Thấy sắc mặt Hoàng Phủ Tấn khẽ chuyển biến tốt, Tiểu
Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn chạy ra ngoài, “Ha ha, Hoàng thượng, ngài là
Hoàng thượng nha, làm sao có thể nấu được.”
Nói thật, nàng thật đúng là không dám để cho hôn quân
nấu, còn nữa, hôn quân nấu xong, nàng có thể không ăn sao? Nếu nàng không ăn,
không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với nàng đây.
Nghĩ như vậy, nàng lập tức vọt tới trước bếp lò, bắt
đầu động thủ .
Hoàng Phủ Tấn cũng không phản đối, cũng không mở
miệng, chẳng qua là đứng bên cạnh nàng nhìn nàng bận rộn, lại muốn nổi lửa, lại
muốn chạy đến nấu mì, nhìn thân ảnh nhỏ bé ở trước mặt hắn không ngừng lúc ẩn
lúc hiện, trên trán toát ra một chút mồ hôi hột, lại dẫn hơi thở nhẹ.
“Dừng lại!” Hoàng Phủ Tấn ở cạnh nàng nhất thời giữ
nàng lại.
“Có chuyện gì sao? Hoàng thượng?”
“Lau mồ hôi đi, nếu không gió thổi vào sẽ lại bị cảm
đó.” Vừa nói vừa dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán nàng, hành động như vậy
của hắn làm Tiểu Thiên đột nhiên có cảm giác giống một đôi vợ chồng bình
thường, khóe miệng của nàng lại một lần nữa ở trong lúc lơ đãng khẽ nâng lên.
“Ngươi lại cười cái gì?”
“Không có, không có gì.” Nàng chột dạ lắc đầu một cái,
trên mặt thoáng qua một tia đỏ ửng, chẳng qua là nụ cười trên mặt vẫn không
biến mất.
“Đừng cười ngây ngô nữa, nấu nhanh lên một chút đi,
Trẫm cũng đói bụng.” Tức giận đẩy nàng một cái, Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói.
“Ngươi. . . . . . Ngươi cũng đói bụng?” Tiểu Thiên
liếc Hoàng Phủ Tấn một cái, hắn có ý gì, không phải là muốn nàng làm cho hắn
một phần chứ.
“Ừ, Trẫm đói bụng, nấu nhanh đi!” Hoàng Phủ Tấn ngồi
xuống ghế.
“Ngươi đói bụng tại sao muốn ta đi nấu?”
“Bởi vì Trẫm không biết nấu!” Hoàng Phủ Tấn bật thốt
lên, chợt ý thức được lỡ miệng, trên mặt thoáng qua rõ ràng mất tự nhiên.
Tiểu Thiên che miệng cười. Hôn quân này, rốt cục
cũng thừa nhận.
“Niếp
Tiểu Thiên, đừng cười, nấu nhanh đi!” Hoàng Phủ Tấn rống lớn, đáng chết nữ nhân
này, hắn không phải đã đối với nàng quá tốt rồi chứ.