“Đừng đứng cười ngây ngô nữa, mau tới đây ăn
đi!” Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, đưa tay kéo nàng qua, ngồi vào
bên cạnh mình, “Còn cười, không ăn liền sẽ đau chết.” Hoàng Phủ Tấn vỗ vỗ đầu
nàng, nha đầu chết tiệt này, khen nàng mấy câu liền cao hứng thành như vậy.
Hắn không biết, trong lòng mình lúc này đối với vị
Hoàng hậu này có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu cưng chìu.
“A, a, được.” Lúc này Tiểu Thiên, tâm tình thật tốt dị
thường, giống như là tìm được chổ dựa.
Cầm lên chiếc đũa ăn vài miếng, Tiểu Thiên hài lòng
gật đầu một cái, “Ừ, mùi vị quả thật không tệ.” Nàng rất thưởng thức tài nấu
nướng của mình. Phải nói nàng thật đúng là không có ưu điểm gì, người ta làm
thầy thuốc bộ dạng đều lạnh lùng, ai giống bộ dạng “Hộ lý” như nàng, đừng nói
là Thiên Sứ, không xưng là ma quỷ đời trước cũng coi là nàng tích đức.
Theo lời nói của phụ mẫu, chính là, không nghĩ ra nàng
còn có thể làm thầy thuốc, hơn nữa còn là bác sĩ chút danh tiếng .
Cái này có thể nói là người cực phẩm, là cực phẩm
thông minh đi. Hắc hắc ~~ đây là tự giải thich với bản thân mà thôi.
Vì vậy, ở trên người nàng duy nhất có thể tìm được
một ưu điểm là tài nấu nướng đoán chừng có thể được xưng tụng chữ “Được”.
Hoàng Phủ Tấn nhìn bộ dạng say mê của nàng, tựa hồ đối
với mình thật rất hài lòng.
Cuối cùng, hắn không nhịn được mở miệng nói: “Ngươi
trước kia đều là ăn đồ mình nấu ?” Mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề này, mang
theo một tia nhàn nhạt đau lòng.
“Đúng vậy a.” Ăn thêm một hớp nữa, Tiểu Thiên hàm hồ
trả lời, “Ngươi cho rằng giống như lão đại ngươi, ngày ngày một đống người làm
vây quanh phục vụ ngươi, ta không có phúc như vậy!”
Tiểu Thiên vừa ăn, vừa trả lời rất chân thật, mặc dù
gia đình nàng điều kiện không tồi, còn là thuộc gia đình bác sĩ có truyền
thống, nhưng cũng không có tiền mà ngày ngày cả đám người giúp việc vây quanh
phục vụ nàng.
Nhưng câu trả lời của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn lại
hiểu thành một loại ý nghĩa khác.
Hắn biết Niếp Vân Hạc đối với nàng hai mẹ con như thế
nào, đối với Niếp Vân Hạc mà nói, nữ nhi như nàng làm chuyện gì cũng phải tự
tay, nghĩ tới, ánh mắt hắn lại mang theo một tia nhàn nhạt khổ sở.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Phủ Tấn nổi cơn tức
giận, lão già Niếp Vân Hạc này, lại đối xử với nàng như vậy!