“Tấn nhi…” Sau một cơn đau nhức, sắc mặt Thái Hoàng
thái hậu từ từ khôi phục, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn đang tức giận, Thái Hoàng
thái hậu vô lực chớp đôi mắt, “”Con đừng trách tội bọn họ, vốn là Ai gia bảo bọn
họ giấu con.”
“Hoàng tổ mẫu…”
“Tấn nhi, hoàng tổ mẫu không có việc gì, con đừng lo
lắng, con nghe hoàng tổ mẫu nói, Thiên Thiên cho dù có sai, đó cũng là chuyện
trước kia rồi, con để con bé ở lãnh cung vài ngày, sau đó cho nó ra ngoài được
không?’’
“Không được!” Hoàng Phủ Tấn cự tuyệt!
“Tấn nhi…”
“Hoàng tổ mẫu, người đừng bận tâm nữa, hay là nằm
xuống trước nghỉ tạm đi, có chuyện gì, ngày mai sẽ nói tiếp.”” Hoàng Phủ Tấn
cắt đứt lời của Thái Hoàng thái hậu nói.
Cuộc đời này của hắn thống hận nhất là nữ nhân có tính
tình lang chạ, Niếp Tiểu Thiên và nữ nhân kia giống nhau, điều là thứ ti tiện
không biết xấu hổ!~~
Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh lẽo, trong mắt mang theo
hận ý rõ ràng.
Thái Hoàng thái hậu nhìn thấy đau thương trong mắt
Hoàng Phủ Tấn, bà không nói thêm gì, bà biết chuyện kia đã ảnh hưởng thật sâu
sắc đến đứa cháu yêu của bà.
“Được rồi, con cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!” Hoàng Phủ Tấn đứng lên, đem chăn đắp lại cho
Thái Hoàng thái hậu cẩn thận, xoay người đi ra cửa, trong mắt hiện lên một ánh
đau đớn rồi biến mất.
Thái Hoàng thái hậu nằm ở trên giường, nhìn trên đầu
giường thở dài, “Nguyệt Khê, nếu như ngươi biết Tấn nhi hận ngươi như vậy, tâm
lý của ngươi sống được thoải mái sao?”